Khi Ba tiểu Tam đến trường, đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào.
Tất cả nhà báo thành phố B đến bị chặn lại ở cổng trường, tóm được 1 người là hỏi có quen Triệu Tô cao nhất lớp 4 không.
Không ai nghĩ chuyện này sẽ xé ra to như vậy.
Cô đang chuẩn bị len vào trong đám đông, đột nhiên cảm thấy bị 1 bàn tay kéo lại, lực không quá mạnh, nhưng đủ để kéo cô ra từ tronh đám đông.
"Chu Thiến?"
"Chỗ này đông người, tớ dẫn cậu ra cửa sau." Giọng cô nho nhỏ, nói xong liền kéo Ba Nguyên chạy.
Đúng lúc lướt qua người cảnh sát chạy đến giữ trật tự.
Hai người chạy một lúc, đợi khi xung quanh không còn ai thì dừng lại.
"Ai ya, mệt chết tớ rồi." Chu Thiến gập người thở dốc.
Ba Nguyên vẫn còn ổn, chỉ là hôm nay thời tiết nóng, chạy một lát, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
"Vì sao chỉ trong vòng 1 đêm, sự việc này lại ầm ĩ như vậy? Không phải đã nói là thầy giáo bị tập kích thương tích không quá nặng sao?" Cô lấy tay quạt quạt.
Chu Thiến giơ 1 tay bắt lấy cổ tay cô, hít thở một hơi thật sâu, sau đó ngẩng lên "Tam Nhi, tớ muốn nói với cậu một việc." ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Ba Nguyên không thích nhìn thấy ánh mắt như vậy, như cất giấu rất nhiều câu chuyện và ẩn tình.
"Triệu Tô là bị oan!" Tiếng cô vô cùng quả quyết, giống như nói ngày mai nhất định sẽ mưa.
Tam Nhi nhìn cô, có chút ngơ ngác thất thần. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Ba Kỳ và Ba Khách có chuyện tìm đến cô nói chuyện đều dùng ánh mắt này. Cảm thấy oan ức, tủi thân.
"Đúng thế, không phải nói là có bằng chứng ngoại phạm sao?"
Chu Thiển thằng lưng "sự việc hôm qua, cậu không nghe nói đến sao?"
Nhìn lại mọi thứ xảy ra trong sáng nay, Ba Tiểu Tam biết bản thân mình nhất định đã bỏ lỡ điều gì đó? Hôn qua khi đạp xe Phạm Phàn có nhắc đến một hai câu nhưng không quá nhiều, cụ thể cô cũng không rõ "Tối qua......xảy ra chuyện gì?"
"Triệu Tô đang chuẩn bị tập kích giáo viên vật lý Cao nhất lớp 4, thì bị bắt đến đồn cảnh sát. Hơn nữa chứng cứ ngoại phạm hôm trước không phải cũng đã bị Quá Trăn chọc thủng rồi......"
"Quá Trăn?"
"Ừ, cậu ấy không chỉ hỗ trợ phía cảnh sát kiểm tra video là giả. Còn......còn......" Chu Triết cắn môi, ánh mắt có chút bốc lửa, "còn công khai thổi phồng chuyện này trên weibo, làm tin tức Triệu Tô công khai trên mạng. Một khi weibo lên hotseach......là Triệu Tô có sai, nhưng......cậu ấy hủy hoại Triệu Tô......cậu ấy cứ như vậy là đang hủy hoại Triệu Tô......"
Ba Nguyên nghe xong, rút điện thoại trong túi sách ra, tìm bảng hotsearch. Quả nhiên có. Thiếu niên bất lương của Nam Thành Nhất Trung báo thù giáo viên, tập kích bạo lực với 5 giáo viên, 3 trong số đó bị thương nặng, 2 người khác phải nằm viện nửa tháng. Đến bức ảnh tối qua Triệu Tô đội mũ bóng chày màu đen cũng bị chụp lại, ngũ quan thanh tú.
Cô đã hiểu vì sao đến nhà báo thành phố B chân động với sự việc ở Nam Thành.
Bình luận trên Weibo hầu như toàn là những ngôn từ chỉ trích nặng nề. Mắng từ Triệu Tô đến tổ tông 8 đời nhà người ta. Người không hiểu rõ sự việc luôn để sự nóng nảy chi phối suy nghĩ của mình.
"Cậu vừa nói Triệu Tô bị oan? Vì sao chắc chắn như vậy?" Ba Nguyên cầm điện thoại trên tay, rồi giơ tay lau nước mắt cho Chu Triể, để cô bình tĩnh lại.
"Tớ từ nhỏ đã cũng cậu ấy lớn lên." Chu Triết nhìn vào mắt Ba Nguyên, không hiểu sao lại bớt đi chút bất an, "Cậu ấy không phải người như vậy. Có lẽ vì một vài việc, cậu ấy trở nên phản nghịch, nhưng tuyệt đối không hư hỏng. Tam Nhi, cậu tin tớ đi, không phải Triệu Tô làm, trong việc này nhất định có nhầm lẫn.
Ba Tiểu Tam trợn mắt, trước kia nói kiên quyết đến như vậy, còn tưởng là cô biết được bằng chứng gì? Thì ra là dựa vào cảm giác.
Cô giơ giơ tay, hướng Chu Triết nheo mày "Giống như cậu tin tưởng Triệu Tô, tớ cũng tin rằng người đăng tin trên weibo, nhất định không phải là Quá Trăn."
"Cái.....cái gì?" Chu Triết vì đột nhiên bị cô nói sang chủ đề khác nên ngẩn ra.
"Tớ nói người post bài trên weibo không phải là Quá Trăn" Ba tiểu Tam quay người đi về phía cổng sau trường học, "Tớ cũng là từ nhỏ lớn lên cùng cậu ấy."
Chu Triết nhìn bóng lưng cô, một lúc lâu không nói được câu gì.......
"Còn không mau đi thôi, mặc dù cậu cho rằng Triệu Tô là trong sạch, thì cũng cần làm chút gì đó đi!" Ba Nguyên quay đầu lại chìa tay về phía cô.
Trong lớp nhứ sắp phát cuồng lên, thầy cô giáo từ sáng sớm đã bị gọi đến trường họp, nghe nói tạm thời dừng học bổ túc hè. Tiết 1 cứ như vậy, Quá Trăn không tới, Cây gậy, Bang chủ, Triệu Tô đều không đến.
Có người nói Triệu Tô bị Quá Trăn hại phải ngồi tù, có người nói Triệu Tô và Quá Trăn trước đây có thù với nhau, thậm chí còn có người nói, Cây gậy và Bang chủ bây giờ đang cầm dao đợi ở cửa nhà Quá Trăn.
Loạn hết cả lên rồi.
Cuối cùng trường học vẫn không thay đổi, sợ lại có việc như vậy xảy ra, vẫn là trường học gánh chịu. Bổ túc hè cứ như vậy chết yểu. Tiết học thứ 2, Lý lão đầu vừa thông báo xong tin tức này, nam sinh trong lớp như muố bay lên đến giời. Dù nói sao đi nữa, nhờ phúc việc tập kích giáo viên, mà mùa hè của các cậu quay lại rồi.
Lý lão đầu ôm tập giáo án lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vị trí Triệu Tô ngồi, thở dài 1 cái tẻ ngắt rồi quay người dời đi.
Ba Nguyên thấy người trong lớp học đều đã đi gần hết, thì gọi điện cho Phạm Phàn.
Một lúc lâu sau bên kia mới nhấc máy, thanh âm biếng nhác, chắc là vẫn chưa thức dậy "A lô ~ Tam Nhi, chẳng phải cậu đang đi học sao? Sao lại gọi điện cho tớ?"
"Số điện thoại của Sở Hưởng, gửi qua tin nhắn cho tớ."
"Sở Hưởng? Cậu cần số cậu ấy làm gì? Aiya, không đúng, sao cậu biết tớ có số cậu ây?" Phạm Phàn bật dậy từ giường, tỉnh hết cả ngủ, cho rằng tâm tư nho nhỏ trong lòng mình bị cô nhìn ra rồi.
"Muốn thử vận may......" Ba tiểu Tam nhếch mép, nở 1 nụ cười xấu xa. Mấy hôm nay lúc đạp xe, Phạm Phàn đều nhắc đến người tên Sở Hưởng này trước mặt cô, nói đến gương mặt nhỏ đỏ hồng lên, "Nghe giọng điệu này, cậu thật sự có?"
"Ba Tiểu Tam, cậu......" Phạm Phàn biết, dựa vào bản thân mình cô thì đấu không lại Ba Nguyên, "188******17!" sau khi cô dùng vận tốc ánh sáng đọc lên 1 dãy số, lập tức cúp điện thoại
Ba Nguyên nghe âm thanh máy bận, vui vẻ nói câu "Thank you~" Cô rất mẫn cảm với các con số, thời gian vừa rồi đã đủ để cô nhớ rồi.
Dùng số điện thoại Phạm Phàn cho, cô gọi đi.
Bên kia.
"A lô?" Vì là số lạ, Sở Hưởng chần chừ khoảng 2 giây.
"Tớ tìm Quá Trăn, phiền cậu đưa điện thoại cho cậu ấy nghe."
"Ồ!" Sở Hưởng đẩy bên này máy móc đáp lại, cũng không hỏi đối phương là ai. Rất rõ ràng, thường ngày bị Quá Trăn nô dịch quen rồi.
"Quá Trăn, có người gọi điện tìm cậu!" Cậu chuyển điện thoại đến sô pha bêb kia.
Quá Trăn nhìn điện thoại, rồi ngẩng đầu nhìn cậu, không vui vẻ lắm giơ tay cầm lấy "là ai?"
"Không biết!" Sở Hưởng thật thà đáp
"Hỏi lại!" Thản nhiên nói ra 2 chữ.
Đầu bên kia có lẽ nghe thấy cuộc đối thoại của hai cậu, hét lên 1 tiếng "Ba Nguyên!"
Quá Trăn nghe thấy, việc đầu tiên nghĩ đến chính là trừng mắt nhìn Sở Hưởng, ánh mắt như muốn nói, vì sao cậu ấy có số của cậu?
Sở Hưởng rụt vai lại, vẻ mặt vô tội, tớ làm sao biết được?
"Tớ là Quá Trăn." Cậu ngồi xuống nhận điện thoại.
Ba tiểu Tam nghe thấy giọng nói trầm trầm khàn khàn kia, không hiểu sao lại giống như mọi thứ đã giải quyết xong "Cậu đang ở đâu?"
"Nhà Sở Hưởng!"
"Địa chỉ, tớ đi tìm cậu!"
"......" không có tiếng đáp lại trong điện thoại
Ba Tiểu Tam nuốt một ngụm nước miếng, đánh bạo hỏi "địa chỉ......"
"Cậu tìm tớ làm gì?" Quá Trăn nằm lại, thờ ơ lật lật sách, nhưng cũng chả xem vào cái gì.
"Ba Kỳ gọi điện cho tớ, nói anh rể sau khi biết chuyện, rất lo cho cậu......"
"Nói dối." Quá Trăn cắt ngang lời cô, "tớ có giải thích qua với anh cả rồi, anh ấy không có tí lo lắng nào."
Thật ra hai người, 1 người không nhận được cuộc gọi nào của Ba Kỳ, 1 người cũng không giải thích gì với Quá Kiều, đều là thành tinh, chỉ dựa vào cái miệng mà nói.
Rõ ràng, người sau chiếm ưu thế.
"......" Ba Nguyên mặt đỏ lựng lên, con trai chết tiệt nhà họ Ba, để cô kiếm 1 cái cớ sẽ chết sao.
Chu Triết ở đằng sau không biết xảy ra chuyện gì, nằm bò lên bàn đợ Ba Nguyên, trong lòng có chút sốt ruột, thực ra cô hiểu, bản thân mình chẳng thể làm được gì.
Người đầu dây bên kia, nghịch nghich ngón tay, tùy tiện vứt điện thoại cho Sở Hưởng "Đọc địa chỉ nhà cậu cho cậu ấy."
Bố mẹ Triệu Tô dời Nam Thành khi cậu 7 tuổi.
Nhà họ Triệu nằm ở con đường lớn phía Bắc Nam Thành, ở đầu núi bên kia, không gần biển. Ông bà nội đều là người khiêm tốn có học thức, nhẹ nhàng nho nhõ, đối xử với Triệu Tô vô cùng sủng ái.
"Triệu Tô" là lấy từ họ của bố mẹ ghép lại. Cách đặt tên này ở Nam Thành coi như thông dụng, bố mẹ dời nhà, trở thành đứa trẻ trông giữ ngôi nhà, cách sống này cũng là tình hình chung.
Vì là gia tộc có học thức, cậu từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn lễ phép, dáng vẻ thư sinh. Theo sau ông nội Triệu, thần thái đều học theo ông giống nhau như khuôn đúc.
Giống hệt như tiểu trạng nguyên bước ra từ khoa thi cổ đại.
Đám nhóc cùng tuổi đều cảm thấy mới lạ, đặc biệt thích nghe chuyện cậu kể, dù không biết kể chuyện gì, chỉ là thấy cậu gật gù đắc ý, thật buồn cười.
7 tuổi, là một độ tuổi khó xử.
Nói vẫn chưa hiểu chuyện, thật sự là không hiểu chuyện, vừa mới bắt đầu ghi nhớ mọi việc.
Nhưng việc đã ghi nhớ thì sẽ nhớ một đời.
Bố mẹ Triệu Tô là ví dụ điển hình vừa tốt nghiệp xong quay lại Nam Thành lập nghiệp cuối cùng thất bại.
Bọn họ kiên trì 7 năm, coi như dài.
Trẻ con ở Nam Thành đa số từ nhỏ đã không có bố mẹ bên cạnh, sau khi lớn lên phát hiện, người khác cũng không có, thế nên không có khác biệt để so sánh, tự nhiên sẽ không có cảm xúc.
Nhưng Triệu Tô lại có chút không giống. Vì cậu từ nhỏ đã có bố mẹ bên cạnh......
Khi hai vị phụ huynh Triệu gia dời đi, chính là ngồi thuyền ở bến cảng, lúc đó Nam Thành vẫn chưa có phương tiện khác dời Nam Thành. Chỉ có thể đi đến thành phố B, sau đó chuyển xe.
Cả nhà ra bến cảng tiễn biệt. Tiểu Triệu Tô cho rằng đi chơi, trên đường nhảy nhót vui vẻ. Lúc đó, từ con đường lớn phía Bắc bên đó đến bờ biển bên này, đối với trẻ con là một món quà.
Lúc tàu rời đi, ông nội Triệu ôm cậu vào lòng để chào tạm biệt, để cậu hướng về phía chiếc tàu ngoài xa kia vẫy tay chào.
Cậu không nghe, đẩy ra rồi ngồi xuống bãi cát đắp cát. Nếu Triệu Tô biết đó là lần gặp cuối cùng, cậu nghĩ ít nhất cậu sẽ thành thực nói một lời tạm biệt.
Từ đó về sau, bố mẹ Triệu không quay lại.
Tiểu Triệu Tô từ từ lớn lên, cậu không hận, chỉ là vẫn nhớ.
7 tuổi bao gồm những chuyện xảy ra trước 7 tuổi cậu nhớ mỗi chuyện đó. Dường như, cậu không nhớ bố mẹ cậu đã mang cậu đến thế giới này, không nhớ thời gian 7 năm bố mẹ cậu dưỡng dục, chiều chuộng cậu ra sao. Triệu Tô ghi nhớ duy nhất, bọn họ dời khỏi như thế nào.
Đây là một kiểu trí nhớ có chọn lọc. Có người chọn ghi nhớ chuyện tốt đẹp vui vẻ, lại có người chọn ghi nhớ điều đau khổ buồn bã.
Những đứa trẻ khác cũng không có bố mẹ, đây là lý do thoái thác bà nội Triệu nghĩ ra trong lúc khẩn cấp.
Ngày này qua ngày khác cứ như vậy gạt cậu.
Cuối cùng vẫn là bị bóc trần.