Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh, Anh Đừng Lại Đây!

Chương 17: Anh... Anh đừng như vậy!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đầu óc Nạp Lan Dương loạn thành một nùi. Mông cậu đặt trên đùi người đàn ông mà như đang đặt trên bếp than, nóng đến lợi hại. Đã vậy cậu còn có ảo giác như bên dưới đang đè phải một cái gì đó cộm cộm... Phừng một cái, mặt cậu thành cái đít khỉ.

"Anh... Anh buông ra!"

Nghe thì khí thế, khổ nổi không có lực. Âm thanh phát ra cũng mềm nhũn đáng thương, càng khiến người ta hưng phấn muốn trêu ghẹo.

Mà nếu được chọn lại, Nạp Lan Dương nhất định sẽ không phản ứng như thế đâu.

Nhưng cậu đâu phải tảng đá, sao có thể nói điềm nhiên mà lúc nào cũng làm được. Đó là chưa nói cậu còn có cảm giác với người này nữa a!!!

Quả nhiên cậu vừa "làm nũng" xong cái eo của Nạp Lan Dương không những không được thả mà còn bị siết chặt hơn. Đã vậy cậu còn bị đối phương xem như con rối dễ dàng bày bố mà đem cậu lật lại, đổi thành tư thế mặt đối mặt, hai chân dang ra hai bên. Tư thế có phần sắc tình này rõ ràng khiến Nạp Lan Dương càng bối rối hơn nữa.

"Anh... Anh đừng như vậy..."

Hai tay Nạp Lan Dương bưng kín mặt, không biết làm sao để đối mặt với tình huống này nữa. Một người chưa trải qua tình trường như cậu bảo cậu phải làm sao đây a...

Ai biết mặc cho cậu giãy giụa trong xấu hổ, cái tên nào đó lại bỗng nhiên không chịu nói tiếng nào. Hắn im lặng dựa lưng vào ghế nhàn nhã thưởng thức vẻ đẹp của cảm xúc trên khuôn mặt Nạp Lan Dương.

Đúng vậy. Phải là như vậy mới đúng.

Quan trọng nhất là hắn phát hiện Nạp Lan Dương ngoài xấu hổ ra thì không có bài xích hắn. Này chẳng phải chứng tỏ cậu có cảm giác với hắn hay sao?

Ngẫm đến bản thân mục đích, Labrad càng thêm cố gắng đi trêu chọc người trên thân hơn.

Thế là hắn ở lúc Nạp Lan Dương vẫn còn dùng hai tay che mặt, bàn tay đang giữ eo cậu của hắn không những không có báo trước mà còn không hề xin phép, bất ngờ tập kích lên làn da bên dưới lớp áo Hoodie của cậu. Cảm xúc mát lạnh xen lẫn với ấm nóng khiến Nạp Lan Dương rùng mình không kiềm được một tiếng kinh hô lên: "A!"

Tiếp theo đó cậu mềm nhũn ngã vào ngực người đàn ông trước mặt đã đẹp dã man không nói còn lưu manh quá đáng kia.



Sau khi nhận ra tình huống không đúng Nạp Lan Dương khỏi nói có bao nhiêu luống cuống tay chân mà vội vàng ngồi dậy. Trong lúc bối rối cậu bất giác chống tay lên cơ bụng săn chắc lại tràn ngập lực bộc phát của người đàn ông để dựng lên thân trên của mình. Nhưng cậu cũng không có kịp để ý đến cảm xúc tuyệt vời lại nóng rực bên dưới lòng bàn tay, bản thân đã vội vàng vươn một cái tay khác ra phía sau đi bắt lấy cổ tay của người đàn ông, ý đồ muốn đem nó lôi ra, rời khỏi làn da nhạy cảm nơi eo của mình. Nhưng đáng hận chính là mặc cho cậu đã dùng hết tất cả sức lực của bản thân đều không thể lay động được hắn một chút nào.

Cậu gấp đến độ như kiến ngồi trên chảo.

"Không..."

"Thật không?"

Thế mà cái tên đàn ông khốn kiếp kia còn thản nhiên hỏi lại cậu, trong lúc đó hắn còn mặc kệ việc cổ tay mình có bị cậu nắm hay không vẫn là tiếp tục lưu mạnh nhẹ nhàng dùng ngón cái mơn trớ làn da nơi eo hông gầy nhỏ đến thái quá của cậu. Ừm, thật sự là rất nhỏ. Cảm xúc cũng rất tốt, không có giống như hắn nghĩ. Quan trọng nhất là hắn cảm thấy tốt sờ hơn so với eo của những nữ nhân trước đây hắn từng chạm vào. Mà nơi khiến hắn kinh ngạc cũng không chỉ có chỗ này mà còn có cái mông kia... Nhìn người thì nhỏ, cái gì cũng nhỏ, thế nhưng thịt nơi mông lại đủ nhiều, đủ mềm mại và co giãn cùng căng mọng. Mặc dù chỉ sờ cách một lớp quần thôi mà nó đã cho hắn cảm xúc tốt đến không tưởng.

Ừm thì... Ai đó hoàn toàn quên mất bản thân vốn còn nghĩ sẽ thật là làm khó cho mình khi phải đi quyến rũ một người đàn ông. Kết quả chưa gì đã nổi lên ham muốn với thân thể của người ta như vậy, không khác gì một tên biếи ŧɦái. Không biết khi hắn có thời gian ngồi ngẫm lại sẽ cảm thấy thế nào đây. Chỉ biết hiện tại hắn đã quên mất mục đích của chính mình rồi, chỉ còn nghĩ đi trêu chọc cái người mình hận đến mức không thể nguyền rủa cho cậu chết đi này.

"Thật không... Vậy em đẩy tôi ra đi."

"..."

Nạp Lan Dương lúc này thật sự rất có ý niệm muốn đánh sưng đầu chó của hắn.

Khinh bỉ cậu là người nữa tàn phế đúng không!!!

"À không, em chỉ cần nói "em không muốn", "em ghê tởm", "đừng chạm vào" mấy câu đó thôi, tôi sẽ buông em ra liền."

"Còn nữa, em cũng không cần có phản ứng mãnh liệt khi bị tôi chạm vào như vậy tôi sẽ tin lời em nói hơn một chút."

Vừa nói hắn vừa đem tay phủ kín hạ thân đã có chút phồng lên của Nạp Lan Dương, mười phần phụ họa cho lời mình nói. Rồi trong lúc Nạp Lan Dương ý thức còn chưa có hoàn toàn xoay chuyển để nhận rõ được chuyện gì đang xảy ra ở đây mà ác ý đè xuống một cái nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »