Chương 1

Trong căn phòng ánh sáng le lói, bóng tối gần như bao phủ, Giang Kiều dường như cảm giác được đôi bàn tay chỉ có chút thô ráp của hắn.

Khi đó không khí có chút lạnh lẽo, người đàn ông có thân nhiệt nóng rực, ánh mắt thâm thúy, nhìn cô một cách chuyên chú.

Hắn khàn giọng, lặp lại nhớ kỹ tên của cô...

Đêm khuya, Giang Kiều mở mạnh mắt, từ trong mộng tỉnh lại.

Cô dùng ngón tay nhíu nhíu mi tâm, làm cho chính mình trở nên thanh tỉnh. Trong mộng hết thảy mọi thứ đều chân thật, dường như mới phát sinh ngày hôm qua.

Trong phòng thật yên tĩnh, sáng sớm không khí mang theo hơi lạnh tràn vào, kéo theo hàng tá những suy nghĩ ngổn ngang.

Giang Kiều đứng lên, xuống giường, vào toilet.

Cô cúi người, vặn mở vòi sen, xả nước lạnh, lau mạnh khuôn mặt sớm đã đỏ bừng, nước cùng với sự yên tĩnh của ban đêm đều giống nhau, vừa thấu xương lại lạnh như băng.

Ý thức của Giang Kiều dần dần rõ ràng, cô sớm đã rời xa Mặc thành. Tối hôm đó, chuyện đã xảy ra, chỉ có thể nói là một lần ngoài ý muốn.

Người đàn ông đó không hề xuất hiện trong kế hoạch của cô.

Nhưng rõ ràng đã qua một tháng, Giang Kiều lại lặp lại mơ thấy chuyện đã xảy ra đêm hôm ấy.

Bọn họ mười ngón tay đan chặt vào nhau, xúc cảm ấm áp.

...

Nửa năm trước, Giang Kiều phát hiện chính mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết [Hào Môn Ân Cừu Ký]. Đây là một quyển tiểu thuyết viết về tranh đấu trong hào môn, bên trong có một nữ phụ cùng Giang Kiều trùng tên trùng họ. Ở trong sách, Giang Kiều là một nhân vật nhỏ, giá trị xuất hiện vô cùng thấp. Tác giả đối với nhân vật này đơn giản viết vài nét bút.

Cô là Giang gia đại tiểu thư, xinh đẹp, lại bị nuông chiều, nhiều tiếng xấu, có mẹ kế là người bao che khuyết điểm, chưa hề một lần dạy dỗ con cái.

Tình tiết chủ yếu viết về nữ phụ Giang Kiều là một nhân vật phản diện bạch nguyệt quang. Nhân vật phản diện đối với cô vô cùng sủng ái, cuối cùng lại đem cô tra tấn đến chết.

Rất nhanh sau khi bạch nguyệt quang Giang Kiều tử vong đã kích phát cốt truyện, nhân vật phản diện dần trở nên thâm trầm, u ám. Sau đó triệt để hắc hóa.

Nữ phụ Giang Kiều chết, bất quá chỉ vì để kích hoạt tình tiết kế tiếp trong cốt truyện phát triển. Bởi vậy, đối với Giang Kiều cùng nhân vật phản diện, tác giả chính là vội vàng chấm sơ qua vài đường nét.

Cho nên, sau khi xuyên vào, Giang Kiều thậm chí đã quên hết tên nhân vật phản diện cùng thân phận của hắn.

Giang Kiều chỉ nhớ rõ, cô xuyên vào nhân vật phản diện bạch nguyệt quang, kết cục là thân bại danh liệt, bị tra tấn đến chết.

Vì muốn tránh kết cục tử vong, Giang Kiều có một quyết định mạo hiểm: cô sẽ đi tìm nhân vật phản diện kia, làm cho hắn yêu chính mình.

Trải qua kiểm chứng, ở vài người có khả năng là nhân vật phản diện, Giang Kiều xác định được mục tiêu.

Phong Dịch.

Nghe đồn hắn thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, là mẫu hình lí tưởng cho đại nhân vật phản diện.

Giang Kiều nghiêm túc thực hiện kế hoạch, sưu tầm tư liệu về Phong Dịch, từng bước một tới gần, câu dẫn hắn.

Đương nhiên, bởi vì Phong Dịch vốn là người có rất ít tình cảm, thời điểm Giang Kiều thực thi kế hoạch mất rất nhiều tâm tư mới bắt được hắn.

Dưới nỗ lực như vậy, Giang Kiều chậm rãi hóa giải Phong Dịch lạnh như băng tâm.

Kế hoạch của Giang Kiều chỉ còn kém một bước cuối cùng, cô tin tưởng, không lâu sau, hắn sẽ động tâm.

Nhưng thật không ngờ là, ngoài ý muốn lại phát sinh quan hệ.

...

Nhớ lại kí ức ấy, ánh sáng trong mắt Giang Kiều liền tản đi, cô đứng ở trong phòng, kéo rèm cửa sổ, nhìn những tia nắng phản chiếu qua cửa kính, thẫn thờ mặc cho suy nghĩ miên man tán loạn.

Đêm đó sau khi phát sinh sự tình, cô ngoài ý muốn nhớ lại nội dung trong sách, nhưng lại phát hiện Phong Dịch không hề có ý muốn gϊếŧ chết nhân vật phản diện là mình.

Ý thức được kế hoạch diễn ra sai lầm, Giang Kiều đêm hôm đó liền vội rời khỏi Mặc thành.

Cô đi đến nước ngoài, tìm một thành phố yên tĩnh, lại bỏ vốn mở một quán cà phê. Nơi này cách Mặc thành rất xa.

Mấy ngày nay thật sự quá yên bình, cô làm bộ tình tiết truyện phía trước đều không có xảy ra điều gì giống nhau.

Coi như hôm đó chỉ là một đêm tình mà thôi.

Giang Kiều không chú ý tới, tận lực xem nhẹ điểm này. Bởi vì người đàn ông kia đã khiến tâm của cô hoàn toàn rối loạn.

Giang Kiều nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ nặng nề, lúc này, di động lại vang lên tiếng chuông.

Người gọi điện thoại là quản lí quán cà phê: "Giang tiểu thư, ra quán cà phê có một chút việc."

Giang Kiều nhíu nhíu mày: "Như thế nào?"

Quản lý: "Trong điện thoại nói không rõ ràng, cụ thể vẫn là chờ Giang tiểu thư đi ra lại nói tiếp"

"Hiện tại, quán cà phê đã tạm thời đình chỉ buôn bán."

Tiếng nói có một tia run run, Giang Kiều bởi vì giấc mơ tối hôm qua mà có chút hoảng hốt, cô cũng không chú ý đến điểm này, lên tiếng đáp: "Tôi lập tức đi qua."

Bỏ điện thoại vào túi, Giang Kiều lập tức tiến đến quán cà phê.

Đã là mùa thu, không khí trong trẻo, gió thu phất qua, vừa mang theo hơi lành lạnh lại sạch sẽ, dễ chịu.

Giang Kiều xuống xe, từ xa nhìn qua, trong quán cà phê hình không có khách, quả thật như quản lý nói, đã tạm dừng việc buôn bán.

Cô bước nhanh tới quán cà phê, đẩy cửa mà vào.

Trên chỗ ngồi, quầy bar chỗ đều không có người, Giang Kiều quét mắt liếc một cái.

Ở bên trong quán cà phê, một người đàn ông đứng ở nơi đó. Hắn ăn mặc đơn giản, áo sơ mi, quần âu đen, lưng thẳng tắp, một thân cô độc.

Bóng lưng người đàn ông mang khí chất lạnh như băng, hơn người, nhìn qua trầm mặc cực kỳ.

Tinh thần Giang Kiều bỗng trở nên căng chặt, tim đập nhanh hơn.

Với cô mà nói, bóng lưng của hắn rất quen thuộc, chỉ cần liếc mắt một cái, sẽ biết hắn là ai.

Giang Kiều cuối cùng hiểu được, quán cà phê cũng không gặp chuyện không may, mới vừa rồi cuộc gọi điện thoại kia chính là cái cớ để cô tự ra gặp mặt hắn.

Giang Kiều lập tức xoay người, bước chân ra khỏi cửa, nhưng đã quá chậm trễ.

Lúc này, những người vệ sĩ xuất hiện tại cửa quán cà phê, ngăn cản đường đi của cô.

"Giang tiểu thư, Phong tổng đã nói, cô không thể đi."

Giang Kiều dừng cước bộ, bình tĩnh vào trong quán cà phê.

Nguyên bản Giang Kiều không nghĩ hắn sẽ để ý đến chuyện này, càng không nghĩ tới Phong Dịch sẽ đem người tới tận đây đi tìm cô.

Nhưng hiện tại cảnh tượng bây giờ lại không hề giống như cô dự đoán.

Giang Kiều ngẩng đầu, tầm mắt cô dừng ở trên người Phong Dịch, lúc này, Phong Dịch đã xoay người, ánh mắt hai người chống lại nhau, bốn mắt nhìn chằm chặp đối phương.

Đây là lần đầu tiên sau đêm đó sau, bọn họ chính thức gặp mặt

Khuôn mặt Phong Dịch lạnh lùng, môi hắn cực bạc, không thường cười, cho nên mang theo vài phần sắc bén.

Hắn mặt mày thâm thúy, ánh mắt nhìn cô mang theo nét tìm tòi nghiên cứu.

Giang Kiều trong mộng đêm đó cùng hôm nay vô cùng giống nhau, hắn đem hai con ngươi đen tối nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, không cho cô có sự phản kháng, giãy dụa.

Phong Dịch thản nhiên liếc mắt nhìn Giang Kiều một cái. Nhưng tầm mắt lại dừng lại ở trên người cô, không hề rời đi.

Rất nhanh, Phong Dịch tiến lại gần Giang Kiều.

Một bước, hai bước, ba bước...

Giữa bọn họ khoảng cách càng ngày càng ngắn, cho đến khi Phong Dịch đi đến trước mặt cô.

Giang Kiều chỉ cảm thấy tâm đều loạn như cào cào, tại một địa phương xa lạ, cùng hơi thở quen thuộc trên người hắn làm cô bất giác trở nên mềm nhũn, mất đi dũng khí.

Phong Dịch lãnh đạm gọi tên của cô.

"Giang Kiều."

"Một tháng không gặp, chúng ta hẳn là nên hảo hảo tâm sự."

Giang Kiều: "Tâm sự cái gì?"

Phong Dịch cúi người đến, hơi thở hắn quẩn quanh phát gần như là trói chặt.

Trong trí nhớ của cô, cái cảm giác vây trụ cùng hô hấp nóng rực này vô cùng quen thuộc.

Hắn lại thấp giọng, âm điệu ẩn ẩn mang theo vài phần hàn ý.

"Rất nhiều."

" Như là sự tình tối hôm đó."

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ rơi xuống, tiến vào trong một cách yên tĩnh, Phong Dịch cùng Giang Kiều đối diện nhau, cả hai đều mang theo ý tứ không hề nhượng bộ.

Bên ngoài là trời đẹp mùa thu, nhưng bên trong cảm giác áp bách lại bao phủ ngập tràn.

Chuyện xưa giữa bọn họ, còn phải theo nửa năm trước để nói đến.