Chương 12

Hắn đi đến bên cửa sổ, kéo rèm. Bên ngoài sắc trời u ám, bóng đêm tràn ngập, bầu trời không có lấy một vì sao. Sau khi cầm điện thoại, Tô Dịch bắt đầu lật xem nhật kí trò chuyện trong di động, tầm mắt của hắn dừng lại trên một cái tên, tiếp đó lại lơ đễnh ném điện thoại sang một bên, không liếc mắt dù chỉ một cái.

Tô Dịch hứng thú đánh giá một vòng nội thất trong phòng, với hắn mà nói, mọi thứ đều lạ lẫm, mới mẻsao. Hắn hơi cong khóe miệng, dường như quyết định việc gì đó. Chỉ vài giây sau, Tô Dịch lập tức xoay người, đi đến bên bàn, cầm chìa khóa, cất bước hướng tới bãi đỗ xe.

Mà vừa rồi di động bị hắn ném một bên trên sofa, màn hình luôn luôn tối, không tiếp tục sáng lên.

Xe khởi động, một chiếc ô tô màu đen từ bãi đỗ xe chạy ra, lập tức biến mất trong bóng tối.

Uống chút rượu đi.

Màn đêm buông xuống, càng ngày càng nhiều người tìm tới quán bar giải sầu. Rượu cùng âm nhạc vây quanh có thể làm cho người ta quên mất chuyện không vui ban ngày.

Tô Dịch đỗ xe ở bên ngoài, ngũ quan thập phần sắc sảo, ánh sáng từ bên đường hắt lên sườn mặt hắn đặc biệt dịu dàng.

Có lẽ vì vậy mà nguyên bản khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa đi không ít, đáy mắt phảng phất tư vị đa tình.

Cửa xe mở ra, Tô Dịch xuống xe, hắn đem chìa khóa ném cho nhân viên bảo vệ, nhanh chóng hướng đến quán bar trước mặt.

Xuyên qua đám người huyên náo, tầm mắt hắn dừng ở một người đàn ông cách đó không xa. Hắn nhận ra khuôn mặt này, so với trí nhớ trước đây đã có một chút thay đổi.

“Lão bản, thêm chút rượu!”

Tô Dịch ngừng bước chân, hơi dựa người trên cửa nhìn người trước mặt.

Có lẽ do ánh mắt Tô Dịch quá mức cường thế, Quý Sùng Sa rất nhanh liền nhận ra có người gọi hắn, lập tức quay về phía Tô Dịch.

Quý Sùng Sa nhìn thấy Tô Dịch tựa người trên cửa không khỏi giật mình, bất giác tiến lại gần. Hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, từng bước khoan thai đi tới. Tô Dịch hơi nhíu mày, khóe miệng khẽ giương lên một đường cong hoàn hảo, đi theo sau Quý Sùng Sa.

Chậm rãi đi qua một dãy ghế không người, tiếng nhạc ồn ào bên ngoài cũng trở nên xa xôi, Quý Sùng Sa xoay người đem cửa lớn khép lại, cùng Tô Dịch ngồi xuống sofa, cặp chân dài tùy tiện gác trên bàn.

Thời điểm Quý Sùng Sa quay đầu nhìn Tô Dịch, chỉ thấy hắn không kiên nhẫn kéo caravat, tùy ý ném sang một bên, nhìn qua thái độ có vẻ thập phần không vui khi bị trói buộc.

Quý Sùng Sa trong lòng đã có dự đoán, hắn thử mở miệng gọi: "Tô Dịch?"

Tô Dịch ngồi trên sofa khẽ nhấc mí mắt, nhìn về phía Quý Sùng Sa, khóe miệng hắn hơi hơi gợi lên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Đã lâu không gặp.”

Quý Sùng Sa nghiệm chứng suy nghĩ của chính mình, hắn biết người trước mặt chẳng phải Phong Dịch, mà là một Phong Dịch khác, nói đúng hơn phải gọi hắn là Tô Dịch.

Thần sắc Quý Sùng Sa bỗng chốc trở nên phức tạp: "Cậu đã chín năm không xuất hiện rồi."

Tô Dịch nhìn vẻ mặt Quý Sùng Sa, liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Tô Dịch đem chân thu hồi, cả thân mình hướng về phía trước.

Tô Dịch cười cười: "Chúng ta không phải cũng đã chín năm không gặp mặt sao?"

Quý Sùng Sa mở miệng: "Cậu làm sao có thể nghĩ đến việc tìm tôi?"

Tô Dịch đem nửa thân mình lười biếng dựa trên sofa: "Cậu là bạn của Phong Dịch, huống hồ tôi cũng không quen những người khác."

Quý Sùng Sa biết tình huống của Phong Dịch, Tô Dịch không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện, nhất định là đã phát sinh một sự tình nào đó. Hắn không hỏi, cũng sẽ không chạm đến đề tài mẫn cảm này.

Quý Sùng Sa hỏi: "Tô Dịch, cậu có ý định gì không?"

Tô Dịch hơi nghiêng đầu: "Không có gì, chỉ là thật lâu không đi ra ngoài, cảm giác không quá hiểu biết thế giới này."

Lập tức, Tô Dịch quay đầu, nhìn về phía Quý Sùng xa: "Lần sau nếu cậu có thời gian, có thể mang tôi đến nơi khác thăm thú một chút được không?"

Ánh mắt kia tối đen, thoạt nhìn qua cực kì chân thành, khó đoán được đáy lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Quý Sùng Sa lập tức gật đầu: "Được."

Màn đêm buông xuống, tựa như không có chuyện gì quan trọng phát sinh, từ một góc tối tăm trong phòng, Hạ Phong Lí bình tĩnh bước ra.

...

Sáng hôm ấy Giang Kiều có việc đi Tây Hoằng ảnh thị, xử lý xong mọi việc, đã là buổi chiều muộn. Giang Kiều lái xe, đi thẳng tới An Chu ảnh thị.

Không khí có chút nóng bức, dưới cái nắng, đường đi phút chốc trở nên ngột ngạt. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính xe, Giang Kiều thoạt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cô khẽ híp mắt, đem ô tô đậu ở ven đường.

Giang Kiều xuống xe, phía đường đối diện có một người đàn ông đi lại: áo sơ mi trắng, quần tây, khí chất lạnh lẽo lấn át cả thời tiết oi nực.

Cô nhớ lại cuộc điện thoại tối hôm qua bị từ chối, rõ ràng đã có chuông, nhưng người nhận lại cố tình không nghe máy.

Phong Dịch đến cùng có ý định gì? Giang Kiều không biết, dù sao cô cũng chưa bao giờ nhìn thấu được hắn.

Đi đến thế giới này, Giang Kiều lẻ loi một mình. Nhưng mục tiêu của cô đã được xác định thập phần rõ ràng, cô không muốn mình giống như những người khác, tỉnh tỉnh mê mê phó thác mọi thứ cho số phận.

Ánh mắt Giang Kiều nhìn chằm chằm Phong Dịch, cô lấy điện thoại, thuần thục nhấn một dãy số.

Ô tô Phong Dịch đậu ở phía trước, hắn chưa đi tới đó thì đã thấy chuông điện thoại rung lên. Hắn ngừng cước bộ một chút, cầm điện thoại áp lên tai.

Giang Kiều suy tư một lát, sau đó gọi tên người trước mặt: "Phong Dịch."

"Xoay người nhìn xem." giọng nói Giang Kiều truyền tới rất rõ ràng, không uyển chuyển, câu nệ như lúc trước, mà vô cùng thản nhiên, bình tĩnh.

Phong Dịch không tự giác xoay người. Hắn rất nhanh liền chú ý tới Giang Kiều ở phía bên kia đường, hơi ngẩn ra, môi mỏng nhích lên một chút.

Cô đứng đối diện hắn, làn da dưới nắng phản xạ như trắng ra.

Phong Dịch gọi tên của cô, thanh âm cực thấp: "Giang Kiều."

Giọng nói của Phong Dịch giống như đêm tối nặng nề, so với tưởng tượng của Giang Kiều gần tương đồng, âm thanh dụ hoặc cực kì.

Phong Dịch cùng Giang Kiều đối mặt nhìn nhau, điện thoại ở trên tay bỗng chốc mất đi tác dụng. Không gian huyên náo, ngựa xe như nước đột nhiên chững lại, chỉ còn lại hai con người đứng ngược chiều.

Giang Kiều bước từng bước nhỏ đến phía trước, trôi nổi giữa ánh nắng, cô hướng đến vị trí của Phong Dịch đi tới.

Phong Dịch đem điện thoại bỏ vào túi áo, nhìn lướt qua Giang Kiều, cô hôm nay mặc một bộ váy mới, kiểu dáng mới lạ từ trước đến nay chưa từng thấy qua.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, Giang Kiều như tuyết trắng, làn da cô mềm mại, thoạt nhìn tưởng nước hồ sứ.

Giang Kiều đi xuyên qua đường cái, giày cao gót dẫm trên mặt đất tạo nên tiếng vang nho nhỏ, cô chậm rãi hướng đến Phong Dịch.

Đi đến trước mặt Phong Dịch, Giang Kiều thu hồi ánh mắt không an phận. Cùng so sánh với cô, cái nhìn của Phong Dịch lại mang vài phần cường thế hơn.

Giang Kiều khẽ hỏi: “Hôm qua tôi có gọi cho anh.”

Ánh mắt Phong Dịch trở nên thâm trầm.

Tối hôm qua Giang Kiều gọi điện cho hắn, nhưng Phong Dịch không nhìn thấy, thậm chí ngay cả lịch sử trò chuyện cũng đã biến mất. Hắn lập tức xác định rõ ràng chuyện này là do ai làm.

Ngữ khí của Phong Dịch lãnh đạm tựa như việc vừa rồi không đáng để chú ý: "Khi đó tôi có việc."

Ánh mắt Giang Kiều chạm đến khuôn mặt Phong Dịch, biểu cảm trên mặt hắn không lộ ra một tia sơ hở, nhưng cái mà Giang Kiều thật sự chú ý sâu sắc, lại là động tác của hắn.

Vì chức nghiệp kiếp trước, chỉ cần liếc mắt một cái, cô liền biết, Phong Dịch đang nói dối.

"Cũng không có gì chuyện trọng yếu." Giang Kiều lơ đãng vuốt ve lọn tóc dài, "Hiện tại gặp mặt, thỉnh giáo cũng không muộn."

Tầm mắt Phong Dịch xẹt qua lọn tóc Giang Kiều, trên người cô thấp thoáng hương hoa quen thuộc, khiến hắn không khỏi chú ý mà dò xét.

"Nhờ tập đoàn Phong thị đầu tư, cho nên tôi phụ trách quay chụp bộ phim này thật sự thuận lợi." Giang Kiều nói, "Nếu Phong tổng có thời gian rảnh, tôi muốn mời anh ăn một bữa tối."

Phong Dịch không dời tầm mắt, nhìn Giang Kiều.

Mùa hè gió thổi đến có chút khô nóng, thổi bay cả làn váy của cô, lộ ra cẳng chân bóng loáng, đối nghịch với màu sắc quần tây. Khoảng cách giữa bọn họ giống như càng gần nhau hơn.

Dưới ánh mặt trời, đáy mắt Giang Kiều lộ ra du͙© vọиɠ, phản chiếu rõ ràng.

Qua vài giây, Phong Dịch mở miệng: "Nhớ đến đúng giờ."

Giang Kiều mỉm cười, khẽ nhếch môi: "Được."

Phong Dịch xoay người rời đi, hướng tới ô tô phía trước.

Phong Dịch người này, thành thục đạm mạc nhưng lại khơi dậy cho người ta du͙© vọиɠ chinh phục mạnh mẽ, bản thân hắn cất dấu rất nhiều bí mật. Theo nhận thức đến hiện tại, Giang Kiều vẫn chưa thể nào hiểu rõ được con người này.

Giang Kiều hơi nở nụ cười. Bất quá, cô rất thích loại cảm giác tìm tòi nghiên cứu bí mật.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Giang Kiều tùy tay cầm lấy điện thoại, ánh mắt thủy chung dán lên người đàn ông đang đi phía trước, miệng hỏi: "Chuyện gì?"

"Giang sản xuất, tổ kịch xảy ra chút việc." Nhân viên công tác tổ kịch nói: "Nếu cô Giang có thời gian thì ngay lập tức trở về."

Giang Kiều đáp: “Được rồi, tôi đã biết."

Đầu bên kia điện thoại thuận miệng nói thêm một câu: "Có vẻ tâm tình Giang sản xuất hôm nay đặc biệt tốt?"

Giang Kiều nhìn bóng lưng Phong Dịch, môi đỏ mọng hé mở: "Không có gì, ta sẽ nhanh chóng trở về." Trên người Phong Dịch vẫn là kiện áo sơ mi tính chất tốt, mặc dù ánh mặt trời thiêu đốt, vẫn đem thân thể hắn che kín.

Áo sơ mi vén đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc màu lúa mạch hấp dẫn.

Giang Kiều bỗng nhiên muốn biết rốt cuộc du͙© vọиɠ của Phong Dịch là gì? Tối hôm qua làm cái gì? Vì sao không nghe điện thoại của cô? Mới vừa rồi không ngờ còn nói dối?

Hiện tại Giang Kiều cái gì cũng không biết, ngay từ đầu, ý niệm của Giang Kiều chỉ đơn giản là Phong Dịch.

Du͙© vọиɠ của cô đối với hắn, nhìn như nhỏ bé, kỳ thật là đốm lửa tinh, sau này dần dần sinh trưởng, cuối cùng lửa cháy bùng lên, lan ra, đốt cháy cả một cánh rừng.