Chương 29 Hoàn Quyển Thượng

Quá Trăn ôm Ba Nguyên vào phòng vệ sinh nữ gần nhất.

Người bị ôm luôn quay đầu đi không tình nguyện nhìn cậu. Hai người ăn ý, không ai nói với nhau câu gì.

“Chỗ này cửa thông gió đều mở, có được không?” Quá Trăn nhăn mày lộ ra một chút lo lắng, thấp giọng hỏi cô.

Ba Tiểu Tam ra sức gật đầu, ở đây cô không còn cảm giác sốt ruột và khó hít thở nữa, vì một mình bị nhốt trong nhà bảy ngày bảy đêm lúc nhỏ đó đã để lại di chứng về sau. Ban đầu cô không thể ở một mình, nếu chỉ có một mình cô cảm thấy nóng ruột bực bội. Sau đó phối hợp với chữa trị tâm lý, cô dần dần đã có thể ngủ tự ngủ một mình vào buổi tối. Ba Nguyên vẫn luôn cho rằng di chứng này đã được trị triệt để.

Nếu như biết sẽ thế này, cô nhất định sẽ cẩn thận hơn. Tự dưng lại rớt vào hiểm cảnh như vậy đối với ai đi nữa cũng không phải là chuyện tốt.

“Vậy cậu đợi tớ, tớ lập tức quay lại.” Thân hình cao 1m8 của Quá Trăn, khi cúi người xuống, hơi ấm từ l*иg ngực cậu phả thẳng vào mặt Ba Nguyên.

Cô lại ra sức gật đầu. Hai cánh tay bắt đầu có lực trở lại, có thể vịn vào tường ngồi xuống bồn cầu.

Hôm nay là chủ nhật, siêu thị không mở. Nhưng cổng trường có một cửa hàng tiện lợi, Quá Trăn chạy nhanh đến đó, để cô một mình ở đó dù chỉ một giây cậu cũng không yên tâm.

Không bao lâu, Ba Nguyên nghe thấy tiếng hít thở hổn hển.

“Đây đều là ......đều là đồ để thay rửa, tớ đợi cậu bên ngoài, thay xong rồi, chúng ta đi bệnh viện.” Vì chạy quá nhanh nên có chút khó thở.

Cậu chuyển túi đồ cho Ba Nguyên, thuận tay đóng cửa nhà vệ sinh giúp cô còn không quên dặn thêm một câu: “Tớ ở ngay bên ngoài!”

Ánh nắng chiều đỏ rực xuyên qua ô cửa hắt lên gương mặt cậu, vẻ mặt hiện rõ mệt mỏi vì một đêm chưa ngủ và sự chăm sóc không biết mệt kia của người thiếu niên kia, toàn bộ đều đi vào tim Ba Nguyên.

Túi đồ có một bộ đồ ngủ in hoa màu trắng, đoán chừng là mua ở siêu thị gần đây, có nước, có khăn ướt, còn có .....quần chíp!

Ba Tiểu Tam nhìn thấy bộ đồ lót màu trắng gạo, mặt đỏ lên ......cậu suy nghĩ...thật chu toàn!

Sau khi lau rửa đơn giản, cô thay bộ đồ mới lên, không thể ngờ là đồ từ trong ra ngoài đều vừa người, giống như biết rõ số đo của cô vậy. Mặt cô lại lần nữa đỏ rực lên.

“Tớ xong rồi!” Ba Nguyên gọi với ra ngoài, trong chốc lát Quá Trăn liền bước vào.

“Cậu.....” Ba Nguyên nhìn chằm chằm vào bộ đồ của cậu, suýt chút nữa thì rớt cằm. Quá tiểu thiếu gia cũng mặc một bộ đồ ngủ, màu lam nhạt, cùng với bộ đồ cô đang mặc vừa đúng là đồ đôi nam nữ. Cô đang muốn hỏi vì sao lại thay đồ? Đột nhiên nhớ ra nên cúi đầu xuống. Lúc nãy khi ôm cô, có lẽ đã dính vào người cậu.

“Xin, xin lỗi!”

“Là đồ đôi, rất đẹp đúng không!” Một tay cậu chống hông tạo dáng cool ngầu dựa vào cửa nói.

Ba tiểu Tam không nhịn được bị cậu chọc cười: “Đẹp lắm!”

“Ừ,” cậu giống như trẻ con vui vẻ mà gật đầu, “vậy chúng ta đi bệnh viện thôi!”

Ba tiểu Tam gật đầu, đột nhiên cảm thấy dường như làm quen cậu thêm lần nữa. Mỗi một lần tiếp xúc, là lại phát hiện thêm một điều mới.

Quá Trăn cõng cô, cô rất nhẹ, khung xương nhỏ, không làm cậu mất sức tí nào.

“Đúng rồi, cậu nhất định đói rồi!” cậu chuyển trọng tâm sang một bên, rút từ trong túi quần một thanh socola đưa ra đằn sau lưng. Đột nhiên cảm thấy người đằng sau lưng vui vẻ hẳn lên. Ánh mắt như sói đói. Cậu không muốn tin giọt vừa rớt lên vai cậu vừa rồi, là nước miếng!

“Hết cách, chứng tham ăn là di chứng để lại lúc đó, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn so với chứng sợ không gian kín.” Ba tiểu Tam liếʍ thanh sô cô la, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

Quá Trăn lắc lắc đầu, ý cười trên mặt phải cố kìm lại: “Đồ tớ mua vừa người không?”

Chủ đề câu chuyện lại bị chuyển, lúc lên lúc xuống.

Người nào đó suýt bị sặc, hắng giọng nói: “vừa, vừa người!”

Mùa hè lúc đưa danh sách khách mời cưới cho cô, đường cong in lên tấm rèm cửa xanh nhạt, đến bây giờ vẫn còn in lại trong tâm trí: “Mắt đo, tớ thấy không sai lệch là mấy!”

Ba tiểu Tam lập tức kéo chặt cổ áo lại, ôm ngực: “Dùng mắt đo? Mắt cậu cũng thật hiểm?” Quả đúng là con trai trên đời này đều đen tối, không biết đo lúc nào nữa, còn đo chuẩn như vậy.

“Ba Nguyên, tớ nói cho cậu biết một chuyện!” Quá Trăn thấy tâm trạng cô đã ổn hơn, liền không nói đùa cùng cô nữa. Giọng nói trở nên khàn khàn lành lạnh hơn.

“Chuyện gì?” Cô vẫn đang liếʍ sô cô la.

“Thầy Sở, Sở Quốc mất rồi! mắc Ung thư não!”

Tạch, thanh sô cô la đen đang liếʍ rớt xuống đất.

Khuôn viên trường an tĩnh đột nhiên nổi lên một cơn gió không têm, thổi loạn mái tóc ngắn gọn gàng: “Ừ!”

Gương mặt nhỏ vùi vào cổ Quá Trăn, nhè nhẹ hít thở. Trẻ con Nam Thành dường như cách sự mất mát rất gần, bọn họ dường như thường xuyên nghe thấy tin tức như vậy. Không quá thân quen với mình, gặp mặt qua vài lần, gật đầu cười cười rồi đi qua, hôm qua vẫn còn rất tốt, hôm nay đã đi rồi. Hơn nữa đa số đều là những yếu tố không thể phản kháng, lớn tuổi, ung thư.

Nghe nhiều như vậy, đến kinh ngạc cũng không còn lại bao nhiêu.

“Sở Hưởng có ổn không?”

“Ổn, cậu ấy hiểu chuyện hơn so với tưởng tượng của bọn mình.” Quá Trăn xốc cô lên trên, “Xin lỗi, bây giờ mới nói với cậu chuyện này.” Rõ ràng biết bản thân cô bây giờ cũng đang mệt mỏi cực độ.

“Không, phải cảm ơn cậu mới đúng!”

Hai người cứ anh một câu tôi một câu nói chuyện rồi đến bệnh viện lúc nào không hay.

Lúc Ba Nguyên tỉnh lại, Quá Trăn đã đi rồi. Cô mơ mơ màng màng ngủ hai ngày, miệng có chút đắng, cô ngẩng đầu nhìn bình truyền nước đang treo, đoán là đạm hoa quả. Tư vị chuyện này thật sự làm người ta ấn tượng sâu sắc.

“Tam Nhi, con tỉnh rồi!” Là giọng Trần Vy.

Ba Nguyên bị dọa nhảy dựng lên: “Mẹ?”

Cô tự mình ngồi dậy, cố nở một nụ cười: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, vì sao lại trở về?”

Chuyện năm đó, là cô ngăn ông bà nội nói, không nói cho bất kỳ ai, kể cả hai vị phụ huynh. Ông Ba bên kia cũng không nhiều chuyện đi kể.

Một là sợ ông bà nội Ba tự trách bản thân. Hai là sợ quan hệ mẹ chồng nàng dâu có hiềm khích.

Vì thé đến nay Trần Vi vẫn không biết cô con gái nhỏ của mình đã trải qua chuyện gì, thậm chí là mắc chứng sợ không gian kín.

“Còn tốt là kịp thời phát hiện, trên người bệnh nhận xuất hiện hiện tượng hạ huyết áp và mất nước nghiêm trọng. Muộn thêm vài tiếng nữa là nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng.....người nhà nên quan tâm đến tâm lý người bệnh, có chứng sợ hãi lo âu tiềm ẩn, nếu không kịp thời chữa trị mà còn phát bệnh nữa......may mắn là thái độ con gái cô tích cực lạc quan, nếu có điều kiện, để cô bé thay đổi môi trường đi.”

Lời bác sỹ như bom hẹn giờ trong lòng Trần Vi “Đoàng” một tiếng. Cô cũng. Bà thật sự không biết, nha đầu nhà mình nửa lời cũng không nhắc đến.

Bà nội Ba dè dặt ở đằng sau: “Vi à ~ thật xin lỗi ~”

“Mẹ, lời này không cần nói với con. Nếu không phải lần này con về kịp, có phải cả đời này cũng không biết, không biết con gái mình từng bị các người nhốt trong nhà, bảy ngày bảy đêm, không ăn không uống!” Trần Vi không phải là người phụ nữ không biết điều, nhưng bất luận là ai đột nhiên nghe được tin tức này, đều sẽ, “Mẹ biết không, mức sống và giáo dục ở Tân Thành đều tốt hơn Nam Thành rất nhiều, bọn con hoàn toàn có đủ khả năng đưa Tam Nhi đi, chính là sợ hai người ở nhà một mình, sợ hai người cô đơn, mới để nó ở đó đến lúc tốt nghiệp Cao Trung......các người.....”

Trần Vi không nói tiếp nữa, càng quay đầu nhìn bà nọi Ba. Lau đi nước mắt bước vào phòng bệnh.

Ba Nguyên thấy bộ dạng của bà, cũng đoán được phần nào diễn biến câu chuyện.

“Mẹ, không thể trách ông bà nội, ban đầu là con không để hai người nói cho mẹ và ba!”

Trần Vi không thể tin được mà nhìn cô: “Vì sao? Con biết không, xảy ra chuyện như vậy, tim mẹ đau biết bao.”

Ba Nguyên nhìn thẳng vào mắt Trần Vi, khôn có ý định trốn tránh: “Vậy mẹ nói cho con biết, nếu mười năm trước biết chuyện này, con sẽ phải dời khỏi Nam Thành đi theo ba mẹ đúng không?”

Trần Vi chau mày, trong ấn tượng của bà, con gái út rất ngoan ngoãn trầm ổn từ trước đến nay chưa từng cãi lại bà.

“Đúng, bất luận con nói gì, lần này nhất định phải đi cùng mẹ.” Bà cường điệu nói.

“Mẹ, những năm này bà nội vì bù đắp sai lầm năm đó, một bước cũng dời khỏi con. Vì con mà bỏ mạt chược, chiều chuộng con hết mực, thế còn không đủ sao? Mẹ đưa con đi lúc này, bà nội sẽ nghĩ sao? Bà và ông nội sẽ càng thêm tự trách bản thân.” Trước mắt Ba Nguyên đột nhiên tối lại, suýt chút nữa đập đầu vào thành giường.

Bà nội Ba bên ngoài ôm miệng khóc không thành tiếng, bàn tay nhăn nheo đặt lên tường, từng giọt từng giọt lăn dọc xuống trên bức tường trắng, rơi xuống sàn nhà.

Mười năm rồi, người có tư cách tha lỗi cho bà nhất là người hiểu bà nhất.

Trong phòng bệnh sau một hồi giằng co, Trần Vi cắn răng: “Lần này con phải đi cùng mẹ, muốn cũng phải đi, không muốn cũng phải đi.”

“Mẹ!” Ba Nguyên nóng nảy đập chân trên giường.

Tính cách Trần Vi mềm mỏng, nhưng nói một là một hai là hai. Nhưng chính vì vậy cô mới sợ, sợ lần này Trần Vi quay lại một lời cũng không nói mà đem cô đi.

“Được rồi, chuyện này tạm thời để đó, bác sỹ nói con hiện nay cần an dưỡng, ngoan ngoãn nằm lại. Bây giờ mẹ quay về nhà hầm canh gà cho con bồi bổ, ôi, không, không được, canh gà quá mỡ, mẹ không tranh cãi với con nữa, phải nhanh chóng đi siêu thị xem, có gì đại bổ không.”

Ba tiểu Tam biết mẹ mình là giá viên, ở trường cũng trị học sinh như vậy. Đánh một gậy trước, rồi cho kẹo. Còn chuyển hướng câu chuyện, rồi còn dùng lên người cô con gái nhà mình cũng thật điêu luyện!

Tối đó, Ba Nguyên còn đang nằm trằn trọc quay phải quay trái không ngủ được. Thái độ của Trần Vi cô đã thấy rõ. Nhưng cô không muốn rời đi sớm như vậy, vẫn còn một năm, ít nhất Phạm Phàn bọn họ còn một năm nữa, ít nhất phải nói một lời tạm biệt đàng hoàng với Quá Trăn, và cả lời cảm ơn.

Càng nghĩ lại càng không cam lòng, không cam lòng cứ vậy mà đi. Đúng lúc cô hạ quyết tâm “vượt ngục”, trốn khỏi viện, thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, tiếng bước chân nhè nhẹ có chút lảo đảo.

Ba tiểu Tam cho rằng là mẹ cô, lập tức quay người giả vờ nằm thẳng.

“Tam Nhi, ngủ rồi sao?”

“Bà nội......” Ba Nguyên nghe thấy tiếng bà lại ngồi dậy, “Muộn như vậy, sao bà lại đến.”

“Bà nội sợ cháu ban đêm ngủ không được, nên đến đây nói chuyện cùng cháu!” Ba nội Ba dựa ngồi dựa vào bên giường.

“Không sao, chỉ cần không đóng kín hoàn toàn, có thể thấy ánh sáng, cháu liền không sao!” Ba Nguyên chỉnh lại mái tóc rớt xuống vai của bà, “bà nội, mẹ cũng chỉ là lo lắng cho cháu, bà đừng để trong lòng!”

Lão phu nhân lắc đầu: “Sẽ không!”

Ánh trăng mờ ảo rải xuống.

“Tam Nhi, cháu đi cùng mẹ đi!” Vẫn là giọng nói hiền lành như bà tiên trong câu chuyện cổ tích.

“Bà nội, người......” Ba Nguyên trừng mắt ra thật lớn.

Không lâu sau, Sở Hưởng đến trường làm thủ tục chuyển trường. Vội vội vàng vàng đến lớp học dọn đồ, còn hỏi thăm hàn huyên với Quá Trăn đôi ba câu.

Không biết có phải là ảo giác của Quá Trăn không, sau khi Sở Quốc mất, thiếu niên ham chơi khờ khạo kia trưởng thành trong chớp mắt.

“Thật không đợi đến tốt nghiệp sao?”

Mặt Sở Hưởng gầy đi một chút miễn cưỡng chống đỡ, lắc đầu: “Không đợi.”

“Cũng tốt! Đợi tớ!” Quá Trăn nắm tay đấm vào ngực cậu. Lời từ biệt giữa huynh đệ đều vì gặp gỡ trong tương lai.

Cơn gió thu đầu tiên của năm nay, đã nổi lên.

Lạnh lẽo xác xơ.

Chỉ là, Quá Trăn không ngờ, sau khi Sở Hưởng rời đi, Ba Nguyên cũng đi. Cùng với cơn gió thu đầu tiên rời đi.

~~~Quyển thượng hoàn ~~~