Tinh Lăng tỉnh dậy, cậu đau đớn rêи ɾỉ, cố gắng để ngồi dậy thì bên cạnh đã có người đi đến đỡ cậu dậy, Tinh Lăng hoảng hốt nhìn qua người đó nhẹ giọng nói :"Ba , mẹ!"
Mẹ cậu đỡ con trai mình ngồi dậy, hai mắt đỏ tươi ,có trời mới biết khi nghe tin con bà nhập viện bà đã sợ cỡ nào, chạy đến nơi nghe bác sĩ nói con mình bị đánh tổn thương nhiều nơi trên cơ thể sau đầu còn bị rách phải khâu đến mười bảy mũi, bà muốn ngất xỉu cũng may còn chồng bên cạnh
Tinh Lăng là đứa bé ngoan, từ bé đến lớn vừa hiểu chuyện lại nghe lời ,chưa bao giờ làm phiền hay buồn lòng ai, bạn bè của cậu bà cũng biết rất rõ, nhưng lần này con mình lại bị đánh như vậy, người làm mẹ như bà hỏi sao mà không tức giận
Tinh Lăng thấy mẹ mình như vậy thì rất buồn, cậu lại làm cho ba mẹ khổ nữa rồi, Tinh Lăng khàn giọng an ủi ba mẹ mình :"Ba, mẹ con không sao đâu, qua thời gian là ổn thôi!"
"Đứa nhỏ này, con nói cho ba mẹ xem, sao con lại bị như vậy!" bà ngồi kế bên nắm lấy tay cậu, nhìn vết thương chằng chịt trên người con mình lại lần nữa đỏ mắt
Tinh Lăng lắc đầu, cậu không biết những người đó là ai, lúc tan học trên đường đi về thì bị nhóm người đó lôi đến nơi kia, cũng may có chị đến kịp, mà khoan
Tinh Lăng nhìn khắp nơi không phát hiện thấy Ninh Thịnh, cậu hỏi mẹ mình :Mẹ ,người cùng con vào đây đâu rồi? "
Mẹ cậu ngơ ngác không hiểu con mình đang nói gì, ba cậu thấy vậy liền lên tiếng :"Cô bé kia tỉnh dậy từ hôm qua cũng đã xuất viện rồi, trên người con bé cũng bị thương khá nặng nhưng lại kiên quyết không muốn ở đây, ta cũng đã nói chuyện với con bé đó, nó còn nói khi nào con tỉnh dậy nhớ điện thoại cho nó biết! "
Tinh Lăng cúi đầu một lúc lâu sau mới lên tiếng :"Dạ!"
Ninh Thịnh nằm trên giường đau nhức trở mình, ngày hôm qua tỉnh dậy mới phát hiện ra mình đã ngủ cả hai ngày, sau đó cô gặp ba mẹ Tinh Lăng, hai người đó vô cùng tốt bụng cảm ơn cô đã cứu con trai họ còn giúp cả thanh toán tiền bệnh viện, Ninh Thịnh không muốn làm phiền ai nên đã kiên quyết xuất viện, dù sao mấy vết thương này chỉ là ngoài da tuy nhìn dữ tợn nhưng cũng không có gì quá lắm, người bị nặng là đứa nhỏ kia mới đúng, Ninh Thịnh nhớ lại việc đứa nhỏ đó ôm mình chịu một gậy thì lòng ngực có chút nóng lên ,cô dùng tay che mắt lại lẳng lặng nở nụ cười
Tiếng chuông điện thoại phát ra Ninh Thịnh quay qua nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, khóe môi chưa thu lại giương lên càng cao
"Alo!" cô bắt máy nghe, đầu dây bên kia phát ra tiếng thở nhẹ nhõm
"Chị, chị đã khỏe chưa!" bên này Tinh Lăng không biết phải nói gì chỉ có thể hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô
"Đã khỏe, em thì sao, xin lỗi đã không chờ em tỉnh mới đi!"
"Không sao, em đã khỏe rồi, chị không cần xin lỗi, em mới là người phải xin lỗi, tại em mà chị mới bị thương! " Tinh Lăng siết chặt điện thoại, chị tốt như vậy mà một hai lần đều do cậu hại chị ấy
Ninh Thịnh nghe được giọng điệu tự trách của cậu thì khẽ cười lắc đầu :"Ừ, rất đau!"
"Vậy..vậy hay là chị đến bệnh viện nằm đi, em..em sẽ chăm sóc chị!"
"Ha ha, bây giờ em đã xuống giường đi được chưa mà nói là chăm sóc, ngoan tôi đùa em thôi, chiều nay tôi đến thăm em được không? " Ninh Thịnh cười giọng nói nhẹ nhàng hỏi cậu
Tinh Lăng đỏ mặt cúi thấp đầu, câu nói như có như không :" Dạ!"
Tắt điện thoại đi cậu vẫn chăm chú nhìn nó, nhớ lại câu nói vừa rồi của Ninh Thịnh cứ như là đang dỗ trẻ nhỏ, Tinh Lăng ngượng ngùng đỏ mặt, cậu ôm gối siết chặt vào lòng mong chờ cho đến buổi chiều, ngốc nghếch cười vùi mặt vào gối mơ mơ màng màng ngủ đi
Buổi chiều khi Ninh Thịnh đi đến thì thấy Tinh Lăng đang ôm gối mà ngủ, cả khuôn mặt dịu dàng nằm nghiêng , dù trên đó vẫn còn vài vết bầm tím nhưng cũng không thể che đi vẻ đẹp đó, Ninh Thịnh bước đến nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại kia, tay cô từ từ đi xuống bên má xoa xoa dấu vết bầm tím ,sau đó lần qua đôi môi hồng vì ngủ mà hơi hé mở, ngón tay Ninh Thịnh nhẹ như không thâm dò vào bên trong ấn lấy đầu lưỡi, Tinh Lăng há miệng dùng lưỡi muốn đẩy vật phá loạn kia ra khỏi miệng mình, lưỡi quấn quanh ngón tay sau một lúc ngón tay vẫn không bị đẩy ra ngoài cứ như vậy việc đẩy lùi chuyển thành mυ"ŧ mát
Ninh Thịnh nhướn mày nhìn ngón tay mình đang trong cái miệng bé xinh kia, cô còn muốn thêm một chút nữa thì người trên giường đã có dấu hiệu tỉnh lại, Ninh Thịnh bình thản lấy ngón tay ra khỏi miệng cậu, dùng khăn giấy lau đi nước bọt trên đầu ngón tay, mặt tự nhiên nhìn Tinh Lăng đã dậy
Tinh Lăng thức dậy liền thấy Ninh Thịnh ngồi nơi đó cười với mình, cậu dụi mắt cứ nghĩ mình nhìn lầm sau đó liền nhớ lại việc Ninh Thịnh nói sẽ đến thăm mình, cậu vui vẻ cười :"Chị, chị đến lâu chưa?"
Ninh Thịnh gật đầu, nhìn thấy cậu nhóc lúc nào cũng tràn đầy sức sống thì cười nói :"Vừa đến!"
Tinh Lăng muốn ngồi dậy thì Ninh Thịnh đã nhanh chóng ôm lấy cậu vào lòng đỡ người ngồi lên ,động tác vô cùng thành thục, không những vậy mà còn sờ mó được phần mông mềm mại kia, sau khi thành lập ăn được đậu hủ của ai kia, Ninh Thịnh vẫn bộ mặt như cũ cầm lấy trái cây trên bàn đi vào tolet rửa, bên ngoài Tinh Lăng che mặt ,cả người đều muốn nhũn ra, khi nãy bàn tay của chị vô tình ôm vào nơi đó, nơi đó bây giờ nóng rực có chút ngứa ngáy, Tinh Lăng cảm thấy mình thật xấu xa, chị chỉ là muốn giúp mình nhưng bản thân mình lại có mấy ý nghĩ bậy bạ như vậy, không được vậy là không đúng
Ninh Thịnh đi ra nhìn thấy Tinh Lăng đang ngồi trên giường nhăn mày, vẻ mặt vô cùng rối rắm, cô híp mắt đi đến ngồi lên giường bắt đầu gọt táo
Tinh Lăng thấy Ninh Thịnh vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, cậu nghĩ do bản thân mình thôi chứ Ninh Thịnh tốt như vậy sao lại có ý xấu với cậu được cơ chứ, Tinh Lăng há miệng ăn miếng táo được cô đút thì cười tươi lên, cũng bỏ đi những ý nghĩ rối loạn của bản thân vừa rồi