"Đang nghĩ gì vậy?" Quá Trăn mở cửa kính ban công, với tay đưa qua 1 lon coca. Vừa lấy ra từ tủ lạnh, cực mát lạnh, "Muộn rồi còn chưa ngủ?"
Sở Hưởng ngồi trên đất, ngẩng đầu cầm lon coca nhưng không uống. Một đêm uống nhiều bia như vậy, bụng lúc này giống như quả bóng vậy.
"Cậu cũng chưa ngủ?" Nói xong nâng mắt nhìn vào chiếc bàn trong thư phòng bày ngập đề thi bên trên, "Cậu nhất nhiết phải vậy sao? Lấy thành tích và đầu óc của cậu cần học đến nửa đêm 2 giờ không ngủ sao? Có thể cho người ta con đường sống không đây?"
Quá Trăn xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, đẩy Sở Hưởng dịch ra rồi cùng ngồi xuống đất. Gương mặt sạch sẽ tuấn tú lộ rõ chút mệt mỏi.
Gió đêm Nam Thành, thoảng qua mặt hai thiếu niên.
"Tớ sao dám sơ xuất!" Hiện lên trong đầu cậu là Ba Nguyên tỏa sáng, "Không cẩn thận một chút thôi là bị cô ấy bỏ sau 10 điểm."
"Cái gì? Cậu đây là tính cùng cậu ấy thi cùng một trường đại học à!" Sở Hưởng lấy tay đang cầm lon coca đυ.ng vào cậu
Quá Trăn nhấc lon coca lên, uống một ngụm lớn, hầu kết chuyển động lên xuống dưới ánh trăng tỏa ra sự mê hoặc đến ngạt thở: "Quá lộ liễu sao?"
Người bên cạnh lườm cậu một cái, còn không lộ liễu sao!
"Không nói về tớ nữa, nói về cậu đi!"
"Tớ? Tớ có gì đáng nói?"
"Cậu và bác cả thế nào?" Quá Trăn cũng không lòng vòng, vào thẳng chủ đề. Mấy ngày nay cậu luôn tìm cớ để không về nhà, không dùng nào cũng biết có chuyện. Trước đây chỉ cần cãi nhau với bác cả, nhất định sẽ ở nhà họ Quá hai ba ngày liền không về nhà.
Sở Hưởng cuối cùng cũng vẫn cầm coca lên uống: "Chính là như vậy đấy!"
"Khi người ta căng thẳng lo lắng sẽ khát nước trong vô thức......!" Quá Trăn đắc ý quay sang cậu làm động tác cạn ly, không đợi cậu, mà tự mình uống trước.
Người bên này trong chốc lát không phản ứng lại kịp, suy nghĩ kỹ lại lời cậu nói, lại nhìn lại coca trong tay mình. Mới sửng sốt tỉnh táo lại: "Quá Trăn, cậu đúng là thành tinh rồi, nói chuyện thôi mà phải dùng đến cả vẻ mặt trong tâm lý học."
"Thế nên cậu muốn tớ đoán tiếp, hay tự mìnhthành thành thật thật mà nói ra!" Đây rõ ràng là uy hϊếp trắng trợn.
Sở Hưởng thở dài một hơi: "Tớ cảm thấy bác cả có điều gì đó đang che giấu. Dạo này không còn đấu khẩu cùng tớ nữa. Ánh mắt nhìn tớ.....tớ rất không thích ánh nhìn đó."
"Cậu không hỏi qua bác ấy sao?" Quá Trăn đột nhiên nhớ tới cảnh gặp Sở Quốc ở bệnh việc lúc tối, vô thức nhíu mày.
"Sao mà không hỏi," Sở Hưởng nâng lon coca lên uống một ngum lớn như xem đó là rượu vậy, "nhưng ông ấy trừng mắt bảo tớ cút đi làm bài."
......
Hai người không nói tiếp chủ đề này nữa.
Quá Trăn đang do dự xem có nên nói với cậu chuyện lúc tối không.
Trong lòng Sở Hưởng, từ từ bắt đầu nảy mầm một loại cảm xúc tự ghét bỏ bản thân, có lẽ bình thường mình quá nhiều chuyện, mới làm bác cả ghét bỏ cậu. Cậu nghĩ như vậy, kiểu tự ti biến tướng này là ảnh hưởng tiêu cực từ lúc nhỏ. Rất kỳ lạ, luôn cảm thấy bản thân sẽ trở thành gánh nặng của người khác.
Hai người cứ ngồi vậy, Quá Trăn cuối cùng lựa chọn im lặng, tháo chuông vẫn nên là để người buộc chuông làm. Việc như thế này do hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau sẽ tốt hơn. Còn Sở Hưởng vẫn quyết định ở nhờ nhà Quá Trăn vài hôm, đợi tâm tình bác cả tốt lên rồi quay về.
Đời người chính là như vậy, bạn vĩnh viễn không đoán được chuyện bất trắc và kết cục, cái nào sẽ đến trước.
Ông bà nội Ba Nguyên từ mấy hôm trước đã bắt đầu sắp xếp hành lý. Ba Kỳ mang thai, nói là đón ông bà đến chơi. Quá lão đầu từng đi rồi, ở đó khoảng một tuần, hôm qua vừa quay về, tinh thần vui vẻ, mặt mũi hồng hào. Trong tâm trí ông lúc này chỉ có hai chắt nhỏ sắp ra đời.
Ông nội Ba nghe được, không chịu nổi náo loạn một hai phải đi ngay.
Phải công nhận hiệu xuất của Quá Kiều cũng thật cao. Nói muốn là được.
Hại Ba Nguyên phải nghe điện thoại Ba Kỳ gọi đến khóc lóc kể lể mỗi chủ nhật nhật hàng tuần.
"Ba Nguyên, điện thoại của Kỳ, tìm cháu~" bà nội đang ở phòng khách gọi cô. Đây còn không phải nói đến là đến sao, không khác gì oan gia.
Ba tiểu Tam xỏ dép, từ nhà bếp lao ra, dán lên người bà nội, đến gần bên tai bà: "Bà nội, bà nói cháu đi chơi rồi đi." Không dễ gì mới tới cuối tuần, cô không muốn lãng phí thời gian ở đây.
"Cháu xác định?" Lão phu nhân nhướn mày, "Kỳ nói đặt rất nhiều đồ ăn vặt trên Tmall, sợ ta và ông nội đi, cháu ở nhà một mình......"
"Bà nội, cháu đến nghe điện thoại!" Người nào đó lập tức sửa lời, vỗ ngực, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt. Giảo hoạt đỡ bà nội nhà mình ra sau.
Lão phu nhân như bị động vào huyệt cười, không biết nên nói gì với cô. Nha đầu ham ăn này, có gả được không nữa!
"Sao nào, anh Quá Kiều lại bắt nạt chị rồi?" Cô nghiêng đầu kẹp điện thoại, nhe răng cười vẫy tay với bà nội. Sau đó kéo dây điện thoại đến gần xô pha, bản thân mình thì tìm một chỗ dễ chịu để dựa.
"Tam Nhi, xì~chị muốn ly hôn~Tam Nhi......" Ba Kỳ bên kia có lẽ khóc đến hoa lê vũ đái, còn nghe thấy cả tiếng sụt sịt khi nói.
"Lần này là vì lý do gì?"
"Lý do cái gì? Em biết không? Đồ khốn nạn kia vì đố kị Quá Lâm, nhất định muốn giành vị trí trưởng tôn gì kia. Em biết hai tháng này chị trải qua như thế nào không? Không biết anh ấy lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, ngày nào cũng......đến nay có thai rồi đấy, anh ta thì tốt rồi, không thu kiếm lại, ngược lại còn được một tấc lại muốn tiến lên một thước......"
"Ai, ai, ai......"Ba Tiểu Tam vẫn còn chưa kịp bảo cô ngừng, đã nghe thấy cô nói một chàng bô lô ba la, "đồng chí Ba Kỹ chị biết em bây giờ đang làm gì không? Em còn là thiếu nữ chưa vị thành niên! Chị cứ nói tiếp như vậy nữa, em sẽ báo cảnh sát?" Cô cố ý đe dọa.
Bên kia kéo dài giọng, cướp lời: "Quốc gia chúng ta đối với phương diện giáo dục kia còn chưa toàn diện, chị đây là đang phổ cập cho em, học phí coi như em tâm sự cùng chị lần này."
"Đừng có dùng chiêu này, em không cần."
"Sớm hay muộn rồi cũng cần!" Ba Kỳ thở ra một hơi, lửa giận đầy một bụng vì vài ba câu nói đùa cùng Ba Nguyên mà hạ đi không ít, "Đúng rồi, em có muốn cùng ba nội đến đây không, vừa vặn đến xem Tân Thành. Đại học ở đây cũng không tồi, nếu không đi du học, thì ở đây cũng là một lựa chọn không tồi."
"Bỏ đi, em không định sống bốn năm dưới bàn tay ma quỷ của chị và Ba Kha, nên không đi đâu, mà Cao tam muốn xin nghỉ phép cũng rất phiền phức." Ba tiểu Tam không muốn chuyển cậu chuyện về bản thân mình, nói, "Chị than phiền xong rồi?"
"Đương nhiên chưa xong, chị nói cho em biết, Quá Kiều đồ khốn nạn xấu tính này chị thực sự chịu không nổi, nói một là phải một, muốn gì là làm cái đó, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của chị. Bây giờ chị mới mang thai có một tháng, bụng còn chưa to lên, anh ấy liền tự chủ trương xin nghỉ hẳn 1 năm cho chị. Ngày ngày bắt chị ở nhà, đâu cũng không cho đi, em nói xem như thế có được không."
"À vâng, cũng khá vô lại." Ngày nhỏ không cảm thấy gì, đến nay trưởng thành hơn một chút, luôn cảm thấy hai bà chị nhà mình đang khoe khoang tình cảm với mình, "Dù sao cũng đang nghỉ, hay là chị quay về Nam Thành, ông bà nội cũng sẽ vui mừng."
"Em cảm thấy Quá Kiều sẽ đồng ý sao?" Ba Kỳ nói cũng đúng, làm sao anh ấy đồng ý được, hơn nữa bản thân cô cũng không muốn về.
Ba tiểu Tam gãi gãi cằm: "Cũng đúng ~"
"Được rồi, Ba Nhi, chị không nói nữa, bây giờ còn đi tản bộ. Tối quay lại gọi video cho em, cho em xem cháu nhỏ nha." so với vừa rồ tâm trạng Ba Kỳ rõ ràng trở nên tốt hơn rất nhiều, giọng điệu hào hứng.
Trong mấy chuyện như thế này, Ba Nguyên chỉ cần cần làm thùng rác để cô trút bỏ cảm xúc. Nghe các cô than phiền, rồi có nghĩ thông hay không vẫn là do các cô.
"Được ạ, chị cũng để tâm một chút, sắp làm mẹ đứa nhỏ rồi đừng có như trẻ con nữa." Ba Nguyên dặn dò xong mới nghĩ ra, đột nhiên hỏi thêm một câu, "Đồ ăn vặt trên Tmall lúc nào giao đến?"
"Tmall? đồ ăn vật? cái gì thế? em muốn chị gửi gì cho thế Tam Nhi?"
Ba tiểu Tam ôm đầu bình tĩnh lại, cạch một cái cúp điện thoại. Tuyệt vọng nhìn bóng dáng người đang ở trong bếp, đôi măt to long lanh nước: "Bà nội, đến bà cũng......"
Bà nội bên kia, miệng ngân nga hát, bộ dạng vui vẻ. Hoàn toàn trối bỏ sạch sẽ như không liên quan đến mình.
Vé máy bay của hai ông bà là vào ba ngày sau. Trước khi đi, đã dặn đi dặn lại, còn đặc biệt qua nhà Quá gia phiền ông nội Quá quan tâm chăn sóc, nói thế nào cũng không hoàn toàn yên tâm.
Nhưng trong lòng còn lưu luyến hai chắt nỏ. Ba Kỳ và Ba Kha dù có nói gì cũng không quay về, hai ông bà chỉ có thể tự mình đến.
Sau khi Quá lão Tam biết, gật đầu lia lịa với ông bà Ba. Vỗ ngực đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho cô.
Đúng lúc này, Ba tiểu Tam tự nhiên thấy lạnh gáy, có cảm giác như mỡ treo miệng mèo.
Mấy hôm nay Sở Hưỡng vẫn luôn ở nhà họ Quá, trở thành ba người cùng nhau đi học mỗi sáng. Nói cho sang là đã được nhờ vả thì phải làm cho đến nơi đến chốn.
Trong trường, cũng bắt đầu nổi lên lời đồn, nói Quá lão Tam và Ba tiểu Tam cuối cùng cũng bên nhau rồi, làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Nhưng nghĩ kỹ lại dường như không có gì bất ngờ lắm. Giống như bọn họ nên ở bên nhau.
Khâu Thần còn bận yêu đương còn Vệ Ngụy, căn bản không có thời gian cùng các cô lăn lộn. Còn Phạm Phàn thì như ở gần quan được hưởng lộc, luôn quấn lấy Ba Nguyên, để có cơ hội tiếp cận Sở Hưởng.
Mượn lời cô nói, cậu ấy không thích cô không vấn đề gì, nhưng không được thích người con gái khác. Nói xong hai tay ôm đầu trừng mắt nhìn Ba tiểu Tam: "Cũng mong cậu bớt bớt lại ~"
Người bị trừng oan ức cúi đầu mím mím môi, cô cũng biết có cơ hội! Người nào đó ngày ngày nhìn cô như nhìn trộm. Trong bán kính 5m không một giống đực nào ở gần.
Phạm Phàn nhìn vẻ mặt cô, tâm đột nhiên mềm lại vuốt vuốt tay cô: "Thứ bảy là sinh nhật tớ, cậu gọi cả Quá Trăn Sở Hưởng đi cùng đi, bọn mình cùng nhau ăn mừng! Tớ mời khách, thoải mái mà ăn!"
Vừa nghe đến ăn, ánh mắt Ba Nguyên sáng hẳn lên "Wow ~" đung lúc cô muốn thư giãn một chút trước khi ông bà nội quay về.
Thật có tiền đồ!