Chương 23

Còn con tàu bị bỏ lại thì dần dần bị rêu xanh phủ kín, bị dây leo bao quanh, cho đến ngày hôm nay, sau nhiều năm, Cố Tê mới phát hiện ra nó.

Hít một hơi thật sâu, Cố Tê nhìn vào phòng điều khiển chính của con tàu, nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong đầu cậu bỗng xuất hiện một ý nghĩ táo bạo. Khi ý tưởng đó dần trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt cậu lóe lên ánh sáng, thậm chí còn sáng hơn cả ánh trăng đêm.

Khoảnh khắc này, tính cách quyết đoán của cậu được bộc lộ rõ ràng—

"Có việc để làm rồi! Lấy hết tất cả các bộ phận và công cụ bên trong ra."

"Những thứ như thế này!"

"Hải Lam, cậu đi bên đó, Huỳnh Thạch xuống tầng dưới, Thạch Lựu lên trên xem, Hoàng Kim, cậu ôm tôi đi bên này... Hoa Lan, cẩn thận với cái dao của cậu! Đừng làm gãy công cụ!"

Mười mấy phút sau, tất cả các bộ phận và công cụ khả dụng bên trong con tàu đã được chuyển đến sàn của phòng điều khiển chính. Cố Tê cẩn thận kiểm tra từng món, mắt cậu ánh lên sự phấn khích, cậu lẩm bẩm: "May mà hồi đó mình đã chọn học môn chế tạo cơ khí, những đêm thức trắng không hề uổng phí..."

Các khóa học tại Học viện Quân sự Wright Tyce số một có giá trị rất cao. Ngay cả những môn học được xếp vào dạng tự chọn như chế tạo cơ khí, bài tập kết thúc môn cũng yêu cầu sinh viên phải nộp một báo cáo về việc tự chế tạo hoặc hợp tác nhóm để chế tạo và thử nghiệm một chiếc phi cơ đơn hoặc một con tàu vũ trụ nhỏ.

Khi đó, Cố Tê đã đạt điểm 70 trong bài thi và nhận được chứng chỉ hoàn thành khóa học. Chiếc phi cơ mà cậu chế tạo cũng được giáo viên thu vào danh sách những tác phẩm xuất sắc và trưng bày tại khu vườn của trường quân sự.

Lúc này, khi nhìn thấy những bộ phận và công cụ quen thuộc, nỗi sợ hãi về khả năng trượt môn từng ám ảnh Cố Tê lại trỗi dậy. Nhưng lần này, nếu thất bại, cậu không phải đối mặt với việc thi lại, học lại, mà là đối mặt với cái chết — các ngọn núi lửa trên tinh cầu này đang chờ để phun trào, và Cố Tê cần một con tàu vũ trụ để giúp cậu vượt qua hiểm nguy.

*

Ivy Kim Dực không ngờ mình là người đầu tiên tìm thấy Trùng Mẫu. Khi con tàu vũ trụ màu vàng kim sẫm của cô đứng yên gần khu vực của tinh cầu 062, cô cảm nhận được hơi thở từ Trùng Mẫu rõ ràng hơn bao giờ hết.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Ivy phải đối mặt với một vấn đề khó tránh — mối liên hệ giữa Trùng Mẫu và trùng tộc rất khó có thể cắt đứt hoàn toàn. Ngay từ khi Trùng Mẫu ra đời, họ ít nhiều đã bị ảnh hưởng theo những cách khác nhau, chỉ có lòng kiên định với mục tiêu ban đầu mới giúp họ giữ vững quyết định của mình.

Đối với Trùng Mẫu, Ivy không thể không căm ghét—

Trùng Mẫu tiền nhiệm không quan tâm đến huyết thống và chủng tộc, nhất quyết tìm kiếm nơi trú ẩn trong thế giới loài người; vì điều đó, kẻ đó không ngần ngại bán rẻ cả trùng tộc trong một cuộc “nội loạn” lớn, khiến Tinh vực Set mất đi nhiều tinh cầu tài nguyên, và còn lợi dụng sức mạnh của Trùng Mẫu như một “lõi” để khiến các trùng tộc tàn sát lẫn nhau. Anh trai của Ivy, Mowgli Kim Dực, đã bị thương nặng vì điều đó, đến giờ vẫn còn đang nằm trong trứng trùng, hấp hối.

Sự căm hận liên đới là không thể tránh khỏi, Ivy không muốn giao phó số phận của cả trùng tộc vào tay một Trùng Mẫu non trẻ nào khác. Thậm chí cô cũng không chắc chắn rằng Trùng Mẫu này có muốn tìm kiếm sự phồn hoa của thế giới loài người và bỏ mặc trùng tộc như tiền nhiệm hay không.

Ánh mắt Ivy xa xăm nhìn về phía tinh cầu 062.

Tinh cầu này có màu xanh xám, với những ngọn núi nối tiếp nhau màu xám và những khu rừng xanh tốt, lớp sương mù và mây che phủ khoảng 30% bề mặt tinh cầu, tạo nên một vẻ đẹp nguyên sơ chưa từng bị khai phá.

Nhưng bây giờ, tinh cầu này cùng với Trùng Mẫu mà nó đang nuôi dưỡng, sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

Ivy ra lệnh: "Chuẩn bị tấn công."

——Keng.

Theo lệnh của Ivy, các trùng tộc ngồi trước bảng điều khiển bắt đầu điều động tên lửa truy đuổi trên tàu. Chỉ cần một lệnh nữa, vũ khí hủy diệt đủ để san phẳng cả núi non sẽ xuyên qua tầng mây và được thả xuống tinh cầu 062. Chúng sẽ tự động truy đuổi theo dấu vết của Trùng Mẫu và kết thúc sự tồn tại của Trùng Mẫu non trẻ này bằng một tiếng nổ vang trời.

Đây là dáng vẻ của một kẻ kiểm soát kiêu ngạo.

Ivy, người vốn nóng tính, không định chờ đợi sự xuất hiện của Lucien và Angus. Trong lòng cô hiện lên hình ảnh hỗn loạn từ nhiều năm trước, khiến cô cảm thấy việc chờ đợi thêm một giây cũng có thể dẫn đến một sự cố khác.

Tuy nhiên, điều mà Ivy Kim Dực không ngờ tới là sự cố lại xảy ra ngay với chính cô—

Cô nói: "Chuẩn bị, phóng—"

[Đau quá...]

Người đẹp tóc vàng mắt xanh đột nhiên ngừng lại. Cô nhíu đôi lông mày thanh tú, bàn tay vốn chuẩn bị hạ xuống chốt phát lệnh dừng lại giữa không trung. Người phụ tá, vừa đưa tay đến nút phóng, cũng lập tức dừng lại, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía chỉ huy duy nhất có quyền ra lệnh trên tàu.

Ivy cảm thấy có thể mình đã nghe nhầm. Trước đây cô chưa bao giờ mắc phải tình trạng này.

Trùng tộc cao cấp, với khí chất lạnh lùng như ánh trăng, nhíu mày xoa trán, nghi ngờ rằng có lẽ do cô đã thức đêm quá nhiều, hoặc có lẽ đó là do năng lực bẩm sinh của dòng họ Kim Dực?

Cô hắng giọng, một lần nữa ra lệnh: "Chuẩn bị lại—"

[Khó chịu quá.]

[Đau bụng...]

[Hoàng Kim sao còn chưa về?]

Âm thanh rêи ɾỉ từ một giọng nói xa lạ, giọng nói run rẩy đầy đau đớn. Nhưng lần này, Ivy "nghe" rõ ràng, đó là tiếng gọi xuất phát từ liên kết tinh thần, không nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của giọng nói này chỉ có thể là Trùng Mẫu.

Trong chốc lát, sắc mặt của Ivy thay đổi. Cô không ngờ Trùng Mẫu lại phát triển nhanh hơn so với những gì mình tưởng tượng. Điều này có nghĩa là họ đang phải đối mặt với một Trùng Mẫu sống động, đã xuất hiện trên thế giới này và có khả năng tự suy nghĩ, chứ không phải là một quả trứng vừa mới sinh, ý thức còn mờ mịt.