Chương 45"...Em là bài hát dang dở kiếp này của tôiChưa hát đến câu cuối cùng đã cắt đứt ..."世界是你给的空气 。。。
"Tôi thật không ngờ tên vô sỉ nhà cậu dám ở trước mặt tôi dụ dỗ anh ấy!" Trần Tuyết Sa từ cửa xông vào, gương mặt vô cùng dữ tợn ánh mắt có thể gϊếŧ người.
Hoa Phi Phi không hiểu gì đứng yên cho cô la mắng, đến lúc cao trào, cô đem cậu đẩy vào góc tường liên tục cào cấu đánh đập, gương mặt đầy vết móng tay của cô nhưng cậu vẫn không đánh lại, chỉ đơn giản đưa tay lên đỡ. Cậu bị đánh đến đầu váng mắt hoa, cô vẫn chưa ngừng lại.
Sau một hồi ẩu đả, cô đẩy cậu ngã sang một bên, đầu đập lên thành cầu thang bằng pha lê trong suốt. Phút chốc máu loang ra nhuộm đỏ cả tay vịn, Trần Tuyết Sa hoảng sợ lui về sau hai bước, tay đưa lên che miệng không tin vào mắt mình.
Vương Thiếu Đình bộ dáng vội vã đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy một màn hỗn loạn cũng sững người.
Nhìn cậu đang nằm bất động trên sàn nhà máu ở đầu chảy ra từ thành cầu thang nhỏ giọt rơi xuống thảm.
Hắn hoảng sợ đến nỗi không có thời gian đôi co với Trần Tuyết Sa ôm cậu lên định đưa cậu đến bệnh viện nhưng bị cô chặn lại.
Trần Tuyết sa kéo tay hắn lại, môi cố chấp nở nụ cười, trong lời nói có phần run rẩy "Anh...Mặc kệ cậu ta... Chúng ta... chúng ta bắt đầu lại... xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra...có được hay không ?"
Hắn liếc mắt nhìn cô, đau đớn xen lẫn oán hận trỗi dậy, hắn không nói gì đặt lên mặt cô một cái tát thật mạnh rồi ôm cậu bỏ đi.
Hoa Phi Phi nghe thấy âm thanh hỗn loạn, cảm giác toàn thân nhẹ nhõm như đang bay trên không, hiện tại không biết mình đnag làm gì, đang ở đâu.
Thời khắc đầu chạm vào tay vịn cầu thang, cậu cảm thấy đầu đau nhói rồi cuốn phim cũ kỹ được chiếu lại, cậu sinh ra lớn lên cùng với yêu thương của cha mẹ và chị, tới lúc trưởng thành rồi gặp được Vương Thiếu Đình hắn, còn có Tiểu Nhiên là con của họ. Cậu nhớ rõ tất cả, những tình cảm cậu dành cho hắn, những thống khổ hắn trao trả lại cho cậu. Rồi một ngày cậu sắp từ bỏ hắn lại quay trở lại nói rằng hắn yêu cậu. Nhưng làm sao cậu quên được hình ảnh hắn xuất hiện trên bìa của rất nhiều tạp chí trong bộ lễ phục cùng với cô dâu của hắn, người sẽ cùng hắn đi suốt cuộc đời còn lại.
Hoa Phi Phi dùng chút sức lực còn lại nói thầm vào tai hắn "Gọi... Gọi... Dương quan Diệp!"
Vương Thiếu Đình hoảng loạn, tâm trí rối bời đồng ý bừa, sau này mới nghĩ lại, tại sao trong thời khắc quan trọng này người cậu muốn gặp lại là Dương Quan Diệp mà không phải hắn ?
Như cậu muốn, hắn gọi cho Dương Quan Diệp, anh rất nhanh xuất hiện cùng hắn ngồi ở ghế chờ.
Lần này động phải vết thương cũ bất quá không nghiêm trọng lắm, bác sĩ lúc khám xong bước ra nói "Bệnh nhân nói rằng muốn gặp dương tiên sinh, mời!"
Dương Quan Diệp đứng dậy bước vào trong, hắn thấy vậy cũng đi theo.
Vào bên trong, thấy Hoa Phi Phi đang thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, anh cười gọi "Phi Phi! Tìm anh có chuyện gì ?"
Cậu nhìn anh vui mừng rồi vô tình đảo mắt sang nhìn thấy hắn cũng ở bên cạnh liền mất hứng, miệng tính nói gì đó nhưng vẫn bảo trì im lặng.
Dương Quan Diệp hiểu ý, bảo hắn ra ngoài, bọn họ cùng nhau nói chuyện riêng.
"Dương Quan Diệp, anh có thể giúp em một chuyện không ?"
Anh suy nghĩ một chút liền đáp ứng "Cứ nói đi, nếu được anh nhất định giúp em!"
Cậu nhìn anh "Em muốn anh giúp em loại bỏ Vương Thiếu Đình ra khỏi cuộc sống của em, em thật sự rất mệt mỏi, nhìn anh ấy từng ngày tự dằn vặt mình em cũng không vui vẻ gì. Còn nữa, hiện tại anh ấy cũng đã lập gia đình, em...."
Anh cắt ngang lời nói của cậu "Thật không hiểu nổi các người, cho em biết tên đó thật ra chưa kết hôn với Trần Tuyết Sa, lúc đang trong lễ đường hắn nghe tin em gặp nạn liền bỏ chạy đi tìm em. Hắn là thật lòng với em!"
Hoa Phi Phi cười khổ, hướng mắt ra nhìn bầu trời xám xịt sắp nổi lên cơn giông "Yêu em? Liệu... anh ấy có thể cho em một danh phận không ?"
"Haha! Thật không ngờ em cũng nghĩ tới chuyện này!" Anh xoa đầu cậu, cười lớn.
"Em cũng là người, cũng biết hờn ghen ích kỷ!"
Hắn hỏi lại cậu một lần nữa "Em chắc chứ ? Nếu anh giúp em làm chuyện đó rồi muốn quay đầu cũng không thể nữa!"
Hoa Phi Phi im lặng khoảng vài phút ánh mắt kiên định nhìn anh gật đầu.
Trong phòng bệnh vang lên tiếng động lớn, hắn từ nãy giờ đứng chờ bên ngoài nóng lòng chạy vào.
Trước mặt hắn hai thân thể quấn chặt vào nhau, anh đang ôm cậu hôn đến không màng trời đất, lúc nhìn thấy hắn vào anh còn châm chọc nháy mắt một cái.
Hắn tức giận tách Dương Quan Diệp ra khỏi cậu, dồn dập đánh về phía anh.
Hoa Phi Phi người còn mang thương tích không ngại đem thân mình che chở anh. Hắn trợn tròn mắt nhìn cậu.
"Xin anh đừng tổn thương Quan Diệp!" Cậu nói lớn
Vương Thiếu Đình kéo tay cậu "Em... làm sao lại như thế ?"
Dương Quan Diệp giật lại cánh tay cậu hôn nhẹ lên đó "Hiện tại cậu ấy là người của tao, đối với cậu ấy mà nói mày chính là quá khư rồi!"
Hoa Phi Phi cúi đầu nói "Thật ngại quá, anh cũng nghe thấy rồi, người tôi thật lòng yêu chính là Quan Diệp, xin hãy quên tôi đi! Tạm biệt!"
Hắn suy sụp nhìn cậu và người bạn thân nhất của mình rời khỏi, tâm can như bị thiêu đốt, hắn muốn hỏi cậu tại sao lại thay đổi nhanh như vậy, giây trước còn nói yêu hắn tin tưởng hắn chờ đợi hắn, bây giờ lại quay sang nói yêu Dương Quan Diệp, thật hận không thể một đao gϊếŧ chết tên khốn đó.