Chương 1: Dạo chơi trong rừng

Trong một ngọn núi không biết tên, có một ngôi làng nhỏ ở dưới chân núi. Trong thôn chỉ có hơn mười miệng ăn, nghèo khó và yên tĩnh là hai thứ mà chỉ trong thôn có. Nơi đây cách xa đường đi sắt thép ồn ào náo động, cũng rời xa tấc đất tấc vàng và tài phú.

Mấy đời người trong thôn chỉ thành thành thật thật mà khai hoang ruộng đất. Đến thế hệ này cuối cùng cũng có người muốn cho con cái đọc thêm sách vở, nhận thức thêm chữ, khát vọng có một ngày cũng có thể bay ra vùng núi hẻo lánh. Thế nên trường học có vài chỗ bị dột đã được xây xong rồi.

Đứng ở lưng chừng ngọn núi còn có thể trông thấy một góc cờ đỏ phấp phới bay trong gió của ngôi trường tồi tàn này. Thẩm Thanh nhìn thoáng qua cái thôn, còn chưa được, phải đi lên trên nữa.

Y biết khi đi qua đỉnh núi, có một bãi cỏ xanh mướt giấu sau rừng cây tùng rậm rạp. Ở đó có thêm một dòng suối, nước suối luôn mát lạnh, nghe người trong thôn nói là nước từ đỉnh núi tuyết phía trên chảy xuống. Còn có chim chóc bươm bướm, hoa dại mọc đầy. Quan trọng nhất là chỗ đó không có người, hơn nữa cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy.

Thẩm Thanh biết rõ nơi này người trong thôn cũng rất ít khi đến, cho nên khi y tìm được chỗ này liền quyết định ở lại trong thôn, đến ngôi trường đó làm giáo viên.

Băng qua ngọn đồi, Thẩm Thanh đặt chân đứng trên chỗ cao nhìn quanh, chỉ có màu xanh rậm rạp chằng chịt. Y ngồi ở trên tảng đá, cởϊ áσ sơ mi trắng dài tay, lại nhìn quanh một hồi mới cởi áσ ɭóŧ ngắn tay bên trong, sau đó là chiếc quần jean bạc màu, cuối cùng cởi luôn qυầи ɭóŧ.Y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên tảng đá, xếp gọn gàng quần áo vừa cởi ra và đặt chúng vào một cái túi vải.

Con đường dưới chân không bằng phẳng lắm. Thẩm Thanh sợ châm bị hòn đá đâm phải, vì vậy y cũng không tiếp tục cởi luôn đôi tất và giày thể thao.

Mang theo túi vải, Thẩm Thanh trần như nhộng tiếp tục đi về phía mục tiêu.

Khu rừng giữa mùa hè bị che khuất trong những cành cây rậm rạp, chỉ có một vài tia nắng xuyên qua chiếu lên đám rêu trên phiến đá. Cơn gió mát mẻ thổi từ đầu kia khu rừng khiến mái tóc hơi dài trên trán của y bay lên, lại nhẹ nhàng thổi qua thân thể trắng nõn.

Trên bộ ngực trắng nõn không dễ phát hiện, hai viên đậu hồng hồng đã ngẩng đầu lên. Theo chuyển động của Thẩm Thanh đi trong làn gió, dươиɠ ѵậŧ trong khu rừng đen đã cứng lên dán vào bụng dưới khi y cởi đồ lót ra. Giữa hai chân không có tinh hoàn mà nam giới phải có, chỉ có hai cánh hoa nhỏ múp míp đang phun mật ra ngoài, từ từ làm ướt đẫm hai bên bẹn đùi.

Xuyên qua đám cây tùng cuối cùng, một bãi cỏ xanh như sân bóng rộng lớn xuất hiện trước mắt. Cỏ dại bên cạnh khu rừng đã cao hơn khi y trở lại đây. Khi Thẩm Thanh đi qua, những ngọn cỏ không biết tên và những bông hoa sặc sỡ nhẹ nhàng lướt qua chân y, để lại vài giọt sương dinh dính lên trên đó.

Băng qua bãi cỏ là dòng suối lạnh lâu năm, róc rách chảy qua đôi chân nhỏ đã tháo giày của y, nước len lỏi qua những ngón chân khiến y run rẩy nhẹ nhàng.

Thẩm Thanh nằm trên tảng đá lớn bên bờ sông, đôi chân trốn ở dưới nước chậm rãi đung đưa. Cơ thể bị người chán ghét ghê tởm mà vứt bỏ mà thoải mái rộng mở nằm dưới ánh mặt trời. Du͙© vọиɠ dấu dưới đáy lòng nhiều năm cuối cùng cũng được thỏa mãn, y không khỏi phát ra tiếng thở dài thư giãn.

Nhưng y không biết là sau một tảng đá lớn ở thượng nguồn, một đôi mắt sáng đang nhìn chăm chú vào nơi riêng tư đang mở ra của y.