Chương 7

Cửa thang máy khép lại, Giang Kiều nhìn chăm chú vào bóng lưng vừa biến mất.

Phong Dịch từ khi nào hợp tác với công ty Tây hoằng? Giang Kiều cũng không rõ ràng lắm, nhưng cô biết, lại có nhiều hơn một cơ hội cùng hắn tiếp xúc.

Dù sao vẫn chưa thể xác nhận Phong Dịch là nhân vật phản diện trong quyển tiểu thuyết kia, Giang Kiều sẽ không vội vàng hành động. Hiện tại, thứ cô cần là một thời cơ phù hợp, thâm nhập vào sinh hoạt của hắn, tìm hiểu rõ bí mật mà hắn chôn dấu.

Giang Kiều cười cười, rời khỏi tòa nhà cao nhất, đứng ở ven đường chờ xe tới đón.

Gió đầu mùa hạ, hơi hơi dẫn dắt một tia tỉnh táo, thoảng qua váy dài trên người Giang Kiều, làn váy mềm mại phất qua cổ chân trắng noãn của cô, lung linh vạn phần.

Giang Kiều ngồi vào xe, nhìn thời gian biểu trên di động: Buổi chiều phải đi Khánh thành gặp bác sĩ Ngô.

Lần gặp mặt này là do nguyên chủ Giang Kiều hẹn trước, bởi vì lí do gia đình, tính tình nguyên chủ không tốt lắm, cần điều trị tâm lí.

Nguyên chủ đã cùng Ngô Đại Sơn tiếp nhận trị liệu từ lâu về trước. Ở trong nước, ông ta có danh khí rất lớn, nhưng làm người lại thập phần điệu thấp.

Hôm nay hẹn trước, Giang Kiều không thể lại bỏ qua. Cô làm việc đơn giản, chỉ cần bác sĩ Ngô không nổi lên nghi ngờ với chính mình là được.

Giang Kiều yên tĩnh ngồi trên xe, di chuyển đến Khánh thành.

...

Một lát sau Giang Kiều cùng bác sĩ Ngô ngồi mặt đối mặt nhau.

Ngô Đại Sơn ôn hòa hỏi Giang Kiều tựa như nói chuyện phiếm bình thường: "Lần này về nước, có ý tưởng gì sao?"

Giang Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, thần thái thực thoải mái: "Trong nhà muốn ta trở về, đóng phim cho công ty ảnh thị." Cô tùy ý nói xong, tựa như một điểm cũng không để trong lòng.

Ngô Đại Sơn lại nói tiếp: "Ngành này tiếp xúc nhiều người, đều tương đối phức tạp."

Giang Kiều nhìn thoáng qua Ngô Đại Sơn, hơi nở nụ cười: "Từ nhỏ đến lớn, ta tiếp xúc với những người đó đều thực phức tạp."

Cô lơ đãng nói, trong lời nói mang theo thăm dò. Tình huống trong nhà cô, bác sĩ Ngô hẳn đã rõ ràng.

Ngô Đại Sơn nhăn mặt một chút, nhìn đến biểu cảm của cô. Giang Kiều thần sắc lạnh nhạt, thời điểm nhắc tới sự tình trong nhà, so với trước đã giảm bớt cảm xúc không kiên nhẫn.

Giang Kiều xuất ngoại vài năm, mỗi lần về nước đều sẽ cùng Ngô Đại Sơn gặp mặt. Trải qua thời gian lâu dài, con người thay đổi đi nhiều.

Ngô Đại Sơn mở miệng: "Giang Kiều, ngươi có chút thay đổi."

Nghe Ngô Đại Sơn nói đến vấn đề đó, Giang Kiều cũng không trả lời ngay, mà hỏi lại: "Bác sĩ Ngô, ngươi cảm thấy ta thay đổi ở chỗ nào?"

Ngô Đại Sơn cười cười: "Tư tưởng cởi mở hơn nhiều. Rất nhiều chuyện, nếu không so đo, ở phương diện sinh hoạt cũng sẽ thực thoải mái."

"Phải không?" Giang Kiều nói, "Ta nhớ được, bác sĩ Ngô từng nói qua, tâm lý cố vấn, đơn giản chính là tán gẫu mà thôi."

Dừng một chút, Giang Kiều mới nói, ngữ khí mang thâm ý: "Có lẽ bản thân ta chính là đột nhiên có hứng thú muốn được tán gẫu."

Giang Kiều sử dụng chiến thuật tâm lý thành thạo. Ngô Đại Sơn không phát hiện ra, người trước mắt cùng Giang Kiều trong quá khứ đã bị hoán đổi thành một người khác.

Cuộc nói chuyện vừa khéo kết thúc, điện thoại đặt trên sườn bàn bỗng nhiên chấn động, màn hình sáng lên. Giang Kiều theo bản năng đem tầm mắt đặt trên bàn, màn hình hiển thị số điện thoại di động kia vẫn chưa được đặt tên.

Nhưng bác sĩ Ngô tựa như đã biết đầu bên kia điện thoại là ai, hắn nhìn Giang Kiều nói một tiếng thật có lỗi, cầm lấy di động, từ vị trí của mình đứng dậy.

Giang Kiều cũng lập tức nói lời tạm biệt, ngắn ngủn vài giây vừa rồi, cô đã đem số điện thoại kia ghi tạc trong lòng.

Cô cảm giác dãy số đó có chút quen thuộc, lại không nghĩ ra từng nhìn thấy ở nơi nào. Giang Kiều rời khỏi Khánh thành, xe chậm rãi hướng Mặc thành chạy tới.

Ánh nắng đầu hạ nhợt nhạt, mặt trời ấm áp hạ xuống.

Giang Kiều ở trong xe, tầm mắt thủy chung nhìn chăm chú về phía trước, mày hơi hơi nhíu lại.

Cô đem sự tình hôm nay liên hệ đến một người khác.

Giang Kiều nhớ được, trong sách từng đề cập Phong Dịch hàng tháng đều sẽ đi Khánh thành, nhưng vẫn chưa nói đến nguyên nhân vì sao lại đến đó. Mới vừa rồi cuộc gọi điện của Ngô Đại Sơn không hề có ghi chú.

Bất quá, căn cứ vào vẻ mặt Ngô Đại Sơn, cuộc điện thoại này với hắn mà nói vô cùng quan trọng.

Không biết vì sao, trong đầu Giang Kiều đột nhiên hiện ra hình ảnh Phong Dịch.

Sau khi đến Mặc thành, Giang Kiều không lập tức về nhà, mà tìm một chỗ dừng xe.

Cô quyết định dùng điện thoại công công thử gọi qua dãy số này.

Giang Kiều đi vào buồng điện thoại, mặt trời chiết xạ, hơi chói mắt. Bàn tay đặt trên bàn phím, động tác không nhanh không chậm ấn xuống, đem ống nghe dán ở bên tai.

Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh rất nhỏ, một chút lại một chút, nhẹ nhàng mà đập vào trong tai Giang Kiều.

Giang Kiều nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài buồng điện thoại, trên đường người qua người lại tấp nập, cô lại chỉ lẳng lặng chờ đợi người kia nghe máy.

Vài giây tiếp theo, có người tiếp máy, đầu ngón tay Giang Kiều thoáng nắm chặt ống nghe.

"Ai?" Tiếng nói vang lên cực thấp, ngữ khí đạm mạc. Giống như trời đông giá rét, lạnh như băng lại yên lặng.

Âm thanh Phong Dịch theo đầu bên kia điện thoại truyền đến, dường như nhẹ nhàng thổi qua bên tai cô, Giang Kiều thoáng ngạc nhiên, lại không có mở miệng, môi hơi khẽ nhếch lên.

Phong Dịch cũng trầm mặc, mày hơi hơi nhăn lại. Điện thoại bên kia không có người nói chuyện, chỉ có yên tĩnh, còn có tiếng hít thở. Hô hấp nhè nhẹ, dồn dập.

Qua vài giây, Giang Kiều phục hồi tinh thần, lập tức cắt đứt điện thoại.

Giang Kiều rời buồng điện thoại công cộng, mới vừa rồi giọng nói lạnh như băng vẫn lưu giữ lại trong tai cô. Thanh âm rõ ràng vạn phần, tuyệt đối không dễ quên đi.

Chẳng lẽ Phong Dịch đi Khánh thành là vì tìm Ngô bác sĩ sao? Chuyện này trừ bỏ cô, còn có ai biết? Phong Dịch vì sao cùng bác sĩ Ngô liên hệ?

Giang Kiều lại nghĩ đến cặp mắt tối đen kia. Lúc hắn nhìn cô, cả thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng.

Giang Kiều cảm thấy, cô giống như vĩnh viễn không đoán ra được tâm tư của người đàn ông kia.

...

Buổi sáng ngày thứ hai, Giang Kiều nhận được cuộc gọi từ công ty: "Giang Kiều, công ty đã xảy ra chuyện, ngươi hiện tại lập tức đến ngay nhé."

Đặt điện thoại xuống, Giang Kiều đi đến công ty Tây hoằng ảnh thị. Đến phòng họp, có một số người đã đến, hầu hết thần sắc sốt ruột, lo lắng.

Trưởng phòng nhíu mày: "Vừa rồi công ty nhận được tin tức, nhà đầu tư bên kia xảy ra một ít vấn đề, bọn họ chuẩn bị thu hồi tài nguyên."

Giang Kiều nâng mi, cô nhất thời minh bạch, phiền toái này cuối cùng vẫn rơi xuống người mình.

Cô hơi híp mắt, tư thái thản nhiên, không chút sợ hãi.

Phòng họp vang lên nhiều tiếng nghị luận cùng nồng đậm lo lắng. Không khí khẩn trương bao trùm toàn bộ khán phòng.

Trưởng phòng đã mở miệng: "Lần này gọi mọi người tới, là muốn chung sức nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề trước mắt."

Lúc này, di động của Triệu Đạo vang lên, hắn rời phòng họp. Đi ra bên ngoài nghe máy, người gọi là Trác Mạn Nhân.

Trác Mạn Nhân: "Nghe nói nhà đầu tư bộ phim đã rút vốn?"

Triệu Đạo không cảm thấy ngoài ý muốn khi Trác Mạn Nhân biết chuyện này, Giang Kiều làm việc tại Tây hoằng, Trác Mạn Nhân ở trong này cũng đã cài vào vài người giám thị.

Trác Mạn Nhân bình tĩnh thấp giọng: "Giang Kiều là nhân vật mấu chốt, đầu tư xảy ra vấn đề, hẳn là nên bảo con bé làm chút gì đó."

Dừng một chút bà ta lại tiếp tục: "Nên để con bé chịu một phần trách nhiệm."

Đôi mắt Triệu Đạo thoáng chốc căng thẳng, hắn biết ý tứ của Trác Mạn Nhân, bà ta muốn làm cho Giang Kiều khó xử.

Triệu Đạo có chút chần chừ, hắn rõ ràng đã nghe danh "Mỹ nhân bao cỏ" của Giang Kiều.

Nếu để Giang Kiều đến kéo nhà đầu tư, trong một tuần cô khẳng định làm không được, đến lúc đó phim cũng không quay xong, công ty sẽ chịu tổn thất khá lớn.

Âm thanh Trác Mạn Nhân nhất thời lạnh xuống: "Thế nào? Ngươi nhận của ta nhiều tiền như vậy, liền một chuyện nhỏ cũng không làm được?"

Triệu Đạo nắm chặt điện thoại hơn vài phần.

Giọng nói Trác Mạn Nhân càng thêm lạnh lùng: "Ta nói lại lần nữa, ngươi phải thuyết phục bọn họ để Giang Kiều đến phụ trách chuyện này.Nếu không…"

Sắc mặt Triệu Đạo cực kỳ khó coi.

Lúc này, ngữ khí Trác Mạn Nhân hơi chút chậm lại: "Trong một tuần, nếu Giang Kiều không kéo được nhà đầu tư, Giang thị liền đến đầu tư cho bộ phim này."

Trác Mạn Nhân làm như vậy, chỉ có một mục đích duy nhất: làm Giang Kiều khó xử. Huống chi, chỉ một ít tiền đầu tư ấy, bà ta cũng không để vào mắt.

Triệu Đạo dần buông lỏng: "Được."

Triệu Đạo ngắt điện thoại, trở lại phòng họp. Hắn tìm một cái cớ: "Vừa rồi ta liên lạc với nhà đầu tư kia, họ nói không cách nào tiếp tục chi tiền."

Thần sắc mọi người càng thêm sốt ruột.

Triệu Đạo quay đầu, nhìn Giang Kiều liếc mắt một cái: "Giang Kiều, cháu lần đầu tiên làm chuyện này, khẳng định sẽ gặp một ít khó khăn."

Lời nói của hắn ý vị thâm trường, những người trong phòng họp nhất thời rõ ràng ý tứ của hắn.

Một người đáp lời: "Giang Kiều là đại tiểu thư tập đoàn Giang thị, hẳn là để cô ấy phụ trách chuyện này là thích hợp nhất."

Một người khác châm chọc nói: "Với Giang tiểu thư, tìm nhà đầu tư thôi mà, nhất định không phải việc gì khó khăn."

Những người khác mặc dù không nói chuyện, nhưng đều ngầm đồng ý việc này.

Nghe vậy, Giang Kiều chậm rãi giương mắt, thần sắc không có một tia dao động.

Cô không chút để ý tựa vào lưng ghế, thản nhiên liếc qua, ánh mắt lạnh như băng, đảo qua bọn họ.

Khóe miệng cô cong lên ý cười châm chọc. Tuy không nói chuyện, nhưng thần sắc lãnh đạm.

Bộ phim này có đến hai người chịu trách nhiệm: một là Giang Kiều, hai là nhà sản xuất Trương. Từ đầu cuộc họp đến giờ, người kia chỉ trầm mặc lắng nghe, luôn luôn không nói gì.

Trong lòng hắn thập phần rõ ràng, hiện tại thời gian khẩn cấp, muốn kéo nhà đầu tư không phải chuyện dễ dàng. Hiện tại Triệu Đạo muốn để Giang Kiều cõng nồi này, hắn tự nhiên sẽ không phản đối.

Những người còn lại tiếp tục khuyên bảo, ngụ ý bức bách Giang Kiều cam chịu làm việc, thái độ cực kì cường ngạnh.

Ý cười trên mặt Giang Kiều ngày càng dày đặc, ánh sáng nơi đáy mắt trở nên thâm trầm. Giang Kiều cười lạnh, chuẩn bị lên tiếng.

Lúc này, cửa phòng họp bị mở ra, một nhân viên công tác đi một mình tiến vào, thanh âm mang theo vui sướиɠ: "Tập đoàn Phong thị nguyện ý chi tiền cho chúng ta."

Hết thảy tinh thần mọi người đều được buông lỏng, đáy mắt xẹt qua một tia vui mừng. Triệu Đạo gọi người nọ đến, hỏi: "Thật sự?"

Người nọ dừng vài giây: "Nhưng là, bọn họ cũng không xác định rõ ý tứ."

Trương sản xuất lập tức đứng lên: "Người đầu tư là ai? Ta lập tức đi qua cùng hắn đàm phán."

Người nọ lắc đầu: "Không rõ."

Người nọ nói chuyện, tầm mắt tắc rơi trên người Giang Kiều, cô ngồi ở chỗ kia, cụp đầu xuống, từ đầu tới cuối không hề nói qua một câu.

Nhớ tới lời nói của người phụ trách, ánh mắt hắn mang theo tò mò, giọng nói lại thập phần rõ ràng.

"Nhà đầu tư có một yêu cầu." Người nọ nhìn Giang Kiều, gằn từng chữ: "Hắn chỉ muốn cùng Giang Kiều tiểu thư đàm phán."

Giọng nói hạ xuống, phá tan không khí yên tĩnh.

Lời nói của người nọ lọt vào tai mỗi người, tất cả bọn họ chợt ngẩn ra. Ánh mắt nhìn về phía Giang Kiều mang theo khϊếp sợ.

Vẻ mặt Giang Kiều vẫn nhàn tản như trước, thần sắc không lạnh không nhạt, cô thậm chí không cấp cho bọn họ một cái liếc mắt.

Cô vẫn ngồi ở nơi đó, tươi cười nhạt nhẽo đến cực điểm, lộ ra ý tứ châm chọc.

Ý niệm Giang Kiều vừa chuyển, tập đoàn Phong thị, nhà đầu tư bí ẩn, chỉ tên muốn cô đi qua…

Giang Kiều khẽ cong khóe môi, ý cười càng thêm nồng đậm.