Chương 9: Đi thăm gia đình học sinh

Lần trước hai người làm chuyện xấu trong phòng học, Thẩm Thanh phải đi chạng háng trong mấy ngày. Thôn trưởng và các học sinh hỏi y bị làm sao thì thầy Thẩm da mặt mỏng chỉ có thể nói là y lên núi không cẩn thận bị đau chân. Quay đầu liền không quan tâm Điền Dã người đã làm y như thế này.

Hôm nay là cuối tuần, Thẩm Thanh buộc cái võng trên hai cây hòe trong sân trường, nửa nằm trên võng đọc sách.

Mấy con ve trên cây kêu ve ve ầm ĩ không ngừng, một vài vệt sáng xuyên qua những cành cây rậm rạp lốm đốm rơi trên trang sách. Sau khi đọc mấy trang, Thẩm Thanh, người đã hai ba ngày không làm điều đó có chút bồn chồn xao động xoắn lấy hai chân.

Ở nội viện bên cạnh, Điền Dã đang rửa sạch mấy cây rau dại hái từ trên núi xuống. Mãnh tử buổi sáng mới từ nhà bà ngoại về đang nằm trên cái bàn nhỏ trong sân, ôm bài tập về nhà mà buồn ngủ

Két..., Mãnh Tử bị sợ một phát tỉnh dậy: "A? Ôi? Thầy Thẩm sao lại đến đây?"

Thẩm Thanh đi vào trong sân, giả bộ vô tình nhìn quanh quất mấy cái lại đυ.ng phải ánh mắt trêu tức của người đàn ông: "À, thầy, thầy đến thăm nhà học sinh thôi. Không phải em xin nghỉ mấy ngày qua nhà bà ngoại sao, qua đây xem em đã làm bài tập chưa."

Mãnh Tử buồn rầu gãi đầu: "Ngữ văn em làm xong rồi. Còn toán thì chưa ạ."

Thẩm Thanh ngồi cạnh Mãnh Tử, kiên nhẫn giảng giải cách làm bài cho nó. Ánh mắt lại liếc đến người đàn ông đã bưng rổ rau sạch vào trong bếp.

"Là vậy đó, em hiểu chưa? Em làm đi, thầy vô giúp anh em, tí nữa thầy ra kiểm tra."

Mãnh Tử vẻ mặt đau khổ đấu tranh với đống bài tập còn lại, hoàn toàn không có để ý thầy Thẩm mười ngón không dính nước mùa xuân đến tột cùng muốn đi giúp anh trai làm mấy thứ gì đó.

Thẩm Thanh đến cửa phòng bếp thì dừng lại, xoắn xuýt hai giây, vẫn là đưa tay cởi hai nút áo sơ mi, xong rồi mới bước vào trong phòng bếp.

Điền Dã cười cười nhìn Thẩm Thanh cùng tay cùng chân đi đến: "Thầy Thẩm muốn giúp sao?"

Chưa từng đi vào phòng bếp nhà nông nên Thẩm Thanh nào biết Điền Dã đang làm cái gì. Nhưng thời điểm y thanh tỉnh mà muốn chủ động cầu hoan thế nào cũng không nói nên lời, chỉ có thể kiên trì: "Ừm, tôi giúp gì được?"

"Ồ... Vậy thì phiền thầy thêm củi vào bếp lửa đi."

Thẩm Thanh ngồi xổm bên cạnh bếp lò, vẻ mặt thành thật mà thêm củi vào đống lửa. Cái eo khẽ ưỡn tiết lộ xuân sắc dưới áo sơ mi, nhũ thịt tuyết trắng óng ánh phát sáng dưới ánh lửa vàng, như lửa mà đốt đau nhức đôi mắt người đàn ông.

Lạch cạch, cái xẻng nấu ăn đặt trên bếp lò rơi xuống đất.

"Ây! Thầy Thẩm, nhờ thầy nhặt giùm tôi cái xẻng với."

Thẩm Thanh không nghi ngờ gì mà nhặt nó đưa cho hắn.

"Tay tôi giờ đang bận. Nhờ thầy đảo đồ ăn trong nồi được không?"" Điền Dã lắc lắc hai tay dính đầy bột mì.

Thẩm Thanh đi qua cái bếp lò cao ngang eo, rồi đi qua sau lưng Điền Dã đang nặn bột làm mì vắt. Y lau sạch cái xẻng sau đó cho vào trong nồi khuấy đảo rau dại.

Bỗng nhiên cái tay lớn ở bên cạnh duỗi ra ôm lấy eo của y làm Thẩm Thanh khẽ giật mình: "Anh, anh làm gì thế?"

Điền Dã cúi đầu không trả lời, tay kia vói vào trong áo sơ mi rộng mở mời gọi, bắt lấy tiểu sửa bao đã ngấp nghé từ lâu. Hắn nhẹ nhàng sờ lên núʍ ѵú nhỏ hồng nhạt đang cứng lên.

Đôi bàn tay lớn thô ráp dính đầy bột xoa ngực Thẩm Thanh đến nóng cả lên: "Ư... Trên tay anh đầy bột..."

Điền Dã há miệng cọ xát lên hầu kết đang rung rung của y, âm thanh trầm trầm nhắc nhở: "Thầy Thẩm đừng có dừng nha, bằng không nồi cháy bây giờ."

Thẩm Thanh đành phải nhịn xuống sự tra tấn trên người, tiếp tục đảo đô ăn trong nồi.

Người đàn ông thấy bộ dáng nhu thuận của Thẩm Thanh

Nam nhân gặp Thẩm Thanh nhu thuận bộ dáng, buồn bực thanh âm nở nụ cười hai tiếng, đưa hắn áo sơ mi trắng đổ lên dưới nách, lộ ra hai khỏa run rẩy tiểu sữa bao, hai cánh tay bao ở hai cái tao sữa nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng sờ chút vài cái ngạo nghễ ưỡn lên xinh đẹp núʍ ѵú.

"Vυ" thầy thật đẹp nha..."

Thẩm Thanh bị làm cho nhũn cả chân, dựa lên l*иg ngực nóng hừng hực của nam nhân. Trên tay vẫn không quên đảo đồ ăn trong nồi. Mấy tiếng rêи ɾỉ nhuyễn nị không bị khống chế mà thốt ra.

"Thầy Thẩm. Học sinh của thầy ở bên ngoài đó nha!"

Thẩm Thanh bừng tỉnh, du͙© vọиɠ trong đầu tựa hồ cũng bị đuổi đi chút ít.

"Nếu như bị học trò của thầy thấy..."

Đồng tử Thẩm Thanh phóng đại, thân thể run rẩy muốn giãy dụa: "Đừng, Đừng mà. . . Không thể, không thể bị phát hiện. . . A a a a. . ."

Điền Dã nắm chặt hai đầu ti không biết xấu hổ đong đưa, Thẩm Thanh không chuẩn bị mà kêu rên một tiếng ngọt ngấy.

Điền Mãnh gặm đầu bút chì, hai bài tập cuối này thế nào nó cũng không giải ra được. Nó đau đầu chết đi được, đột nhiên một âm thanh kì lạ từ trong phòng bếp truyền ra, nó quay đầu lại nhìn. Thầy giáo đang trông cái nồi, trên mặt đỏ rực như bị hơi nóng hun ra. Anh trai thì cầm tay thầy giáo đang dạy y xào rau thì phải.

Điền Mãnh nghĩ về âm thanh kì quái nó vừa nghe thấy, chắc là nghe nhầm, thế là quay đầu lại tiếp tục vật lộn với bài tập.

Trong bếp, Thẩm Thanh liếc nhìn đứa bé đã quay đầu lại, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm.

Một bàn tay lớn tà ác lại thừa dịp y không để ý, dễ dàng lột xuống cái quần lỏng lẻo.

Thẩm Thanh kinh hô, quay đầu trừng mắt tên đầu têu. Điền Dã lại làm như không phát hiện ra mà sờ đến mu l*и qua đồ lót.

"Ướt hết rồi. Bị người khác thấy nên phun trong nháy mắt hả?"

Ngón tay thô to cách đồ lót bị dâʍ ŧᏂủy̠ đổ ướt đẫm, dọc theo khe bướm mà đẩy mạnh vải vóc lên cánh hoa. Chất vải thô ráp ma sát bướm nhỏ ngứa ngáy. Ngón tay Thẩm Thanh cầm cái xẻng siết tới trắng bệch, y cắn chặt mô dưới ngăn mình không phát ra âm thanh nào nũa.

Điền Dã thấy đau lòng, vươn lưỡi ra liếʍ môi dưới bị cắn thành trắng bệch. Hắn liếʍ hôn an ủi vài cái, vội vã chui vào khoang miệng ngọt ngào của y, câu dẫn cái lưỡi trơn ướt, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ, ước gì uống sạch sẽ nước miếng trong miệng Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh bị hôn đến thần trí mơ màng, chờ y tỉnh hồn mới phát giác hạ thân đã bị người ta lột sạch rồi.

Điền Dã ăn đủ nước miếng của Thẩm Thanh, lúc này mới liếc mắt kiểm tra bướm nhỏ lần trước bị thương không nhẹ.

"Bướm nhỏ lành chưa? Lại phát da^ʍ rồi..."" Hắn đẩy ra hai bờ mông thịt béo mập, mép thịt dính đầy nước da^ʍ màu sắc tươi đẹp. Thịt bướm khát khao đóng mở, quả nhiên là bộ dáng đã chuẩn bị xong.

"Ô. . . Ha. . . L*и nhỏ đã khỏi rồi. . . Muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn, chọc đâm một cái. . . Ân. . ." Thẩm Thanh bị tìиɧ ɖu͙© giày vò nhịn không được, nghĩ cái bếp lò đã che đi hạ thân của mình, y vểnh cao bờ mông, lắc lư eo thon, cạ mông lớn trắng bóng lên hai bàn tay lớn của người đàn ông. Bướm nhỏ tao lãng sáp lên thân nam nhân, câu dẫn hắn nhanh chóng chọc vào.

"Lẳиɠ ɭơ!"

Điền Dã cắn răng, ngón tay cấp tốc đút vào trong hành lang thịt mấy cái, xác định bên trong đã trơn ướt đầy đủ mới móc ra cây thịt đã vận sức chờ phát động, vịn eo nhỏ của Thẩm Thanh mà ȶᏂασ vào trong cùng.

"A... ưʍ... trướng quá..."

L*и nhỏ động tình đã lâu ăn hơn phân nửa cây dươиɠ ѵậŧ không đau mà chỉ thấy cảm giác bị chướng bụng.

Điền Dã niết eo nhỏ Thẩm Thanh cũng không nóng nảy động, há miệng ngậm lấy vành tai trước mắt.

Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn ở trong lỗ thịt chậm chạp nghiền áp với biên độ nhỏ, hưởng thụ sự phục vụ của l*и nhỏ.

Thẩm Thanh dựa vào cái bếp lò, cái xẻng trong tay sớm đã rơi ở đâu mất. Y nhu thuận chổng cái mông lên cho người ta chơi đùa, mãi cho đến lúc huyệt tâm bị đỉnh vào mới sợ hãi kêu đau: "A... Đừng mà, chỗ đó.... Chỗ đó không... không được..."

Còn có nửa cái dươиɠ ѵậŧ chưa đi vào, Điền Dã làm sao buông tha cơ hội đυ. sâu vào trong. Hắn chế trụ hai cái tay nhỏ nhắn đang đẩy lung tung phía sau, nắm lấy eo nhỏ mảnh khảnh rồi thẳng lưng đỉnh sâu vào, nhiều lần nhắm trúng hoa tâm mà ȶᏂασ.

"Ô. . . A. . . Không, không được, bị. . . TᏂασ chết. . . A. . ."

Côи ŧɧịt̠ lớn nhắm lấy huyệt tâm mà đỉnh lên mười cái, cổ tử ©υиɠ rốt cuộc bị ȶᏂασ ra một cái miệng nhỏ. Điền Dã cắn chặt răng va chạm, như phá mở con suối, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ phun lêи đỉиɦ đầu ©ôи ŧɧịt̠.

Dươиɠ ѵậŧ ngay ngắn vùi hết vào lỗ thịt nhuyễn nát, như ngâm trong suối nước nóng, mẫn cảm qυყ đầυ bị kẹp lấy. Sự thoải mái làm cả thể Điền Dã run rẩy, thiếu chút nữa trực tiếp phọt bắn nướ© ŧıểυ.

Thẩm Thanh thì triều phun luôn rồi, hai chân chạng hảng như bị chơi hư mà không ngừng phun ra nước da^ʍ. Chân y run rẩy, hoàn toàn đứng không vững, giống như ô mai xuyên qua cây tăm tre, chỉ có thể dựa vào ©ôи ŧɧịt̠ chọc vào trong thân thể mới có thể đứng vững được .

Hai người dựa vào nhau chờ một hồi lâu mới bình phục. Điền Dã thuận tay cầm cái vung ở trong nồi truyền ra vị khét.

Lúc này, Mãnh Tử một mực ở bên ngoài làm bài tập đi vào phòng bếp: "Anh ơi, Nhị Nha rủ em đi chơi. Tí nữa về em làm bài tập tiếp được không? Chỉ còn có hai câu nữa thôi..."

"Ừ, đi đi!"

Mãnh Tử còn tưởng rằng anh trai sẽ không đáp ứng. Lý do thoái thác chuẩn bị cả buổi không có đất dụng võ, tươi cười vui vẻ đi ra ngoài. Nó đi ra phòng bếp vẫn không quên quay đầu lại nhìn. Ôi? Thầy giáo sao nhìn là lạ thế nhở?

Dây thần kinh Thẩm Thanh căng chặt, sợ đứa nhỏ phát hiện ra điều gì. Đột nhiên bàn tay lớn từ phía sau xuyên qua giật lấy góc áo sơ mi.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Đại Dã kỳ thật so với thầy Thẩm còn khẩn trương hơn (/▽=)