Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Mạo Của Cô Ấy Không Bằng Náo Nhiệt

Chương 3 Phủ rể

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên này Quá Trăn đang bước ra từ sân nhà họ Ba, mặt đã bớt đỏ hơn, hình như thời tiết hôm nay nóng hơn...làm cho tâm trạng cậu có chút bứt rứt...dáng vẻ của người con gái tóc ngắn vẫn hiện lên trong đầu đuổi mãi không đi.

"Quá Trăn, cháu đi đâu?" Quá lão đầu ngồi trong vườn, đánh cờ cùng Quá Vân - người vừa bay về. Lão đầu khi còn trẻ từng cầm binh, nên khi nói chuyện có chút thô lỗ, tiếng còn đặc biệt to.

"Cháu chẳng đi đâu cả!" Nét mặt người nào đó lập tức trở lại bình thường, vẫn là bộ dạng ngái ngủ biếng nhác, ngáp ngáp 1 cái.

"Danh sách khách mời anh cả mày dùng lúc kết hôn mà mẹ mày bảo tìm, đã tìm thấy chưa?" Quá Vân sau khi đặt xong 1 quân tốt, quay lại hỏi cậu, dùng ngữ khí như ra lệnh không giận mà uy.

Ba Kỳ từng nói qua với Tam Nhi, chủ nghĩa đại nam nhân, cường thế của Quá Gia là di truyền từ bố chồng Quá Vân của cô. Ông luôn dùng thái độ cao cao tại thượng nói chuyện với mọi người, thích kiểm soát mọi chuyện.

Quá Trăn một tay đút túi quần, tay kia gãi gãi đầu "Danh sách khách mời? Đã sớm vứt đi rồi." Thật là không lớn không nhỏ - trong nhà người dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Quá Vân ngoài Quá lão đầu thì chỉ có cậu.

"Nhanh vào trong chép lại 1 bản khác, chép không xong thì đừng có ăn cơm!" Quá Vân quay lại ván cờ, đến lượt ông đánh, lão đầu dùng tướng lấy mất xe của ông, làm ông không kịp trở tay.

Quá Trăn đứng ở cửa vẫn chưa lên tiếng, thì một người phụ nữ ôn hòa mặc tạp dề từ trong bếp bước đến nói "Sao lại không ăn cơm, em làm 1 bàn toàn món tiểu Trăn thích ăn..."

Tất Phân lâu rồi mới trở về, đúng dịp con trai thứ kết hôn, cũng là dịp để thăm cậu út, vui vẻ xuống bếp tự tay nấu một bàn đồ ăn ngon.

Nhưng mà.....

"Đến lượt bà lên tiếng sao? Đàn ông đang nói chuyện, phụ nữ đừng có chen miệng vào?" Quá Vân cứng cổ nói to lên. Ông ghét nhất là việc đang dạy dỗ con cái, thì bị người khác xen vào.

Tất Phân cong môi nhìn ông cười nhạt, cũng không định nói thêm lời nào.

"Chiếu tướng, ahahaha." Quá lão đầu không bảo qua bất kỳ cơ hội chiếu tướng nào, "Quá Vân à, bao nhiêu năm rồi mà cờ chơi vẫn không có tí tiến bộ nào!"

"Cha, đó là vì có người là đối thủ!"

Hai cha con cười phá lên, đi vào nhà và mặc kệ bàn cờ dải loạn trên bàn, đó là quy tắc của bọn ông, không chơi quá 3 ván, 1 người thắng 3 ván liên tiếp họ sẽ không chơi đến ván thứ 4.

Quá lão đầu bước đi ở đằng trước, hai tay chắp sau lưng. Tất Phân mở cửa để ông bước vào, ngoan ngoãn gọi 1 tiếng cha.

Quá Vân đi sau lão đầu, oai vệ bước vào nhà liền bị Tất Phân m kéo kéo tay, đôi chân đang đi trên giày cao gót 5 phân dẫm lên chân ông, tay cũng không nhà rỗi véo véo bắp tay ông.

Đau đến nỗi Quá ba phải gập người lại lẩm bẩm xin tha "vợ ơi~ vợ, anh sai rồi~ anh sai rồi, vợ ơi~" ông nói rất nhỏ, Quá lão đầu chắc chắn không nghe thấy.

"Cái này là giữ thể diện cho ông trước mặt cha, lần sau còn hàm hồ như vậy, ông cứ liệu hồn!" Tất Phân cũng nói rất nhỏ, kiểm soát tiếng nói trong phạm vi để Quá Vân nghe rõ, ngoài ông ra ai cũng không nghe được gì, "Đi, đi dọn bàn cờ vào!"

"Vâng thưa vợ...." Quá Vân đang chuẩn bị quay người đi dọn bàn cờ thì đυ.ng phải Quá Trăn người đang khoanh tay đi đến, lập tức thẳng lưng, quát to "Quá Trăn, đem bàn cờ...."

Chưa nói hết câu, cậu con út nhà mình vừa ngáp vừa đi vào phòng. Còn cố tình hắng giọng 1 cái, rõ ràng là đang cười nhạo ông.

"Con!"

Tất Phân che miệng cười cười đi vào, chỉ còn Quá Vân với khuôn mặt nghiêm nghị bộ dáng uy nghiêm đang đỏ mặt xấu hổ đứng ở cửa.

Khi Quá Lâm chở Ba Kha trở lại, việc cần sắp xếp của hai nhà cũng đã xong. Phụ huynh hai bên đều đã quay trở lại, Quá Kiều và Ba Kỳ cũng nghỉ phép rồi. Mặc dù hai nhà đã sớm thành thông gia, nhưng đυ.ng phải chuyện liên quan đến thể diện thì vẫn phải làm theo trình tự.

Nam Thành lại trở nên náo nhiệt.

Ba Nguyên ngồi cạnh Trần Vi, mặc dù không ở cùng từ nhỏ tới lớn nhưng mối quan hệ giữa Ba Nguyên và mẹ rất thân thiết. Cũng do hai vị phụ huynh có phương pháp giáo dục tốt, công việc dù bận cũng không quên 3 cô con gái rượu. Mỗi tuần nộp nhật ký tuần về những việc xảy ra xung quanh, Trần Vi đều trả lời mail Ba Nguyên, có khi chỉ là những chuyện phiền não nho nhỏ, nhưng mỗi lần đọc những lời đó, là có thể cảm nhận được sự hiện diện trong cuộc sống của nhau, cô rất thích.

Quá Trăn ngồi cạnh Quá lão đầu, bộ dạng không hào hứng lắm, dù vậy vẫn giữ phép lịch sự.

"Mọi người ngồi đi~chỉ là bữa cơm gia đình nho nhỏ thôi~." Quá Vân ngồi chính giữa vẫy tay về phía mọi người, cũng không thèm đứng dậy, ông là phụ huynh nhà trai, cần có chút uy nghiêm~.

Người nhà họ Ba đều hiểu tính cách kiêu ngạo này của ông, xem như không thấy, ngược lại Tất Phân đang ở đằng sau nhiệt tình chào hỏi.

"Quá Trăn đã lớn như vậy rồi cơ à." Trên bàn ăn mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm

Nhưng tính cách trầm ổn văn nhã của Ba Văn cùng tính cách kiêu ngạo kia của Quá Vân cơ bản là không nói chuyện với nhau được quá hai câu, liền rơi vào trầm mặc nâng chén rượu lên uống. Chỉ còn hai là Tất Phân và Trần Vi đang nói phiếm về gia đình.

"Đúng vậy, Quá Lâm cũng sắp kết hôn rồi, thật nhanh."

"Tôi vẫn còn nhớ lúc Ba Kỳ tổ chức hôn lễ, lúc đó thật không thể nghĩ đến, chúng ta còn còn có thể làm thông gia lần nữa." Trần Vi nhếch môi nhìn cô con gái thứ của mình, tâm tình vui vẻ.

Quá Lâm ngồi cạnh Ba Kha, nghe thấy lời mẹ vợ nhẹ giọng lầm bầm một câu "Lúc đó con lại thấy chúng ta còn phải làm thông gia thêm lần nữa, người mà con nhìn trúng thì ngoài con ra ai dám lấy!"

"Khụ.. khụ..." Ba Nguyên đang nhét vào miệng nửa miếng thịt viên đầu sư tử suýt chút nữa phun ra. Bên cạnh chỗ cô ngồi còn là Quá Lâm, câu nói bá đạo của anh cô đều nghe thấy hết, nội thương không nhẹ. Xem ra Ba Kha mô tả bộ dạng nhe nanh múa vuốt một chút cũng không nói quá. Nam nhân nhà họ Quá thật đáng sợ.

“Ăn từ từ thôi~." Trần Vi giúp con gái út nhà mình nhuận khí, chỉ nghĩ cô bị sặc là do ăn quá nhanh.

"Tiểu Kỳ và Tiểu Kha đều là cô gái tốt, từ trước đã thích chúng rồi." Tất Phân gắp miếng chân giò đặt vào bát Ba Kỳ, còn không quên lên tiếng "lớn lên thật xinh đẹp!"

Trần Vi thấy có người khen con gái mình, lòng vui như nở hoa. Câu chuyện quanh bàn cơm mỗi người góp 1 câu cứ thế diễn ra, từ chuyện thưở nhỏ của bà đến chuyện Quá Trăn khi còn nhỏ.

Ba Nguyên vẫn tiếp tục ăn. Nửa bàn thức ăn cứ thế không tiếng động chui vào bụng cô.

Quá trăn cằm đặt lên bàn tay trái đang chống lên bàn, con ngươi thanh lãnh rũ xuống, ánh nhìn tản mạn. Tay phải vuốt vuốt màn hình điện thoại, tìm đến tin nhắn của Quá Lâm rồi tùy tiện gửi 1 icon đi.

Ting 1 tiếng, điện thoại Quá Lâm bên kia sáng lên, liếc mắt nhìn điện thoại hiện lên icon ngái ngủ, lại liếc mắt nhìn em út nhà mình, có việc gì? Có ý gì đây? Mở wechat ra đang định gửi tin nhắn hỏi cậu làm sao, thì nhìn lên trên đoạn nói chuyện của hai anh em từ hai ba ngày trước.

"À, đúng rồi," Quá Lâm nhổm người dậy, gương mặt anh tuấn hướng phía em trai mình nói, "Quá Trăn, mấy hôm trước không phải em nói là muốn làm phù rể cho anh sao?"

"A~." Tất Phân nghi ngờ nhìn Quá Lâm, rồi lại nhìn Quá Trăn, trong lòng nghĩ làm gì có chuyện đó. Với hiểu biết của bà về con trai út, cậu tuyệt nhiên không chủ động nhận việc phiền phức như vậy, "tiểu Trăn, thật vậy sao?"

Trần Vi cũng chỉ coi như nói đùa, vuốt vuốt gáy cô con gái nhỏ nhà mình, xen vào một câu "Thế thì Tam Nhi nhà chúng ta làm phù dâu đi~."

Người đang nhét đầy một miệng thức ăn Ba Nguyên chuẩn bị mở miệng phản đối "Mẹ, con không...."

Quá Trăn -người từ đầu đến giờ chưa nói một lời, đột nhiên ngẩng gương mặt tuấn tú của mình lên ngắt lời cô nói "Làm phù rể rất tốt, được nhận lì xì, còn được ăn nhiều món ngon. " nghe ra giống như đang trả lời câu hỏi của Tất Phân.

Ba Nguyên thề, cô tuyệt đối không phải nghe thấy "ăn ngon" mà cúi đầu. Vì sao nghe hai từ ăn ngon từ lời Quá Trăn nói lại thấy ngon đến vậy? Cô nhất định là điên rồi. Nước miếng trong miệng trào lên làm cô không còn dũng khí nói nốt mấy lời vừa nói.

"Ôi, Quá Trăn đẹp trai như vậy, làm phù rể nhất định sẽ nổi bật hơn cả Quá Lâm." Vừa nói xong lời này, Ba Kha lập tức hối hận, người nào đó bên cạnh đang dùng ngón trỏ xoa xoa môi, Ba Kha nở một nụ cười miễn cưỡng đáp lại, trong lòng nghĩ tối nay mình xong rồi, hai chân sáng mai sẽ mềm nhũn cho xem. Cô rõ ràng là biết Quá Lâm ghét nhất việc cô lấy anh và người khác ra so sánh, em trai cũng không được. Không mang não đi nói chuyện thật là tự tạo nghiệp!

Ba Kỳ phút chốc Get được Ba Kha hiện đang cần giúp đỡ, nam nhân nhà họ Quá trừng phạt người phụ nữ của mình thế nào, cô đã quá rõ rồi, nghĩ đi nghĩ lại, chị cả quyết định chuyển đề tài lên người Tam Nhi "Mẹ, để cho Tam Nhi làm phù dâu đi, lúc con làm đám cưới vẫn luôn nghĩ đến việc này, chỉ là lúc ấy Tam Nhi còn nhỏ quá. Đúng dịp này Quá Trăn làm phù rể, để cho 2 đứa 1 làm phù dâu, 1 làm phù rể đi, không phải rất hợp sao?"

Nghe những lời này, Quá Trăn lạnh lùng nhếch khóe môi, rồi không tiếng động trở lại bình thường

Nhưng người nào đó miệng còn bóng dầu, như có tiếng nổ vang lên trong đầu "......"

Nói 1 câu không ai nghe rõ.

Mọi người trên bàn đều vỗ bàn đồng tình ý tưởng này nói được.

Bữa cơm này kết thúc trong sự mơ màng của Ba Tiểu Tam.

Ăn cơm trở về, đã là 11 giờ hơn.

Ba Kha mặt dày đi theo Trần Vy về nhà, nói cho dễ nghe là lâu lắm mới quay về, nên muốn dành thời gian với bố mẹ và chị em mình. Chứ thực tế là bị Quá Lâm dùng ánh mắt nóng bỏng dọa sợ.

Ba Kỳ cũng muốn mấy chị em tụ tập lại "Quá Lâm, hội nghị quốc tế với Nga kia, em dành ra chút thời gian xử lý đi nhé, chị không đến giúp em làm phiên dịch nữa.

Quá Lâm gật đầu, đương nhiên là phải đồng ý.

Thế là người họ Ba quay về Ba gia, họ Quá quay về Quá gia.

Tất Phân mang dưa hấu đã cắt từ chiều lên để mọi người ăn cho tỉnh rượu. Quá Kiều và Quá Lâm một lúc nữa vẫn phải đến công ty xử lý nốt vài việc nên cần giữ tỉnh táo, đồ lạnh đưa đến vừa đúng lúc.

"Em cứ đi ngủ trước đi, chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ đi, cuộc họp online với Nga kia để anh họp thay." Quá Kiều không bao lâu đã ăn hết miếng dưa, dưa hấu Nam Thành ngọt có tiếng.

"Cám ơn đại ca ~ chỉ là tiếng anh của người Nga cũng thật không ra làm sao, anh tự cầu phúc đi nhé!" Quá Lâm cũng tự lấy 1 miếng dưa cho mình, tiện thể đưa 1 miếng cho người ngồi ở đằng xa - Quá Trăn.

"Ai nói anh dùng tiếng Anh!" Quá Kiều nới lỏng cà vạt ở cổ, dựa người vào sô pha rũ mắt xuống, tính theo chênh lệch múi giờ giữa Nga và Trung Quốc, anh vẫn còn nửa tiếng để nghỉ ngơi.

"Trâu bò." Quá Lâm dựng ngón cái về phía anh, "Anh đây là đang cướp bát cơm của chị dâu đấy."

Ngày mai Quá Trăn vẫn đi học, ăn dưa xong liền lên gác. Trước khi đi còn xoay người nói với Quá Lâm 1 tiếng "Cám ơn."

Quá Lâm ngây ra một lát rồi quay đầu nhìn Quá kiều, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Ngày mai mặt trời chắc mọc đằng tây rồi.

Quá Trăn chỉ miếng dưa, nói "Không phải vừa rồi anh đưa 1 miếng dưa cho em à? Em lẽ nào không nên nói lời cám ơn?"

"Ồ, hihi, nên nói nên nói!" Chỉ là có cảm giác như âm mưu của tiểu tử này vẫn chưa lộ rõ.

Quá Kiều cười cười lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng Quá Trăn đằng xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »