Ba Nguyên đứng hình mất 3 giây, trong đầu trỗng rỗng.
Mùi hương nước xả vải trên người Quá Trăn vẫn còn lưu lại bên mũi cô. Những thứ tưởng như có độc, khi thử rồi mới biết, sẽ làm cho người ta nghiện.
Mười mấy phút như đóng băng lại, Ba Nguyên cuối cùng cũng lấy lại được dũng khí liếc nhìn vẻ mặt cậu
Dường như...chả có gì thay đổi.
Kỳ quái...cô đang mong đợi cái gì?
Khi xe hoa đến nơi, hai nhà Quá gia Ba gia đều đã đứng ở cửa đón chờ rồu, phù dâu phù rể xuống xe trước. Đứng cạnh cửa xe cô dâu chú rể đạp hỉ. Nói trắng ra là đạp lì xì, đạp xong thì toàn bộ lì xì thuộc về bọn cô rồi.
Phụ huynh hai nhà ném lì xì về phía cửa xe, cô dâu chú rể trong xe cũng ném ra.
Ban đầu cũng chỉ là thêm vào để mọi người cùng vui. Nhưng Quá Trăn chỉ cần dựa vào gương mặt kia và đứng một chỗ là lì xì từ bốn phương tám hướng bay đến. Ba Nguyên theo sau dẫm lên 1 bao lì xì cúi xuống nhặt rồi lại dẫm lên 1 cái nhặt 1 cái, Quá Trăn trong bộ vest xanh lam phụ trách đẹp.
Quá Kiều lại càng hào phóng, ném 1 bao lì xì xuống đất còn phát ra âm thanh "duang."
Ba Nguyên vội vội vàng vàng chạy đến nhặt lì xì đó, bắn tim cho anh rể đang ở phía đứng không xa kia. Việc này làm cho Quá Kiều có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng của anh, cô em gái này của Ba Kỳ không mấy nhiệt tình và thân thiết với người anh rể này.
"Tam Nhi bây giờ nhất định đang nghĩ, nhiều tiền như vậy, có thể đổi được bao nhiêu thịt!" Ba Kỳ nhìn em gái này của mình, bị cô làm cho buồn cười, bất lực mà lắc đầu. Rõ ràng đời thường là một cô nàng có chủ kiến, cũng rất thông minh. Càng hiếm là dù tuổi còn nhỏ, nhưng có những lúc có những chuyện hiểu rõ hơn cả cô và Ba Kha. Tính cách thanh lãnh bình đạm, hiểu biết của cô về thế giới cũng rất khách quan đa chiều, EQ cũng rất cao. Nhưng trên con đường ăn uống lại nhìn không thấu, không chỉ không thấu, còn càng đi càng tự bêu xấu bản thân. Chỉ cần là việc liên quan đến ăn uống thì cô nàng hoàn toàn có thể tự bôi đen bản thân. Nghĩ đến đó, Ba Kỳ thở dài "Không biết sau này cô em gái này của em sẽ tìm được người đàn ông như thế nào?"
Quá Kiều rũ mắt nhìn Ba Kỳ, khuôn mặt lạnh lẽo lộ vẻ ôn nhu không dễ phát hiện ra. Sau đó, nâng mắt lên nhìn em trai mình và cô út nhà họ Ba, trong lòng nghĩ: thú vị đấy ~.
Ba Tiểu Tam đằng kia đã nhặt được một đống lì xì, Trần Vi đưa cho cô một cái túi vải, sau khi cho vào thì cầm đi cất giúp cô. Theo lẽ thường thì phù dâu phù dể phải kính trà cùng cô dâu chú rể.
Tiếng pháo bên ngoài vẫn vang lên, tiếng trống chiêng rộn ràng, lũ nhóc 4 5 tuổi không cần đi học cũng chạy nhảy chơi đùa. Ba Nguyên tìm 1 lẵng hoa, đổ toàn bộ hoa vào tay lũ nhóc nói "Đem rải lên trên váy của chị tiểu Kha đi~." Nói xong còn xoa xoa đầu cười với chúng.
Khi quay người lại, thì thấy ánh mắt người nào đó nhìn cô, trong ánh nhìn đó có cảm xúc gì đó nhìn không thấu. Ba tiểu Tam nuốt một ngụm nước bọt, cầm lấy bó hoa của mình, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cậu.
"Lì xì tổng cộng 16 cái, mỗi người một nửa, nhưng lì xì của anh trai kia là của tớ."
Ba Tiểu Tam lơ ngơ nhìn sang cậu, bản thân cô còn chưa kịp đếm xem nhặt được bao nhiêu lì xì, cậu đếm lúc nào vậy?
"Dựa vào đâu mà lì xì của anh Quá Lâm phải cho cậu?" Cô đâu có ngốc, âm thanh túi lì xì rớt xuống đất ấy nặng biết bao nhiêu.
"Dựa vào anh ấy là anh trai tớ!" Quá Trăn còn không thèm quay đầu nhìn cô, hai tay rút ra từ túi quần, chỉnh lại cà vạt, đi đến phòng khách.
Hừ, xem như cậu lợi hại, lão nương nhường cậu, không cùng cậu so đo~.
Nhưng ... dường như nghe thấy tiếng nghiến răng khe khẽ.
Sau khi kính trà, phong tục cưới gả buổi sáng coi như hoàn thành, bữa cơm này đều là món đặc sản nơi đây, là những món tổ tiên người Nam Thành truyền lại cho thế hệ sau. Phải ăn những món này mới có thể sống lâu trăm tuổi. Trong sân, trong phòng khách hai nhà họ Quá và Ba bày đầy bàn tiệc, khách mời vây quanh mâm cỗ cùng nhau ăn uống trong không khí vui vẻ náo nhiệt.
Tiệc chính được tổ chức vào buổi tối ở khách sạn.
Nhưng phù dâu phù rể phải cùng cô dâu chú rể đến khách sạn trước và tập duyệt trước hôn lễ. Thế nên không có lúc nào được nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong, bọn cậu liền bắt đầu vào việc, váy cưới của Ba Kha cũng tạm thời được thay ra.
Lần này bốn người phải ngồi cùng trên 1 chiếc xe van.
"Quá Trăn, em thấy sao? Lần làm phù rể lần này thấy thế nào?" Ba Kha đang ngồi đối diện với Ba Nguyên, nhưng quay sang hỏi cậu.
"Có hơi rườm ra, còn lại thì bình thường." Cậu lịch sự trả lời câu hỏi của Ba Kha.
Quá Lâm cởi cúc áo trên cổ tay nói "Thật không nghĩ đến lần này em chủ động đề cử mình làm phù rể cho anh. Anh cứ nghĩ với tính cách của em làm sao lại chịu làm lá xanh sinh ra để làm nền cho hoa đỏ."
Ba Nguyên và Ba Kha liếc mắt nhìn nhau 1 cái, đồng lòng nhủ thầm trong tâm "Wây, anh dựa vào đâu mà nói người khác."
"Lá xanh là em còn đẹp và nổi bật hơn hơn bông hoa đỏ là anh."
"Em..."
Trong ba anh em, Quá Kiều cũng báo đạo tự luyến nhưng vẫn cũng coi như thành thục, còn Quá Lâm là điển hình của vừa bá đạo vừa ấu trĩ.
"Tam Nhi, còn em thì sao? Thấy sao khi làm phù dâu?" Ba Kha mắt thấy tình hình không ổn lập tức chuyển câu chuyện sang Ba Nguyên.
"Vâng, rất tốt, lì xì của anh Quá Kiều rất dày, dày 1 tập, rơi xuống đất còn vang lên 1 tiếng tạch."
Giọng nha đầu này sao tự nhiên lại nghe như hờn dỗi, dọa sợ Ba Kha rồi "A, thế sao~." Cô miễn cưỡng cười lên hai tiếng, sao mà lại cùng với người cướp rượu rồi mắng cô kia ngồi cùng một chỗ thế này.
Quá Lâm nhớ đến trong lì xì của mình là 10 tờ tiền 100 tệ, mặt trầm lại.
Ba Tiểu Tam hờn dỗi "Đúng vậy, anh Quá Kiều ra tay thật hào phóng, không hổ là đại Boss của truyền thông truyền hình Nam Quan."
Vẻ mặt của Quá Lâm càng ngày càng khó coi rồi. Truyền thông Nam Quan mặc dù do anh cả một tay sang lập, nhưng công ty được niêm yết, có thể phát triển ra thị trường quốc tế có trên 70% là công sức của anh.
"Tam Nhi, thẻ này có thể rút hơn 1 vạn tệ để rút, anh Quá Lâm cho em xem như quà gặp mặt." Quá Lâm từ túi áo vest rút ra 1 tấm thẻ nói "Về sau có việc gì cần thì cứ nói cho anh Quá Lâm biết."
"Cám ơn anh Quá Lâm." Ba Tiểu Tam nhận chiếc thẻ từ tay anh, còn vội vàng nói thêm 1 câu "anh Quá Lâm, thẻ này là quà gặp mặt cho một mình em thôi, không tính là lì xì của phù dâu phù rể đúng không?" còn không quên nghiến răng nhấn mạnh hai từ phù dâu phù rể.
"Đương nhiên là cho mình em rồi."
"Này, Tam Nhi, chị phát hiện em đang kích động Quá Lâm, em cần nhiều tiền như thế làm gì?" Ba Kha cuối cùng cũng phát hiện ra có chỗ không ổn.
Giọng của Ba Tiểu Tam sau khi lấy được thẻ lại trở về bình thường nói "Ba Kha, có thế này mà đã xót rồi, chị từ nhỏ đến lớn ở trước mặt em nói....."
"Ưm, không xót không xót. Chỉ là muốn hỏi em có đủ tiêu không, không đủ chị hai lại cho thêm!" Ba Kha hung dữ trừng mắt nhìn cô.
Người nào đó cả chặng đường đi vẫn luôn trầm mặc mi mẳt hạ xuống, như đang ngủ gật.
Ba Tiểu Tam lúc đầu cũng không muốn kỳ kèo chuyện lì xì có nhiều hay không, chỉ là chịu không nổi tật xấu của Quá Trăn, nên muốn trị cho cậu. Kết quả thật tốt, người ta căn bản là không thèm quan tâm.
Quả nhiên, cô đấu không lại cậu, cô tốt nhất vẫn nên là tránh xa cậu ra.
Sau khi đến khách sạn, Quá Trăn một mình đi đến nhà vệ sinh.
"Tút...tút..."
"A lô, tiểu tử cậu không phải là đang dự hôn lễ của anh trai sao? Sao lại rảnh mà gọi cho tớ thế?" Tiếng nói qua điện thoại của Sở Hưởng rất nhỏ, như là đang trốn khỏi phòng học để đi WC vậy.
"Giúp tớ xin nghỉ phép thêm một ngày." Sau khu dừng khoảng 3 giây, thanh âm khàn khàn trầm trầm lại nói thêm 1 câu, "Đến lớp 3, giúp Ba Nguyên xin nghỉ thêm một ngày!"
"Cái gì? Quá Trăn, mai là thi học kỳ đấy, xếp sau hạng 20 trong lớp là sẽ bay luôn cả kỳ nghỉ hè đấy...ai...da, a lô..."
"Sở Hưởng, em không ở lớp học bài đi, đến nhà vệ sinh làm gì?" Đúng lúc bị chủ nhiệm khóa bắt tại trận, có lý cũng không thể nói lại.
Người đầu dây bên kia, vuốt lại vết nhăn trên cổ tay áo, quay người ra khỏi nhà vệ sinh.