Lúc đầu Tống Tiềm chưa nghe danh Thúy Nhã Viên, nghĩ rằng có lẽ trong một năm nhà hắn gặp chuyện không may thì nơi này mới phát triển.
Tống Tiềm đi tới phố hoa, dõi mắt nhìn qua, thấy ánh đèn rực rỡ, vô số cô gái trẻ trung trang điểm xinh đẹp đứng thành đôi thành nhóm tụ ở hành lang, vừa thấy khách đi qua, lập tức mềm mỏng mời gọi, thậm chí có người còn lôi lôi kéo kéo, nhất định phải kéo ngươi vào chỗ của họ nghỉ ngơi.
Tống Tiềm nhìn thấy cảnh này, trong lòng kêu khổ, không cảm thấy hấp dẫn chút nào. Hắn bước nhanh đến đầu phố hoa, đến đầu ngõ, những thứ oanh oanh yến yến kia mới từ từ ít dần, cũng yên tĩnh hơn, đây mới là vườn lớn của những danh kỹ ở.
Nếu nói đàn ông không háo sắc, đó là mở to mắt nói dối, nhưng chữ "Sắc" này, còn phải tùy người mà suy xét nữa. Có người thích cô gái xinh tươi mĩ miều, còn tâm tư của Tống Tiềm chỉ đặt trên người Tiểu Ngọc, hắn cảm thấy Tiểu Ngọc nhìn thế nào cũng đẹp, cười cũng dịu dàng, giận cũng mê người, khuôn mặt tròn trịa dễ thương, hai mắt to tròn trong sáng, đây là ‘người tình trong mắt thành Tây Thi’ trong truyền thuyết.
Đi tới cửa Thúy Nhã Viên, có gã sai vặt chạy tới hỏi, biết là khách của Cố công tử, rất nhiệt tình dẫn Tống Tiềm vào.
Tống Tiềm nhìn thấy trong vườn hoa lá sum suê, kỳ thạch núi giả, nước chảy róc rách, thầm khen chủ nhân có tâm tư tinh tế, không giống người thường. Vườn tuy lớn, phòng xá không nhiều lắm, nhưng gian nào cũng đầy khách, Tống Tiềm theo gã sai vặt tới một gian tinh xá phía trước, đã nhìn thấy Cố Ái Sinh trước cửa.
"Thiên Thành, đệ đã tới!" Cố Ái Sinh cười ha ha không ngừng, kêu hắn đi vào ngồi xuống. Tống Tiềm bật cười lớn, bước vào trong, nhìn thấy vị khách đang ngồi thì bất giác ngẩn ra.
Vị khách kia dáng người cao ráo, mặt đẹp như ngọc, chính là chàng đẹp trai hôm trước đã gặp ở Trúc Lâm thư quán, danh y Thích Thăng.
Thích Thăng nhìn thấy Tống Tiềm, cũng sửng sờ một chút, có điều y nhanh chóng bình tĩnh lại, cười với Cố Ái Sinh: "Ái Sinh, huynh nói giới thiệu bạn tốt cho ta, thì ra là Thiên Thành huynh à! Vậy không cần giới thiệu, chúng ta đã sớm gặp mặt."
Ngày đó ở Trúc Lâm thư quán nhìn thấy Thích Thăng và Tiểu Ngọc nói chuyện phiếm, trong lòng Tống Tiềm cảm thấy hơi khó chịu, Tiểu Ngọc ở đâu lại quen biết một người đẹp trai như vậy? Hơn nữa ánh mắt người nọ nhìn Tiểu Ngọc cũng không đúng mực, giống như bộ dạng rất có hứng thú với Tiểu Ngọc, cảm giác nguy hiểm của Tống Tiềm từ từ dâng tràn. Nhưng Tiểu Ngọc lại không chủ động nói làm sao lại quen biết với người nọ, có vẻ Tiểu Ngọc nghĩ người đó không đáng nhắc tới, nhưng Tống Tiềm lại kìm nén đến khó chịu, rất muốn tìm cơ hội hỏi nàng một chút —— phải bóp chết tình địch từ trong trứng nước thôi!
Ai biết buồn ngủ lại gặp chiếu manh, Tống Tiềm muốn biết lai lịch của Thích Thăng, Cố Ái Sinh lại đem Thích Thăng đến cho hắn.
Tống Tiềm cũng không để mất phong độ, vui vẻ thi lễ nói: "Chi Vấn huynh, chúng ta lại gặp nhau."
"Các người quen biết à?" Cố Ái Sinh càng vui vẻ rồi, kéo Tống Tiềm ngồi xuống, bảo gã sai vặt mau mời cô nương đến tiếp đón. Những quy củ này không cần Cố Ái Sinh nói, gã sai vặt đã sớm làm xong, chỉ chốc lát sau một phụ nữ người đầy châu ngọc bước vào, vái chào ba người nói lời tốt đẹp, cười nói với Cố Ái Sinh: "Cố công tử, hôm nay lại tới giúp đỡ vườn nhà chúng ta, thật là khách quý!"
Cố Ái Sinh cất tiếng cười to, nói: "Lệ nương, tiểu thư nhà bà đâu, ta tới cũng lâu rồi, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của nàng, khi nào danh tiếng của nàng lại lớn như vậy?" (ý nói cố tình làm cao)
"Sao dám sao dám! Không nói Cố công tử ngài mời khách, ở đây còn có đại danh y Thích công tử của chúng ta, cô nương nhà ta làm sao dám chậm trễ?" Lệ nương là người từng trải giỏi ứng đối, vừa nói lại chuyển sang Tống Tiềm, hỏi: "Vị công tử này họ gì?"
Cố Ái Sinh giới thiệu Tống Tiềm, Lệ nương chú ý ghi nhớ, lại nịnh nọt vài câu. Lúc này nha hoàn bà tử mang trà bánh lên, Tống Tiềm nhìn chút trà bánh đều là thượng phẩm, ngay cả dụng cụ ăn uống cũng tinh xảo đẹp mắt, sáng rõ tinh tế, xem ra chủ nhân Thúy Nhã Viên là người thận trọng, không có chỗ nào không thu xếp thỏa đáng, vườn này có thể trong thời gian ngắn nổi danh trong thành, cũng không phải là may mắn.
Cố Ái Sinh làm chủ tất nhiên sẽ không bỏ mặc khách, liên tiếp mời rượu, trước khi Tống Tiềm ra ngoài bị Tiểu Ngọc nghiêm nghị nói bệnh của hắn không thể uống rượu, cho nên từ chối không uống. Cố Ái Sinh ngạc nhiên nói: "Thiên Thành, đệ bị bệnh gì vậy, sao ngay cả rượu cũng uống không được?"
"Đệ bị mụn mủ, có điều bây giờ cũng gần như khỏi hẳn rồi. Thê tử ở nhà đã dặn dò không cho đệ uống rượu, nói rượu là thứ kí©h thí©ɧ, người có mụn mủ kiêng kị nhất cái này, đệ cũng không dám không nghe lời nàng." Tống Tiềm thản nhiên nói, cũng không có xấu hổ vì nghe lời vợ. (anh này có tương lai nè)
Thích Thăng kinh ngạc nhìn vết sẹo trên mặt Tống Tiềm, nói: "Mụn mủ? Việc này. . . . . . Thiên Thành huynh, vết sẹo của huynh cũng không xem là nghiêm trọng, ta đã chữa rất nhiều bệnh nhân bị mụn mủ, để cho bọn họ khỏi hẳn không khó khăn gì, nhưng muốn cho vết sẹo phai đi, ta cũng cảm thấy rất khó. Thiên Thành huynh là dùng thuốc gì?"
Cố Ái Sinh vỗ đùi, hai người bên cạnh bị hắn dọa sợ hết hồn. Chú ý tham sống lớn tiếng nói: "Ai da, ngươi xem tính của ta, chỉ ham uống rượu, cũng quên tối nay vì sao phải mời các ngươi tới đây. Chi Vấn à, ta là nhìn trên mặt Thiên Thành khó coi, muốn mời ngươi nghĩ cách chữa trị cho hắn, sao, đại danh y như ngươi cũng không có cách ư?"
Thích Thăng lắc đầu, tuy đối với người khác có chút ngông cuồng, nhưng nói đến y học, cũng rất nghiêm túc, sẽ không lừa dối người ta. Thích Thăng nói: "Ái Sinh, y thuật gia truyền nhà ta sở trường là châm cứu, xoa bóp, nối xương, chữa thương thì không cần nói, nội khoa cũng không đáng ngại, duy chỉ có đối với bệnh ngoài da là tạm được. Thật ra chứng mụn mủ của Thiên Thành cũng không nặng, thoạt nhìn hắn bây giờ cũng khá hơn phân nửa, còn dư lại những vết sẹo kia, qua ít ngày tự nhiên sẽ từ từ phai nhạt, cũng không cần nóng lòng."
Tống Tiềm nghe Thích Thăng nói..., ngược lại có hảo cảm với y hơn, người này sẽ không khoa trương khoác lác, là một quân tử thật thà. Tống Tiềm cười nói: "Ái Sinh, đệ cũng không phải là con gái, đâu sợ trên mặt có sẹo! Cám ơn ý tốt của huynh. Có điều nói đến bệnh của đệ, thật sự là làm phiền thê tử ở nhà. . . . . ."
Thích Thăng nhớ tới chuyện Tiểu Ngọc chế thuốc, đang muốn mở miệng hỏi, chợt cửa phòng có mấy tiếng gõ nhẹ, một giọng nói dịu dàng từ ngoài vang lên: "Các vị công tử, Tú Tâm có thể vào không?"
Cố Ái Sinh vỗ tay cười nói: "Mời vào mời vào, Tú Tâm nàng cuối cùng cũng tới!"
Tống Tiềm sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tú Tâm chính là chủ nhân của Thúy Nhã Viên này. Lúc này, cửa phòng bị một đôi tay trắng mịn đẩy ra, Tú Tâm chậm rãi đi vào.
Tống Tiềm là lần thứ hai nhìn thấy Tú Tâm, thấy dung nhan nàng thanh tú như nụ sen hé nở trên mặt nước, chân mày lá liễu, y phục bằng lụa mỏng, mái tóc đen nhánh búi ra phía sau cài một cây trâm nhỏ, đồ trang sức duy nhất là cây trâm bạc, nhưng lại rất quyến rũ, phong tao vô cùng. Đi theo phía sau nàng, chính là mỹ tỳ thϊếp thân của nàng, Nhàn Nhàn.
Tú Tâm đi vào phòng, thấy Tống Tiềm, cũng ngẩn người như vậy.
"Đến đây, Tú Tâm cô nương, mau tới ra mắt huynh đệ Tống Thiên Thành của ta, hắn lần đầu đến Thúy Nhã Viên của nàng, nàng là chủ, không chiêu đãi tốt thì không được đâu!" Cố Ái Sinh gọi Tú Tâm đến, lại giới thiệu Tống Tiềm với Tú Tâm. Tú Tâm lúc này bậc thốt ra “A”, vội vàng hỏi: "Thật là ngài à, Tống công tử?"
"Hả?" Cố Ái Sinh và Thích Thăng nghe Tú Tâm hỏi vậy, cùng cảm thấy kì lạ, thì ra Tú Tâm cũng quen biết với Tống Tiềm? Vậy cũng không cần ngạc nhiên như thế chứ? Nhìn lại vẻ mặt Nhàn Nhàn ở phía sau, cũng giống nhau rất ngạc nhiên, hai người lại càng khó hiểu hơn.
"Tú Tâm cô nương, đã lâu không gặp." Tống Tiềm rất bình tĩnh, thản nhiên chào hỏi Tú Tâm.
Lúc này Tú Tâm mới phát hiện mình thất lễ, nàng ngồi xuống bàn bên cạnh, cáo lỗi với ba người, lúc này mới nói ra nguyên nhân mình giật mình.
"Tống công tử, xin thứ cho Tú Tâm thất lễ, chẳng qua là Tú Tâm tò mò, mới một tháng không gặp, nhìn công tử nhưng lại tưởng như hai người?"
Cố Ái Sinh hiểu lầm, khẽ cau mày, bình thường cử chỉ của Tú Tâm rất nhã nhặn, sao hôm nay lại thất lễ như thế? Một tháng trước Cố Ái Sinh chưa biết Tống Tiềm, tưởng Tống Tiềm bị bệnh là chuyện gần đây, nên nghĩ rằng Tú Tâm biết Tống Tiềm trước khi bị bệnh, hôm nay nhìn thấy vết sẹo trên mặt Tống Tiềm mới ngạc nhiên như vậy, đâu biết thật ra là ngược lại.
Thích Thăng lại nghe được chút manh mối, vội hỏi Tú Tâm: "A? Tú Tâm cô nương cảm thấy Tống công tử trước sau thay đổi thế nào?"
Tú Tâm cắn môi, nhìn mặt Tống Tiềm nói: "Hôm Đoan Ngọ, Tú Tâm nhìn thấy trên mặt Tống công tử vẫn còn hoa đào, hôm nay gặp lại, hoa đào đã tàn phai, chỉ còn sót lại vài cánh mai vàng điểm xuyết thôi! Một tháng không gặp, Tống công tử giống như trải qua bốn mùa xuân đi đông đến, xem ra sẽ nhanh chóng gặp bão tuyết, xóa sạch mọi dấu vết." (tả mặt người mà y như tả cảnh vậy, đây chắc là nói giảm nói tránh trong truyền thuyết đó bà con)
Nàng là nhân vật phong hoa tuyết nguyệt ở Lâm An, trước giờ ăn nói rất lanh lợi, cho dù đang nói chứng bệnh của Tống Tiềm, nàng cũng sẽ không nói thẳng là khó coi, chỉ dùng cách nói khác, nhưng người nghe lại hiểu được ý của nàng.
Thích Thăng đem bệnh của Tống Tiềm và thuốc của Tiểu Ngọc kết hợp lại, không nghi ngờ gì nữa, đây là tác phẩm của tiểu cô nương kia! Không nghĩ rằng, y thuật của nàng lại cao như thế!
Thích Thăng không biết rằng, Tiểu Ngọc chỉ là tay mơ, chẳng qua nàng biết trị mụn và hộ lý, dưỡng nhan làm đẹp mà thôi. Đánh bậy đánh bạ chữa hết cho Tống Tiềm, chính nàng cũng rất bất ngờ, chẳng lẽ đây là ‘loạn quyền đánh chết sư’ trong truyền thuyết?
"Thiên Thành, bệnh của huynh là tôn phu nhân chữa trị à?" Thích Thăng hỏi Tống Tiềm, Tống Tiềm nhìn y một cái, lại nhớ tới nghi vấn trong lòng mình —— Thích Thăng và Tiểu Ngọc, thật ra là quen biết thế nào?
Tất nhiên, nghi vấn của hắn nhanh chóng được Tú Tâm làm sáng tỏ.
Sauk hi Tú Tâm nói đến việc Thích Thăng và Tiểu Ngọc làm sao quen biết, Tống Tiềm thoải mái hơn, nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng. Tiểu Ngọc có lẽ đối với Thích Thăng không có gì, nhưng bây giờ xem ra, Thích Thăng rất chú ý Tiểu Ngọc. . . . . . Y không biết đạo lý "Vợ bạn, không thể chọc" sao? Quân tử không đoạt yêu thích của người khác, nếu Thích Thăng thật có ý xấu, Tống Tiềm hắn, tuyệt đối không nhún nhường!
"Thê tử chẳng qua là hiểu sơ một chút y lý, tùy tiện dùng thuốc cho ta, cũng không phải là danh y gì đó, sao có thể so sánh với Chi Vấn huynh?" Tống Tiềm đem vấn đề của Thích Thăng đẩy lại, quay đầu bàn luận văn chương với Cố Ái Sinh. Tú Tâm mặc dù là nữ lưu, nhưng cũng tinh thông thi từ ca phú, lúc ba người nói chuyện thuận tiện thêm vào mấy câu, chữ chữ châu ngọc, tất nhiên sẽ không huyền ảo thâm sâu, giữ đạo ‘khách không đoạt chủ’, khả năng giao tiếp không thể nghi ngờ. Bốn người cười cười nói nói, rất vui vẻ.