Chương 11

Lời nói của Giang Kiều vừa truyền đến đã khiến cho Thượng Doanh sững sờ, sắc mặt cô ta dần trở nên khϊếp sợ: "Cô thế nhưng lại nảy lên ý tưởng với Phong tổng..."

Lời còn chưa dứt, Giang Kiều thản nhiên nhìn lướt qua: "Thế nào? Cô đối với chuyện này cảm thấy ngoài ý muốn?"

Thượng Doanh ngẩn ra.

Khóe miệng Giang Kiều khẽ nhếch, mang theo tia châm chọc: "Tôi đối với Phong Dịch có ý tưởng gì, cùng với Phong Dịch nói cái gì, làm cái gì, cùng cô có quan hệ gì đâu?"

Giọng nói Giang Kiều chậm rãi vang lên. Không khí tựa như bị đóng băng.

Ngữ khí Thượng Doanh hơi hơi hạ xuống: "Còn không phải tôi sợ cô chịu thiệt sao?"

Giang Kiều nhìn thẳng vào mắt Thượng Doanh, tiếp tục nói: "Ở nước ngoài đợi lâu như vậy, bộ mặt thật của một số người tôi sớm đã nhìn thấu."

Thượng Doanh có lẽ đã nảy lên nghi hoặc, nguyên lai Giang Kiều hiện tại cùng quá khứ có chút bất đồng.

Bất quá, nguyên thân Giang Kiều ở nước ngoài vài năm, tiếp xúc cùng nhiều người khác, tính cách phát sinh một ít thay đổi là điều dễ hiểu.

Thượng Doanh nhớ tới sự tình trước kia, chính mình từng liên hợp cùng người khác hãm hại Giang Kiều, sắc mặt cô ta càng thêm tái nhợt.

Giang Kiều khẽ nâng cằm: "Cô nhớ kỹ cho tôi, những lời cùng tôi nói hôm nay, cô không được cùng người khác nhắc tới một chữ."

Tuy rằng Giang Kiều không e ngại việc bị người khác biết cô có ý tưởng với Phong Dịch, nhưng không có nghĩa là cô muốn rước phiền toái vào người.

Giang Kiều câu môi cười: "Cô đã biết tính tình tôi không được tốt lắm. Ai chọc tôi mất hứng, tôi nhất định sẽ để người nọ không được thoải mái."

Ánh sáng trong đáy mắt Giang Kiều khẽ nhúc nhích, ngữ điệu liền lập tức thay đổi: "Huống hồ, cô hẳn là rõ ràng, Phong tổng không thích người khác nghị luận chuyện riêng tư của hắn."

Giang Kiều vừa nói xong, thản nhiên nhìn thoáng qua móng tay xinh đẹp của mình lại tựa tiếu phi tiếu tiếp tục nói: "Nếu cô ở bên ngoài loan truyền việc này, cô đoán, Phong Dịch sẽ làm như thế nào đây?"

Thượng Doanh nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Phong Dịch, cùng thủ đoạn tàn nhẫn kia, trong lòng chợt run lên.

Giang Kiều lười nói chuyện với Thượng Doanh, cô xoay người rời đi, làn váy khẽ lay động, thân ảnh dần dần biến mất.

Thượng Doanh giật mình đứng ở nơi đó, qua một hồi lâu, cô ta phục hồi tinh thần, trong lòng trào dâng cơn tức giận. Giang Kiều thật sự kiêu ngạo đến cực điểm, cô ta nhất định phải đem chuyện này nói cho Giang Húc cùng Trác Mạn Nhân.

Thượng Doanh cầm di động, nhanh chóng tìm số của Giang Húc, ngón tay đặt trên nút gọi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, không một ai bắt máy.

Không biết sao, nhớ tới ngữ khí vừa rồi của Giang Kiều, trong lòng Thượng Doanh bỗng dưng hoảng hốt.

Thời gian đầu Giang Kiều rất dễ bị xúc động, bị cô ta châm ngòi vài câu, liền dễ dàng làm việc sai trái, dễ dàng cùng người khác phát sinh xung đột.

Nhưng hiện tại, Giang Kiều đã thay đổi, không còn là quả hồng mềm mặc người khác nắn bóp. Chính bản thân cô ta cũng cảm thấy kiêng kị vài phần.

Hồi lâu sau, Thượng Doanh đem điện thoại bỏ lại vào trong túi xách, đè ép tức giận trong lòng rời đi.

...

Hạng mục Giang Kiều phụ trách đã khởi máy, thời gian trước nguồn vốn bị cắt đứt được Phong thị cung trở lại, đang tiến hành suôn sẻ.

Tổ kịch tiến hành nghi thức khởi động máy, hết thảy đều thuận lợi. Bọn họ biết rõ tính tình Giang Kiều không được tốt lắm, trong thời gian ngắn cũng không dám dở trò, phim trường tương đối bình yên vô sự.

Hôm nay, vừa quay chụp chính thức xong, Giang Kiều muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Nguyên bản, cả tổ kịch đang yên tĩnh bỗng nổi lên một trận xôn xao nho nhỏ.

Không ít người mang theo sắc mặt hưng phấn, nhỏ tiếng nghị luận:

"Thẩm Ngôn Phóng đang ở phòng chờ, nghe nói lát nữa cậu ấy sẽ chụp ảnh"

"Hình như trong khoảng thời gian này cậu ấy thường xuyên xuất hiện ở công ty của chúng ta?"

"Không biết hôm nay có thể tới xin chữ kí của cậu ấy không nhỉ?."

"..."

Thẩm Ngôn phóng là một ngôi sao đang nổi, hắn vừa ra mắt liền hấp dẫn phần lớn fan hâm mộ.

Tiếng nghị luận lọt vào tai Giang Kiều khiến cô không khỏi nhíu nhíu mày.

Giang Kiều vẫn nhớ Thẩm Ngôn Phóng cũng là một nhân vật phản diện trong sách, nhưng hiềm nghi của hắn không cao lắm. Cho nên, ngay từ đầu Giang Kiều liền quyết định tới gần Phong Dịch.

Giang Kiều ngừng cước bộ, theo đám người kia đi đến phòng chờ cách vách.

Còn chưa tiến vào phòng, Giang Kiều đã nghe được âm thanh fan hưng phấn không ngừng kêu tên Thẩm Ngôn Phóng.

Rất nhiều người đến đây, chỉ là để xem mặt cậu ta. Giang Kiều không đến gần, mà đứng lại cách đó không xa nhìn vào bên trong.

Lúc này, một đám fan vây quanh Thẩm Ngôn Phóng, hắn đứng giữa đám người đó như hạc giữa bầy gà, ở trong đám người phi thường bắt mắt.

Thẩm Ngôn Phóng nhìn qua có chút tản mạn, nhưng thái độ đối với fan vô cùng tốt.

Hắn nhìn lướt qua bốn phía, thần thái không chút để ý. Giây tiếp theo, tầm mắt của hắn đột nhiên dừng lại.

Xuyên qua đám người huyên náo, cuối cùng thẳng tắp dừng lại trên người Giang Kiều.

Giang Kiều đứng tại chỗ quan sát Thẩm Ngôn Phóng. Tuy rằng Phong Dịch có hiềm nghi thật lớn, nhưng cô như cũ không dám xác định Phong Dịch chân chính là nhân vật phản diện. Tới tận bây giờ Giang Kiều vẫn đang âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động của người khác, lo sợ sự tình xảy ra biến cố.

Giang Kiều nhận thấy tầm mắt Thẩm Ngôn Phóng dừng trên người mình, cô đem cái nhìn chống lại ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng.

Thẩm Ngôn Phóng đem theo kính râm, ánh mắt hắn giấu dưới kính, không thể phân biệt rõ ràng. Giang Kiều chỉ thấy rõ khóe miệng của hắn hơi hơi nhếch lên, ý cười ôn nhu.

Qua vài giây, Thẩm Ngôn Phóng phóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cùng fan ký tên.

Giang Kiều cũng đồng dạng không quan sát Thẩm Ngôn Phóng, cô cất bước rời khỏi phòng chờ, một lần nữa trở về sân quay chụp.

Đợi đến khi Giang Kiều rời đi, Thẩm Ngôn Phóng lại ngẩng đầu lên, tầm mắt đặt ở địa phương Giang Kiều vừa xuất hiện, hơi ngẩn người.

Nơi đó đã không còn thân ảnh Giang Kiều, trở nên trống rỗng như trước.

Gió đầu hạ đong đưa mà đến, tia sáng tươi đẹp ánh chiếu ở nơi đó, vừa đúng lúc dừng trên vị trí Giang Kiều vừa rời đi.

Lúc này, tầm mắt Thẩm Ngôn Phóng dừng lại hơi lâu dài bỗng chốc u ám vài phần.

Đôi mắt hẹp dài hơi hơi nhíu lại, mâu quang sâu cạn không rõ.

Toàn bộ cảm xúc của hắn đều bị kính râm che giấu, khó mà biết được trong lòng hắn nghĩ đến thứ gì.

...

Đêm qua, Mặc thành mưa to, trận mưa thình lình trút xuống một cách vội vàng.

Sáng sớm không khí có chút se lạnh, Phong Dịch mở mắt. Nhận thấy nơi này giống như không quá thích hợp, hắn đứng dậy, rất nhanh liếc mắt nhìn qua toàn bộ căn phòng.

Đôi mắt hắn ảm đạm vài phần, bước nhanh đến trước cửa sổ, cầm lấy điện thoại trên bàn, bật máy gọi tới một dãy số.

Bên ngoài nước mưa nhỏ giọt tí tách, không ngừng.

Không quá vài phút điện thoại đã được kết nối, Phong Dịch mở miệng: "Bác sĩ Ngô."

Đầu kia điện thoại là Ngô Đại Sơn, một bác sĩ khoa tinh thần khá có tiếng trong nước. Bởi vì mười mấy năm trước phát sinh sự cố ngoài ý muốn, Phong Dịch trở thành một trong những bệnh nhân của Ngô Đại Sơn.

Giọng nói của Ngô Đại Sơn ngưng trọng vài phần: "Phong Dịch, đã xảy ra chuyện gì?"

Ông ta rất rõ ràng, Phong Dịch rất ít gọi điện thoại đi lại, nhất định là có chuyện trọng yếu xảy ra nên mới gấp gáp cùng ông ta liên hệ.

"Tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, văn kiện cũng bị đem qua đây..." Ánh mắt Phong Dịch tối đen bất giác trở nên lạnh lẽo như băng: "Nhưng sau khi tôi tỉnh lại, đối với việc này không hề có kí ức."

Ngô Đại Sơn cuối cùng hiểu rõ vấn đề: "Ý của cậu là, Tô Dịch đã quay trở lại?"

Phong Dịch không lạnh không nhạt, lên tiếng.

Tô Dịch là một nhân cách khác của Phong Dịch, hắn xuất hiện là một sự ngẫu nhiên ngoài ý muốn. Tính cách Tô Dịch cùng Phong Dịch hoàn toàn trái ngược nhau.

Nếu như nói Phong Dịch lạnh lùng, đạm mạc, chỉ tín nhiệm một số người nhất định. Thì Tô Dịch lại có tác phong phô trương, phóng túng, khó kiềm chế. Hắn am hiểu nhất là nói dối.

Sau đợt trị liệu cùng Ngô bác sĩ, nhân cách Tô Dịch biến mất gần 10 năm, Phong Dịch cũng đã khôi phục cuộc sống bình thường.

Chuyện này chỉ có Phong Dịch cùng Ngô bác sĩ biết, bọn họ tuyệt đối giữ bí mật với người Phong gia. Vì ổn định trạng thái, hằng tháng Phong Dịch phải đi Khánh thành gặp bác sĩ Ngô, nhưng người Phong gia chỉ cho rằng Phong Dịch bị khiếm khuyết tâm lí.

Ngô Đại Sơn nhíu nhíu mày, làm bác sĩ, hắn so với bất luận kẻ nào khác đều rõ ràng: sự xuất hiện của Tô Dịch, sẽ tạo ra ảnh hưởng thật lớn đến cuộc sống của Phong Dịch.

Ngô Đại Sơn: "Nhanh chóng đến Khánh thành."

Âm thanh Phong Dịch nặng nề: "Được."

Cất di động, Phong Dịch nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, gió liên miên không dứt, ánh mắt hắn sâu vài phần.

...

An Chu ảnh thị thành.

Giang Kiều bận rộn cả một ngày, sau khi trở về khách sạn, tắm rửa một phen. Cô từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ bọc một chiếc khăn tắm che khuất đến đùi.

Băng cơ ngọc cốt, vòng eo tinh tế. Ánh trăng chiếu vào phòng, thân thể Giang Kiều càng trở nên mềm mại.

Một đôi chân dài trắng như tuyết, Giang Kiều ngồi trên giường, nhìn dãy số của Phong Dịch, ánh mắt lộ rõ vẻ liêu nhân.

Sau ngày gặp mặt ở công ty Tây hoằng, Giang Kiều không còn liên hệ với Phong Dịch. Dãy số này luôn luôn nằm yên lặng trong di động của cô.

Giang Kiều hơi cong khóe môi, quyết định gọi điện thoại cho Phong Dịch. Cô đem di động đặt ở bên tai, cười lúc thức dậy, phong tình vạn chủng.

Phong Dịch ở trong phòng, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, đêm đang tĩnh lặng, âm thanh gì tạo ra đều có chút đột ngột.

Nghe được tiếng chuông điện thoại, hắn xoay người đi tới. Thân ảnh thẳng tắp cao ngất, mặc một kiện sơ mi màu trắng phổ thông, phác họa rõ ràng đường nét cơ thể, dưới ánh đèn đặc biệt thần bí.

Khóe mắt hắn khẽ nhếch, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. Hắn không phải Phong Dịch, mà là một nhân cách khác của Phong Dịch - Tô Dịch.

Tô Dịch giống như một thiếu niên bất cần đời, trên người hắn mang theo một cỗ khí chất tùy ý, khó có thể kiềm chế.

Áo sơ mi màu trắng không gài hết khuy áo, rộng thùng thình bao lấy cơ thể hắn. Tô Dịch hơi hơi cúi người, xem ánh sáng lóe ra từ màn hình di động.

Hắn nghiêng đầu, đáy mắt thoáng hiện ra một tia trêu tức, ngón tay thon dài dừng trên màn hình điện thoại, nhẹ nhàng ấn xuống nút từ chối.

Ở một nơi khác, tại khách sạn An Chu ảnh thị, Giang Kiều nghe được điện thoại thông báo: "Hiện tại người nhận không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Giang Kiều ngẩn ra, cô đem di động đặt xuống mặt bàn, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, nhìn dãy số của Phong Dịch hơi hơi híp mí mắt.