Chương 22: Suối nước nóng và bí mật

Mọi thứ đều rất vui vẻ, cho đến khi quay về phòng chuẩn bị đi tắm nước nóng thì Lý Mẫn từ chối.

- Nếu cậu ngại có thể mặc bikini mà?

- Không, tôi thấy hơi mệt, để lát tôi tắm sau, mọi người cứ đi đi.

Cô cũng không quan tâm đến 900, một mình về phòng.

- Dương Dương, biết chuyện gì không?

- Không nữa, mỗi lần đi tắm thường thấy cậu ấy đi một mình, chắc ngại thôi.

21 giờ đêm, cả nhóm đang chơi trong phòng của Đường Mộng Na thì Lý Mẫn mới dè dặt bước ra khỏi phòng, rồi đến phòng tắm. Cô cũng xác định với chủ quán không còn ai đến bồn tắm lúc này mới thở phào đi tắm.

Vừa thả mình xuống dòng nước ấm không lâu thì tiếng mở cửa vang lên, cô giật mình lùi ra xa, bàn tay theo phản xạ không che ngực mà là... vết sẹo trên ngực...

- Trương Nghệ Hưng? Anh làm gì ở đây?

- ... Thứ em đang che là lý do?

Lý Mẫn sợ hãi, gương mặt tái nhợt, cô xoay người im lặng.

Trương Nghệ Hưng đi đến tường bồn tắm, nhẹ nhàng nói:

- Tắm lâu chưa?

- Chưa...

- Muốn tắm nữa không? Anh canh cửa.

Lý Mẫn bất ngờ, quay lại nhìn anh. Đối diện cô gái khóc tèm nhem như vậy, 900 cũng bối rối không biết xử lý thế nào.

- Vậy... mười lăm phút nữa em ra.

900 rời đi, Lý Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn xuống. Một vết sẹo dài tầm năm centimet, ở bên ngực trái.

- Đều tại cái vết sẹo nay biết bao người bỏ rơi mình rồi...

Trương Nghệ Hưng đứng trước cửa phòng chờ Lý Mẫn ra. Cô rụt rè bước ra, bàn tay vẫn che phần có vết sẹo dù đã mặc yukata chắc chắn.

Sau đó, hai người đi dạo bên ngoài, chỉ hai người.

- Xem ra mới thu phục anh chưa bao lâu đã bị phát hiện bí mật rồi.

- Em kể đi.

- Em... hồi Sơ trung rất béo, là nạn nhân của bạo lực học đường. Sau đó, có lần em đã dũng cảm đấu lại những người đó, em đã dùng bút để cách bọn họ một khoảng an toàn, thế nhưng có một đứa đã bắt được tay em...

- Em lúc đó sợ hơn, cầm cây bút nhọn múa loạn xạ, cuối cùng lại tự làm mình có một vết sẹo ngay đây...

- Từ đó, em quyết tâm giảm cân, để không gây thêm tổn thương cho bản thân nữa...

Trương Nghệ Hưng chỉ lắng nghe, không một hồi đáp, không ngạc nhiên, không khinh bỉ, không chê bai.

- Nếu anh thấy ghê tởm vì em, có thể chia tay, xem như đây là chuyến đi chia tay...

- Ai bảo anh sẽ chia tay em?

Lý Mẫn toan rời đi, nhưng lại bị anh kéo lại, tặng cô một nụ hôn.

- Em có khuôn mặt xinh như vậy, có thân hình chuẩn như thế, học lực, gia thế đều có, lại vì cái vết sẹo cỏn con tầm 5 centimet đánh ngã. Ngốc thế?

- ... Sao anh biết là 5 centimet?

- Ờ... lúc đó có nhìn thấy...

Gì chứ? Chỉ trong vài phút ngắn ngủi như thế... đã đoán được độ dài vết sẹo rồi ư?

Trương Nghệ Hưng bật cười, nhanh chóng đưa cô về phòng ngủ.

Mưa nhẹ, rơi xuống mái nhà tạo âm thanh dễ ngủ. Tuy nhiên đối với Đường Mộng Na thì không, cô và Dương Dương đang chill sau tầm ba cốc bia, đang nhảy múa ca hát trò chuyện, còn mang chuyện đi tắm ra để trêu đùa nhau nữa.

- Dương Dương! Ngực của cậu sao lại to vậy hả?!

- Còn cậu sao da lại mịn màng thế?

920 ở bên ngoài cũng bất lực, chờ Tiểu Chu đưa Dương Dương về phòng rồi anh xử lý Đường Mộng Na sau vậy. Không ngờ Tiểu Chu cũng ngồi đó lâng lâng rượu, đến lúc không chịu nỗi thì ngã ra sàn. Khi đó Dương Dương cũng dừng cuộc chơi, bế bạn về phòng, cả hai ôm nhau ngủ.

Đường Mộng Na vẫn chưa chịu yên, vẫn đang nghịch ngợm. Vừa thấy 920 thì nhào đến ôm anh, vùi đầu vào anh, một mình chiếm đoạt anh.

- Tối nay ngủ với tôi đi...

- Nữa rồi...

Câu nói mang đầy sự bất lực, 920 bế cô sang phòng khác, vì phòng cô bây giờ không khác một bãi chiến trường là bao.

Đi qua phòng của Lý Mẫn thì xác định được 900 đêm nay không về phòng ngủ, đành đưa cô về phòng của mình, cho cô nằm trong chăn, rồi ra ngồi ngoài hiên ngắm mưa.

Mùa hè nóng nực là thế, nhưng mưa xuống thì cảm giác vạn vật đang hồi sinh, mùi hương của đất đang bao trùm lấy khu nghỉ dưỡng, len lỏi từng căn phòng. Cơn gió bây giờ cũng lạnh hơn so với ban ngày, chì cần để hé cửa một chút cũng là tác động lớn cho đôi tình nhân quấn quýt bên nhau rồi...

Lý Mẫn và Trương Nghệ Hưng... hai người dính chặt lấy nhau, vật ngăn cản cuối cùng cũng tháo gỡ. Cô đôi lần tạo âm thanh, nhưng nhanh chóng che đi, gằn giọng lại để tiếng không quá lớn. Trương Nghệ Hưng lại khác, nhìn dáng vẻ kiềm chế của cô, lại càng thích thú trêu đùa cô. Màn dạo đầu rất ướŧ áŧ, tiếp đó là những khoải cảm du͙© vọиɠ dồn dập, thời tiết tuy lạnh nhưng hai người thì không.

920 ngồi đến nửa đêm, sau đó quay lại nằm bên cạnh Đường Mộng Na, cô tuy gan lớn nhưng tiếng sấm to thì vẫn giật mình. Những ngày mưa lớn cô thường mất ngủ vì bất an. Lúc này mưa rất to, anh nắm lấy tay cô, cô lần theo hơi ấm, rời khỏi nệm, nằm gọn trong vòng tay của 920, vòng tay ôm lấy anh, như không muốn sự ấm áp này rời đi.

Tiểu Chu và Dương Dương cũng ngủ ngon qua khúc tấu nhạc dệt bằng tiếng mưa rơi. Đêm nay, ai cũng hạnh phúc, cũng ngủ ngon, cũng quên đi mọi phiền não.

Ngủ ngon thế chứ sau một đêm hoá sâu rượu thì sáng ra ai nấy đều đau đầu như búa bổ, đặc biệt là Đường Mộng Na và Dương Dương.

- Trần Khả Dương, tại cậu mà giờ tôi đi không nổi đây!

- Đường Mộng Na... cậu quét hết hai phần ba đó!

Còn lại thì đứng đó bất lực. Sáng nay mỗi người đều tự do hoạt động, đến trưa ăn xong thì lên xe về.

Đường Mộng Na và 920 nhẹ nhàng thả bộ từ quán lên đến sườn núi. Nhìn phong cảnh bên đường khá bản thân thêm vui chút.

- 920, anh có anh chị em không?

- Không.

- Còn cha mẹ?

- Tôi không muốn trả lời.

...

- Tôi suýt có người em đó. Nó ra đi chỉ mới ở tháng thứ ba. Mẹ yếu quá nên không giữ được.

Đường Mộng Na vu vơ nói chuyện trên đường, để trút ra không khí những muộn phiền khó nói bằng câu chuyện vặt nhàm chán.

Lên đến sườn núi cũng đã khá cao so với mặt đất, hai người quay lưng ngắm nhìn phong cảnh. Người buồn cảnh có vui bao giờ, nhưng khi đang buồn, đi ngắm cảnh với người mình thích thì sao nhỉ?

Chuyến đi mang về cho cả nhóm là nồi cẩu lương cực kỳ chất lượng từ Lý Mẫn và Trương Nghệ Hưng. Khi chia tay kết thúc chuyến đi chơi, hai người họ đã lên kế hoạch đi chơi riêng.

Đường Mộng Na nhận thông báo gấp nên đến Đường thị, vừa hay bắt gặp Đường Hiểu Âu tan làm. Chiếc caravat nới lỏng, tay áo xắn lên quá mức, đầu tóc không được chải chuốt, trông như anh đã ở đây qua đêm vậy.

Anh ta trông mệt đến mức không để ý xung quanh, một đường thẳng đi đến xe rồi ra về.

- Anh ta xem công ty như nhà luôn à?

Xử lý xong công việc, hai người ghé qua phu nhân một chút. Mỹ nhân HongKong năm xưa bây giờ quá đỗi già nua, nếu không vì căn bệnh quái ác này có lẽ buổi đi chơi đã có mẹ cô góp vui.

Lúc định về nhà thì Đường Thiên gọi, bảo Đường Mộng Na qua Đường gia ăn bữa cơm. Khi không lại gọi qua dùng bữa như thế thì chắc chẳng có chuyện lành rồi.

Cô về nhà chuẩn bị một số món đồ đưa qua. Là thuốc, là đồ ăn bổ dưỡng cho người lớn, nhưng không phải cho Đường lão gia, mà là quản gia Trần và bảo mẫu.

Đường lão gia thấy thế vô cùng ngại, Đường Thiên cũng bất ngờ, không hiểu vì sao cô lại làm thế.

- Con không cho ông nội một chút mặt mũi nào vậy?

- Chẳng phải ông cũng vậy với con sao?

- Tốt xấu gì cũng là bố của bố con, ta có một liều thuốc bổ trong xe, lát lấy đưa cho ông nhé!

Đường Mộng Na không muốn dì phiền lòng nên đành nghe theo. Cô một mình ra xe lấy đồ, 920 thì đang trò chuyện với Đường Thiên. Vừa mở cốp xe lên, trước mắt ngập tràn những hộp quà, mỗi món quà đều có kẹp tờ giấy ghi người nhận.

- Bố... đây rồi! Ông nội như vậy mà dì vẫn thương, thật không hiểu nổi.

Vô tình, cô đυ.ng trúng một món quà khác, bị rơi tờ giấy xuống đất.

- Chu.. Mạn??

Ngay lập tức, cô chạy đi tìm Đường Thiên. Lúc nhìn thấy thì mọi người đã ngồi vào bàn ăn, không thể hỏi ngay được....