Chương 19: Không cho phép.

Cậu chẳng biết tại sao lại mình có cảm giác người đàn ông này sẽ không đối với cậu có chút thương xót nào. Nhưng thay vì nên giận, Nạp Lan Dương lại lẳng lặng đem tất cả cảm xúc thu lại dưới đáy lòng.

Labrad đang một bộ hứng thú dạt dào nhìn người trên đùi khó được bộc lộ bản thân chỗ chân thật nhất, bỗng nhiên lại thấy cậu im lặng. Ngoài việc nước mắt rưng rưng chảy dài trên má, tiếng khóc đã không còn phát ra nữa. Ánh mắt cậu nhìn hắn mang theo một cỗ chết lặng bởi vì cảm xúc trong đáy mắt kia không biết lúc nào đã tắt ngúm, Labrad nhíu mày không hiểu ra sao.

Nhưng không đợi hắn làm gì người trên đùi hắn đã cúi đầu, bắt đầu giãy giụa muốn bò xuống.

Đúng vậy, Nạp Lan Dương cố gắng nén lại tiếng nấc trong cổ họng, cũng nhịn xuống cảm giác kỳ quái khiến cậu xấu hổ ở nơi nào đó, khó khăn tự mình từ trên đùi người đàn ông bò xuống. Người kia không biết tại sao cũng buông cái tay đang giữ trên eo cậu ra, để cho cậu đi.

Chỉ là cậu đã quá đề cao chính mình. Cho dù không có sự cản trở của hắn, sau một trận loạn động mới rồi đã khiến cậu từ tâm lẫn thân đều trở nên sức cùng lực kiệt, hành động này đối với cậu vẫn là khó khăn trùng trùng. Nhưng dù vậy cậu vẫn không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của người đàn ông, sau khi vô thức đập bay cái tay hắn ra cậu gần như là dùng cả hai tay bò từng chút một xuống. Rốt cuộc trở lại được trên ghế sofa, Nạp Lan Dương gần như chẳng còn chút sức lực nào ngã rạp vào lưng ghế. Lòng ngực cậu như nổi trống, miệng cậu thở từng ngụm từng ngụm như con cá sắp chết. Cánh phổi bởi vì vận động quá mức mà như muốn nứt ra, đau đớn không chịu được khiến cậu còng cả lưng xuống.

Nhưng Nạp Lan Dương vẫn không một tiếng oán thán, một bên ngậm chặt miệng ém nhẹm tất cả âm thanh thống khổ bên trong cổ họng, một bên lại dùng cả hai tay nhỏ gắt gao che lấy hạ thân ẩm ướt của mình, cúi đầu ngồi im ở đó không chút nhúc nhích. Nếu không phải còn nghe thấy tiếng thở nặng nề cùng bờ vai run run không ngừng của cậu, chỉ nhìn đôi mắt nhắm chặt kia có khi người ta đã tưởng cậu đã ngất đi, thậm chí đã chết rồi không bằng.

Bóng lưng vốn đã nhỏ nay còn nhỏ hơn, yếu đuối vô lực. Ngoài im lặng chịu đựng trong thầm lặng thì chẳng có oán trách... Như con chó nhỏ cô độc tự mình gặm nhắm nổi bất lực của chính mình, cho dù có bị bắt nạt cũng chỉ biết im lặng gánh chịu tất cả...

Labrad lúc tay bị hất ra bản thân thật sự là không ngờ đến. Hiện tại hắn nhìn người đang ngồi im lặng ở kia, chỉ cho hắn một cái bóng lưng lạnh nhạt thì tâm tình khó chịu không ngừng nổi lên. Mi tâm cũng bất giác nhíu chặt.

Tại sao không oán trách nữa? Đây là làm sao?

Mặc kệ cậu có hay không có tình cảm với mình thì cũng không nên như vậy chứ? Cậu nên giận dữ trách mắng hắn sau đó khóc lóc đợi hắn đến dỗ cậu... Không, làm sao hắn có thể dỗ cậu. Mục đích của hắn là muốn giày vò cậu. Nhưng người giữa đường lại giống như ngọn đèn trước gió, chớp mắt lụi tàn, một chút cảm giác cũng không cho hắn cảm nhận, tâm tình Labrad khỏi nói có bao nhiêu bức bối.

Thật là khó hiểu. Đúng là khó thu phục hơn nữ nhân nhiều. Đổi lại là những người trước kia bị hắn trêu chọc như vậy sau đó nhất định sẽ mặt hắn bài bố. Hắn lại không rõ trước đó mình có nói gì khiến cậu bỗng nhiên trở lại giống như lúc bình thường... Không, có chút không giống, nhưng chính hắn cũng không biết không giống chỗ nào. Nhưng hắn chính là không thích nhìn cậu như vậy. Hắn không cho phép.



"Dương Dương."

Hắn gọi. Thế nhưng người ngồi đó vẫn không có chút động tĩnh.

"Nạp Lan Dương!"

Giọng hắn bất giác trầm xuống một chút. Người ngồi đó rốt cuộc chịu động.

Đầu tiên là bờ vai cậu khẽ rung lên. Sau đó lại mất đâu chừng vài giây, cái đầu nhỏ đang dựa vào ghế kia mới chậm chạp quay lại nhìn hắn.

Đôi mắt kia vẫn còn nước mắt đọng lại trên rèn mi trông thật đáng thương. Thế nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng vô hồn không chút cảm xúc khiến hắn một chút đều không vui nổi khi thấy cậu chịu phản ứng lại chính mình... Phản ứng kiểu này không có cũng được.

Nhưng mặc cho hắn mặt mày không vui, người ở kia vẫn giống như trên đời không còn gì cho cậu để ý nữa, không có vì hắn mà thay đổi. Cậu đợi mãi mà không thấy hắn nói gì thì yên tĩnh rũ mắt xuống. Ánh mắt vô hồn cố định nhìn chằm chằm một điểm lại nhất định không chịu nhìn hắn. Cậu trông quá mức bình tĩnh, trong lúc nhất thời hắn không rõ cậu có còn để ý đến chuyện mới nãy nữa không. Nhưng hắn lại không chấp nhận bỏ qua chuyện này.

"Để như vậy rất khó chịu, tôi mang em đi rửa sạch."

Lúc nói ánh mắt hắn gắt gao nhìn cậu chằm chằm, muốn xem phản ứng của cậu về chuyện này.

Nhưng cậu khiến hắn phải thất vọng rồi.