Chương 2

Có người nói: "Đυ. năm nháy một đêm có gì hay? Tôi đây một đêm đυ. mười nháy đây này." Xàm l*и à? Tô Tiểu Chu này có thể đυ. người ta một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ đấy, có làm được không mà nói?

Vẻ ngoài đẹp mắt, biết nói chuyện, rất không biết xấu hổ, ©ôи ŧɧịt̠ lớn này có năng lực tìиɧ ɖu͙© đỉnh như vậy, nên tất nhiên, có rất nhiều thiếu nữ vây quanh Tô Tiểu Chu.

Đúng rồi, tối nay người đàn ông chó đẹp trai tên Tô Tiểu Chu này mới vừa đυ. ba thiếu nữ, bắt đầu đυ. từ khi trời tối, đυ. mỗi người một hiệp, đυ. xong hết ba người là đã đến nữa đêm.

Vay tiền của các thiếu nữ này, ăn thịt nướng và uống bia ven đường, xong mới vội vã về nhà.

Lẽ ra được đυ. phải quá sướиɠ, uống bia lại quá thống khoái, cho nên anh thậm chí không quan tâm đến nghĩa trang đáng sợ của nhà họ Hồ.

Nhưng bây giờ, xe đạp thì không đạp được, anh cũng sợ tè ra quần, chân anh run lên, gặp xui xẻo rồi.

Về phần gặp xui như thế nào, anh sẽ không bao giờ nghĩ tới. Dù không muốn nghĩ tới, nhưng nó sẽ sớm xảy ra mà thôi.

Tô Tiểu Chu run rẩy, lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Pin vẫn còn rất đầy, khi anh tɧác ɭoạи với vài cô gái trong nhà nghỉ, anh đã sạc đầy điện thoại rồi, lúc này vẫn còn hơn 80% pin.

Nhưng, không có tín hiệu! Mà nói ở đây bị mất tín hiệu cũng không đúng, mặc dù có những ngọn núi xung quanh, nhưng có những tháp tín hiệu trên đỉnh núi. Xem ra có ba anh cũng không cứu được anh nữa rồi.

Anh hung hãn bóp ©ôи ŧɧịt̠ mình lại, sợ lại són ra quần nữa, đi thôi! Sợ cái đếch gì không biết! Trên thế giới này làm gì có ma chứ? Tự mình doạ mình thôi.

Không biết là trên thế giới này có ma hay không, nhưng chắc chắn là có động vật. Đúng vậy, sẽ có một con nhào đến Tô Tiểu Chu sớm thôi!

Ngay khi Tô Tiểu Chu giả vờ mình là một người gan dạ, anh ném xe đạp xuống, bật đèn pin trên điện thoại lên, sau khi đi được một bước, anh nhìn thấy một con vật chạy ra khỏi nghĩa địa! Có thể nhìn thấy khá rõ hình dáng của con vật này, kích thước của nó giống như một con husky vậy, đôi mắt của nó phát ra ánh sáng màu xanh lá cây.

Chết tiệt! Chó nhà ai vậy chứ? Sợ chết khϊếp đi được, Tô Tiểu Chu thầm mắng, lại phải tiến về phía trước.

Nhưng anh không thể đi xa hơn nữa, anh đã bị con "husky" đó lao tới đυ.ng ngã lăn ra đất.

Xung quanh đều là núi. Những năm gần đây, những ngọn núi được trồng nhiều cây cối.

Tô Tiểu Chu không biết là không dám nghĩ tới, hay là ngay từ đầu anh là đồ ngốc, sao anh lại nhận định con này là con chó cơ chứ? Có khi nào đây là một con sói không?

Không thể như vậy được. Có rất nhiều động vật nhỏ trên núi, sói không thể xuống núi để ăn thịt người. Tất nhiên, con vật này cũng không phải là một con chó.

Thật ra đây là một con hồ ly, trước mắt chỉ biết đây là hồ ly đực.

Con hồ ly này đã phát triển rất lớn, được coi là một con hồ ly khổng lồ trong số những con hồ ly, kích thước của nó ngang bằng với cả một con husky ấy.

Cho nên khi con hồ ly đột nhiên nhào lên, Tô Tiểu Chu lập tức ngã ngửa xuống đất.

Tô Tiểu Chu lại tiểu ra, trong lòng giật mình, anh lại đón sai, còn tưởng rằng đây là sói đói sắp ăn thịt anh.

Điện thoại bị hất văng ra xa, rơi xuống những tảng đá, sợ là đã nát bét rồi còn đâu, xung quanh lại tối đen như mực, nên có dùng mắt nhìn cũng không thể biết đó là loại động vật nào.

Thành thật mà nói, con hồ ly đực này thực sự không phải là một hồ ly đứng đắn gì, nó chỉ muốn ăn thịt, hàng chục thanh niên biến mất trong làng qua nhiều năm đã bị nó ăn thịt.