Chương 36

Đó gần như là một tin xấu không có phép màu nào có thể cứu vãn.

Apoo chìm vào im lặng, sau khi một lần nữa quan sát Trùng Mẫu mới sinh qua mắt của con ong trinh sát, cậu ta có cảm giác rằng vị Trùng Mẫu này nhất định không giống với Trùng Mẫu trước đó. Hơn nữa... Apoo vội vàng kiềm chế suy nghĩ của mình, không dám nghĩ đến những điều mà cậu không có quyền tìm hiểu. Nhiệm vụ của cậu chỉ đơn giản là truyền đạt thông tin.

Cậu chỉ hỏi: “Ngài vẫn muốn gϊếŧ Trùng Mẫu mới sinh sao?”

“Có lẽ vậy.”

Một câu trả lời mơ hồ được Lucien thả nhẹ, “Tăng tốc hết mức, tôi muốn nhanh chóng tiến đến phạm vi của tinh cầu 062.”

Anh tắt thiết bị liên lạc trong tay, gạt bỏ những ký ức cũ cùng với hình ảnh Trùng Mẫu tóc đen trên màn hình. Lucien nghĩ, có lẽ chỉ khi gặp trực tiếp, anh mới có thể biết được câu trả lời.

“Rõ!”

Chiếc phi thuyền thuộc lực lượng Ngân Giáp lao đi trong vũ trụ bao la, những ngôi sao biến đổi trong chớp mắt. Cách Lucien vài năm ánh sáng, là phi đội mang cờ đỏ thẫm của Angus Tinh Hồng.

Những con tàu kim loại khổng lồ đang hướng về mục tiêu, chờ đợi cuộc hội ngộ sắp tới.

Trong phòng khách riêng, Angus cũng "nghe" được tiếng gọi trong khoảnh khắc đó từ Trùng Mẫu, như một phản xạ, hắn đấm vỡ tấm gương mỏng mờ sương trước mặt, những mảnh vỡ bay tứ tung. Với sức mạnh khổng lồ, các mảnh sắc nhọn đâm vào ngực trần của Angus, để lại những vết đỏ nhạt, nhanh chóng biến mất dưới làn da.

Những đường vân đỏ thẫm ẩn hiện, nhanh như ảo giác.

Angus vuốt mái tóc ẩm ướt sau khi tắm, khuôn mặt tối sầm, đôi cánh trùng màu đỏ rực phía sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện, khẽ rung động—từ bả vai màu mật ong mượt mà đến thắt lưng, mọc ra một đôi cánh gốc đỏ thẫm, nhưng ở phần bên ngoài, có một vết sẹo tím đỏ cũ kĩ hằn lên, như một con sâu róm uốn khúc đáng sợ.

Rõ ràng là đôi cánh như linh hồn, nửa thân của chính mình, nhưng lúc này kéo lê sau lưng Angus lại cứng nhắc đến mức không thể kiểm soát.

Angus nghiêng đầu nhìn vào gương để nhìn phía sau mình, khi ánh mắt lướt qua vết sẹo tím đỏ, sự tàn bạo lóe lên trong mắt hắn, nhanh như một tia sao băng.

Khuôn mặt méo mó, ghê tởm của Trùng Mẫu trước đây vẫn còn in đậm trong trí nhớ của hắn, nỗi đau khi bị nước sôi làm bỏng phần da mới ở gốc cánh quá mãnh liệt, đến mức nhiều năm sau, Angus vẫn thường thức dậy giữa cơn ác mộng, mồ hôi lạnh đầy đầu, đưa tay sờ vết sẹo cũ ở bên hông mình.

Hắn thì thầm: “Không có Trùng Mẫu nào là thứ tốt!”

Như tự an ủi, tự thuyết phục chính mình. Đây là mục tiêu duy nhất mà Angus có thể bám víu và giữ lấy, trong sự hận thù dai dẳng, hắn cần một lối thoát để hoàn toàn trút bỏ cơn giận dữ của mình.

Và vị Trùng Mẫu mới sinh với khả năng liên kết tinh thần mạnh mẽ tự nhiên đã va ngay vào mũi súng của hắn.

Mỗi khi nghĩ đến sự phản bội của Trùng Tộc, nghĩ đến đôi cánh không bao giờ có thể bay lên bầu trời của mình, Angus lại chỉ muốn vặn đầu Trùng Mẫu ra và nghiền nát nó dưới đế giày cứng cáp của mình.

Hắn lẩm bẩm: “Ta sẽ tìm ra ngươi, rồi gϊếŧ ngươi.”

*

Tiếng mưa tí tách, tí tách.

Ngoài hang động, trời vẫn mưa, Cố Tê đưa tay chống vào ngực của con ong, đẩy nhẹ sinh vật to lớn này ra khỏi người mình.

Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thấy nhiều cảm xúc như vậy trên gương mặt của một con ong khổng lồ—rõ ràng những cặp mắt kép đặc trưng của các loài Trùng tộc cấp thấp mang cảm giác cơ học lạnh lùng, trong những tấm mắt vô tri vô giác đó chỉ có những biến đổi mờ nhạt, giống như hàng trăm chiếc gương chỉ có thể phản chiếu mà không thể thu nhận hình ảnh, chỉ biết gánh chịu cảm xúc của kẻ khác.

Nhưng con ong này thì khác, nó mang lại cho Cố Tê tất cả những phản hồi cảm xúc mà cậu muốn, đôi khi như thể ẩn giấu dưới thân hình khổng lồ ấy là một linh hồn trưởng thành.

“Chờ đã, để tôi xem đó là thứ gì...”

Là một Trùng Mẫu, nhưng Cố Tê lại mù tịt về nhiều đặc tính của cơ thể mình, lúc này trên gương mặt cậu tràn đầy sự mơ hồ. Những kiến thức hạn hẹp chỉ nói cho cậu biết “Trùng Mẫu là hạt nhân của Trùng Tộc”, “Trùng Tộc cấp thấp sẽ theo bản năng bảo vệ Trùng Mẫu”, nhưng lại chưa bao giờ nói cho cậu biết “Trùng Mẫu tiết ra chất lỏng từ đuôi” là gì.

Đế quốc Nhân loại chỉ hiểu biết về Trùng Tộc một cách hời hợt, và những điều sâu xa, bí mật hơn vẫn thuộc về nội bộ của Trùng Tộc.

“Đừng động đậy, đừng động đậy,” Cố Tê ra hiệu cho con ong dừng lại. Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chân trước của con ong, ngay lập tức đầu ngón tay trắng nhợt của cậu xuất hiện một lớp chất lỏng mỏng manh, lấp lánh, có độ kết dính, giống như một loại chất keo, toàn bộ đều mang một màu vàng nhạt, giống như mật ong mới được chiết xuất từ tổ.

Dù đây là chất do cơ thể mình tiết ra, nhưng Cố Tê vẫn cảm thấy không quen với phần đuôi của mình. Bị sự tò mò và bối rối thúc đẩy, cậu đành nhịn cảm giác ghê sợ trong lòng, đưa ngón tay lên gần mũi để ngửi thử...