Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 29: Đại chiến xúc cúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thì Quý Phong chắp tay chào hỏi mọi người xong, lại đứng yên không nói tiếng nào. Cố Ái Sinh cũng là người cao ngạo, vừa nhìn đã biết Thì Quý Phong không phải người dễ ở chung, lòng hiếu thắng nhất thời, âm thầm nói với Tống Tiềm: "Thiên Thành, thư giãn gân cốt, để cho tên nhóc này xem sự lợi hại của chúng ta!"

Tống Tiềm so với bọn họ cũng lớn hơn một chút, cộng thêm thân thế có chút đặc biệt, tính tình sớm đã được tôi luyện vững vàng, sẽ không dễ dàng tức giận. Hắn khẽ mỉm cười, thấp giọng đáp lại: "Bình tâm tĩnh khí, cẩn thận trúng phép khích tướng của người ta!"

Cố Ái Sinh gật đầu một cái, đi tới sân bắt đầu điểm danh.

"Trương Lập, đệ tới Khiêu cầu; Lục Kháng, đệ Chính hiệp; Gì Xương, Đầu hiệp. . . . . ." Tính luôn cả Tống Tiềm nữa là mười sáu người, Bạch Vân thư quán bên kia vốn đã chuẩn bị đầy đủ mới tới, tự nhiên đã sớm chọn xong người.

Thật ra Tống Tiềm so với những người này, vóc người và hình thể cũng không có ưu thế nào, thể lực lại càng kém so với người giỏi nhất, nhưng từ nhỏ hắn đã chơi xúc cúc, trước kia đã từng gia nhập xúc cúc cầu xã "Viên xã" ở Lâm An, sau lại bởi vì cha không thích hắn"Mê muội mất cả ý chí", mới dần dần rời bỏ sân cầu. Bàn về kỹ thuật, hắn là người thành thạo nhất trong tất cả mọi người.

Lúc khai cầu, người của Bạch Vân thư quán đem cầu truyền cho Vương Vị, Vương Vị sức vóc như trâu, công phu rất vững vàng, Trúc Lâm thư quán rất nhiều lần tranh cướp nhưng cũng không cướp được cầu dưới chân Vương Vị. Hình Quang rất linh động, từ phía sau Vương Vị xông lên muốn dùng chiêu “Trộm” cầu, nhưng bị một viên đại tướng khác của Bạch Vân thư quán là Chương Lạc dùng bả vai hất ra, ngược lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, thật là ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc. Vương Vị dịch chuyển một đường dẫn cầu đến dưới cầu môn, dùng sức chuyền đến chân Thì Quý Phong, Thì Quý Phong nhẹ nhàng nhảy lên, tư thế cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng cầu lại vững vàng đường bệ bay "Vèo" vào"Phong lưu nhãn" .

"Tốt!" Vương Vị dẫn đầu hô to một tiếng, đội viên Bạch Vân thư quán được khích lệ, rối rít vỗ tay ăn mừng. Bên sân Trúc Lâm thư quán mọi người nắm chặc quả đấm cắn răng nghiến lợi, hận không thể ra sân thay bạn học đá cầu, nhưng bọn họ cũng biết, bây giờ mười sáu người trên sân là chủ lực của thư quán, chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào những người này.

"Thân thủ tốt!" Tống Tiềm thầm khen một tiếng, đạo chơi xúc cúc, khó nhất chính là đưa cầu chính xác vào cầu môn, điều này cần phải có cước pháp vững vàng lắm mới làm được. Vừa rồi hắn bình tĩnh nhìn Thì Quý Phong đá vào cầu môn, góc độ đá cầu và lực chân, đều là cân đo vừa đúng, có thể thấy được người này chắc chắn là cao thủ.

Người của Bạch Vân thư quán rất hưng phấn, nhưng Thì Quý Phong không giống những người khác vui mừng hò hét, cũng không bởi vì ghi bàn mà có vẻ kích động, vẫn là bộ dạng kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Cố Ái Sinh căm hận nói: "Tên nhóc này, thật sự có tài! Xem ta đây!" Lúc này cầu đến dưới chân người của Trúc Lâm thư quán, chuyền qua chuyền lại, được Cố Ái Sinh kiềm ở chân, Cố Ái Sinh sử dụng tất cả bản lĩnh, linh hoạt như giao long, nhanh như gió lốc, chớp nhoáng đã đến bên cầu môn đối phương, đang muốn đá cầu vào, thì bất chợt bị Thì Quý Phong từ đâu lao ra đoạt mất!

"Oh!" Người của Bạch Vân thư quán giống như pháo bị châm ngòi nhao nhao lên, “Nhanh lên, Nhanh lên!"

Người của Trúc Lâm thư quán cũng không chịu yếu thế hét to, thanh la, chiên trống gõ rung trời: "Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại! Đừng để hắn dẫn cầu!"

Thì Quý Phong dẫn cầu như bay, quả cầu tựa như dính với chân của hắn, ai tới cũng không giành được, Cố Ái Sinh nóng lòng như lửa đốt, chỉ huy đồng đội: "Vây quanh hắn!"

Nhưng đừng nghĩ Thì Quý Phong đang dẫn cầu, vậy mà chạy nhanh hơn ai hết, hắn chạy đến cầu môn rồi dừng lại đá cầu!

"Vèo!"

Lại vào một cầu!

"Tốt! Tốt! Lại vào một!" Môn sinh của Bạch Vân thư quán đến xem cuộc đấu vỗ tay như pháo nổ, rào rào không ngừng. Trúc Lâm thư quán có chút chán nản, mỗi người ủ dột cúi đầu, trong miệng lại thầm oán giận: "Tống Thiên Thành và Cố Ái Sinh làm gì vậy chứ! Để cho người ta chèn ép!"

Đột nhiên trong đám người truyền ra một giọng nói: "Bình tĩnh chút. . . . . . Các trò nhìn thật kỹ động tác của Thiên Thành, trò ấy sẽ phản kích cho xem!"

Mọi người trong Trúc Lâm thư quán quay đầu nhìn lại, rối rít kinh ngạc kêu lên: "Chu lão phu tử!"

Hiệu trưởng Trúc Lâm thư quán Chu Minh Am vui vẻ từ sau đám đông bước ra, cư nhiên cũng mặc trang phục vận động đá xúc cúc, đám môn sinh nghi ngờ hỏi: "Chu lão phu tử, thầy mặc quần áo thế này. . . . . ." Chu Minh Am bình thường cũng là người hòa nhã, môn sinh cũng hay nói đùa với ông. (bạn chú thích thêm nhé, ngày xưa người ta gọi hiệu trưởng là Sơn trường, bạn đổi hết thành hiệu trưởng cho nó thân mật, hehe)

Chu Minh Am xoa xoa bàn tay: "Thầy đang tính lúc các trò sắp thua sẽ xông lên cứu nguy, để cho các trò xem sự lợi hại của thầy, hà hà."

Tất cả môn sinh nhìn ông, cùng nhau vỗ trán thở dài: "Thầy ơi, thầy tỉnh lại đi. . . . . ."

"A! Mau nhìn mau nhìn!" Một học sinh của Trúc Lâm thư quán hét ầm lên, mọi người vừa kéo Chu Minh Am vào chỗ vừa chăm chú nhìn tình hình trên sân, thì thấy Tống Tiềm dẫn bóng, không đợi người của Bạch Vân thư quán kịp phản ứng liền đá vào cầu môn!

"Vào, vào!" Không khí buồn bực của Trúc Lâm thư quán cũng được hóa giải, mặc dù bây giờ vẫn còn bị dẫn trước, nhưng ít nhất cũng đã ghi bàn rồi, "Thiên Thành! Liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên nha! Thiên Thành!"

"Liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên" đó là trúng tuyển khoa cử, nhưng học sinh cũng thường ví như vào liên tiếp ba cầu, đó chiến thuật rất khó. Cố Ái Sinh lau mồ hôi trên đầu, vô cùng vui sướиɠ, xông lên gọi Tống Tiềm: "May mà có đệ, Thiên Thành!"

Tống Tiềm cười không đáp, vừa rồi hắn cố ý không ngăn cản Thì Quý Phong, là muốn nhìn cước pháp của Thì Quý Phong thế nào, thầm nghĩ cách phá giải. Sau hai lần, trong lòng đã bắt đầu có kế sách đối với chiến thuật của Thì Quý Phong và đội ngũ của Bạch Vân thư quán, nên bắt đầu phản kích!

Hai bên ngươi qua ta lại đá một hồi, tình hình vô cùng căng thẳng, hai đội ngươi vào một, ta vào một cầu, nháy mắt cũng nhanh đến thời gian kết thúc, khẽ đếm số lượng cầu, lại còn là bằng nhau!

Đến lúc này, trên mặt Thì Quý Phong cũng xuất hiện một tia vô cùng lo lắng.

Từ nhỏ hắn lớn lên trong quân doanh, xúc cúc rất thịnh hành ở đó, những quân nhân thì hình thể lực lưỡng, nhờ vậy hắn cũng học được một thân công phu. Sau khi đến Bạch Vân thư quán Lâm An, trên sân xúc cúc hắn chưa từng có địch thủ, nhưng hôm nay gặp phải Tống Tiềm, làm cho hắn có cảm giác rất khó dây dưa.

Thời gian sẽ phải đến! Vương Vị cướp được cầu, dùng sức chuyền cho Chương Lạc, Chương Lạc quan sát bốn phía, nhìn thấy Thì Quý Phong đang ở dưới cầu môn của đối phương, chỗ đứng thật tuyệt!

"Quý Phong!" Chương Lạc đá một cước, cầu như sao sa bay về hướng Thì Quý Phong, Thì Quý Phong ngẩng đầu lên muốn lấy đầu nhận cầu, Cố Ái Sinh thấy thế cũng nhảy lên muốn tranh cầu với Thì Quý Phong, hai người đều dùng hết sức lực nhảy lên, "Rầm" va chạm trên không!

Cố Ái Sinh và Thì Quý Phong cùng bị té xuống đất, Tống Tiềm ở phía sau nhân cơ hội cướp cầu, hướng cầu môn đối diện lao đến!

Đội viên Bạch Vân thư quán như điên cuồng xông lên muốn ngăn cản hắn, mà Hình Quang cũng dẫn đội viên Trúc Lâm thư quán tới hỗ trợ Tống Tiềm, Tống Tiềm một đường hữu kinh vô hiểm đến cầu môn của đối phương, đột nhiên xoay người, tung cầu lên cao đá móc lại, cầu vào! (xin lỗi bạn không có khả năng miêu tả)

"Tốt! Thật tốt quá!" Người của Trúc Lâm thư quán vỗ đỏ cả tay, giọng Chu Minh Am là lớn nhất, vừa lúc đó, la thanh báo hiệu tranh tài kết thúc vang lên một tiếng "Choang" .

Trúc Lâm thư quán thắng hiểm!

Tống Tiềm chưa ngừng thở dốc, vừa định đi xem Cố Ái Sinh bị ngã xuống đất, lại thấy Cố Ái Sinh đỡ Thì Quý Phong lên.

Trên tay Thì Quý Phong máu tươi đầm đìa, chắc là bị cát đá trên đất va quẹt bị thương. Cố Ái Sinh vội nói: "Quý Phong huynh, huynh nhanh chóng đi xử lý vết thương đi."

Vẻ mặt Thì Quý Phong phức tạp lắc đầu một cái, xắn tay áo lên, cứ như vậy để vết thương lộ ra bên ngoài, đột nhiên chắp tay nói với mọi người: "Quý Phong chấp nhận thua cuộc, chư vị mời!" Nói xong câu đó, bất kể mọi người phản ứng như thế nào, hắn hất đầu bỏ đi.

Mọi người trong Trúc Lâm thư quán nghệch mặt ra, ngay cả đồng đội đi cùng hắn cũng không nghĩ vị đồng môn của mình lại kiêu ngạo như thế. Tống Tiềm nhìn hắn bước nhanh đi xa, nghĩ thầm, Thì Quý Phong này, kiêu ngạo thuộc về tự trọng, ngược lại là một đấng nam nhi.

Thì Quý Phong ra khỏi thư quán đi về hướng trong thành, trong sân xúc cúc hắn ít khi thua cuộc, đến Lâm An cũng chưa từng có địch thủ, không ngờ hôm nay lại bị đánh bại. Nhưng hắn là người trắng đen rõ ràng, tuy nói rằng thua, cũng sẽ không ghi hận Tống Tiềm, chẳng qua hắn đối với việc mình thua cảm thấy buồn bã.

Từ thư quán đi tới Tô Đê không được mấy bước, thì gặp hai người phụ nữ, nhìn cách ăn mặc giống như một chủ một tớ. Vị nữ chủ nhân mặc váy màu ánh trăng đột nhiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó gọi hắn: "Vị công tử kia xin dừng bước!"

Thì Quý Phong cảm thấy kỳ quái, hắn dừng bước lại quay đầu nhìn thiếu nữ có khuôn mặt tròn tròn, chỉ thấy hai mắt nàng như sao sáng, má phấn đỏ thắm, mặc dù không phải thiên tư quốc sắc, nhưng cũng tú lệ thanh nhã. Thì Quý Phong hỏi: "Tiểu nương tử gọi ta có việc?"

Nàng kia chỉ chỉ vết thương trên cánh tay hắn, nói: "Công tử, trên miệng vết thương của ngươi còn đất cát, nếu không sớm rửa sạch, hậu quả không nhỏ đâu. Hay là ngươi xử lý vết thương tốt rồi đi?"

Thì Quý Phong tính tình cao ngạo, nhưng không phải người không biết điều, lập tức bước đến chắp tay cảm ơn nàng: "Đa tạ nương tử tốt bụng, chỉ là vết thương nhỏ, sẽ tự khỏi thôi, không đáng nhắc đến." Dứt lời liền muốn xoay người rời đi.

"Không được!" Nàng kia đột nhiên nhíu nhíu mày nói, "Thời tiết nóng như vậy, ngươi lại không rửa vết thương cho tốt, rất dễ nhiễm trùng!" Nàng lấy khăn tay trong ngực ra, chạy xuống để thấm ướt khăn, xong bước chậm trở lại, nói với hắn: "Đưa tay cho ta!"

"A?" Thì Quý Phong trợn tròn mắt, tới bây giờ hắn chưa từng gặp cô gái nào có thể nói chuyện với người lạ như vậy, nhất thời ngây người, không tự chủ đưa tay ra.

"Đúng rồi. . . . . . Hơi đau một chút, ngươi ráng nhịn nha!" Nàng kia không chút nào ngượng ngùng nâng cánh tay hắn lên, cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau cát đá bên miệng vết thương, rồi lau hết những vết máu xung quanh, còn bất chợt nhìn sắc mặt Thì Quý Phong, hỏi hắn: "Đau không?"

Thì Quý Phong tự nhận là một cuồng sinh, nhưng hôm nay cuối cùng hắn cũng gặp một người còn không để ý lễ giáo hơn hắn. Bàn tay ấm áp của nàng kia chạm vào da thịt hắn, Thì Quý Phong không phải chưa từng tiếp xúc với con gái, nhưng chưa từng có cảm giác chân thật tay con gái ấm mềm như hôm nay. Nàng đem vết thương đơn giản xử lý hạ xuống, lại nhẹ nhàng thổi thổi trên vết thương, làn gió nhẹ thổi làm Thì Quý Phong tê dại, liền nghe nàng nói: "Xong rồi!"

Cô gái buông tay hắn ra, không biết sao Thì Quý Phong cảm thấy buồn bã mất mác, nàng lấy ra một bình sứ nhỏ từ túi vải của nữ bộc bên cạnh, nói: "Vừa đúng hôm nay trên người mang theo một chai. . . . . . Thuốc này không phải để ngươi trị thương, chờ vết thương vừa khỏi, dùng một chút nước điều trộn thành hồ, thoa lên trên vết thương, có thể làm vết thương nhạt một chút. Nhớ chưa?"

Thì Quý Phong ngây ngốc gật đầu một cái, nàng kia thản nhiên cười, không đợi hắn phản ứng kịp, liền dẫn nữ bộc đi.

Thì Quý Phong đứng yên quên cử động, chợt từ Trúc Lâm thư quán bên kia đi ra mấy thư sinh, cầm đầu chính là Vương Vị, bọn họ đi tới bên cạnh, hỏi hắn: "Quý Phong, vết thương của huynh không sao chứ?"

Thì Quý Phong thấy bạn học chạy tới, mới đột nhiên thức tỉnh, xem ra mình từ Trúc Lâm thư quán đi ra cũng chưa lâu, làm sao. . . . . . Cảm giác giống như thời gian rất dài? Vị cô nương kia. . . . . .

Hắn nhìn bình nhỏ trên tay mình, phía trên viết mấy chữ "Mỹ ngọc tịnh bạch sương". Tới bây giờ chưa từng nghe qua tên này, đây là thứ gì?
« Chương TrướcChương Tiếp »