Chương 11 Yên tâm

Khi về đến nhà đã hơn 7 giờ, cô dắt xe vào, chân đất dẵm lên thảm. Hai chiếc giày thể thao treo trên ghi đông xe, nước vẫn đang nhỏ xuống. Cũng không nhìn đường, dựa vào cảm giác bước vào nhà.

Ánh đèn của các hộ gia đình ở Nam Thành in lên mặt biển, đẹp đến độ không từ ngữ nào có thể mô tả, cũng không thật.

Ba tiểu Tam dừng lại, quay người nhìn đằng sau là sự trầm mặc im lặng kéo dài, như có trăm vạn suy nghĩ, cuối cùng thở dài một hơi bước ra, tự gõ gõ vào đầu mình "Ngu ngốc, nghĩ nhiều như vậy làm gì."

Hít thở 1 hơi, hai tay nắm lại, nhe răng nở 1 nụ cười "Về nhà, ăn cơm thôi."

Cái quay người này vì không chú ý, va thật mạnh vào người không biết xuất hiện từ lúc nào một cái.

"Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi~" Ba tiểu Tam đỡ đầu, vội vàng lùi sau 1 bước. Cái va này rất mạnh, thực sự rất đau.

"Khốn nạn~" lại là giọng nói trầm thấp khàn khàn kia, pha lẫn tiếng rên nhẹ vì đau.

Ba Nguyên ngẩng đầu nhìn, quả nhiên lại là cậu, "Sao cậu lại ở đây?"

"Tớ đứng trước cửa nhà mình còn cần giải thích với cậu sao?" Một tay Quá Trăn xoa xoa ngực mình, giận giữ nhìn chằm chằm Ba Nguyên, rủa thầm trong lòng, cái đầu này là sắt sao.

"Xin lỗi, xin lỗi!" Ba Nguyên gần đây nhất định là bị ám rồi, làm sao lại đυ.ng vào oan gia ngõ hẹp này rồi. Lời xin lỗi được cô nói liên tục chưa dứt, đổ lỗi tại xe đạp của mình rồi chuẩn bị chạy.

Nhưng không ngờ bị người trước mặt giữ chặt, còn chưa kịp phản ứng lại, cái tay đã bắt đầu dịch lên nắm bàn tay cô, Ba Tiểu Tam mà lo lắng thì lập tức nắm tay lại thật chặt.

Quá Trăn hướng mắt xuống, liếc nhìn vẻ mặt cô, nhịn không cười thành tiếng, triệt để đem bàn tay đang nắm thành nắm đấm của cô nắm trong lòng bàn tay mình. Dùng tay kia từ từ cạy mở ngón tay của cô ra.

Ngón tay ngang bướng vừa mở ra là lập tức nắm chặt lại. Quá Trăn không còn cách nào, nhấc tay căn đúng góc độ rồi không lưu tình búng 1 cái vào trán cô, còn vang lên một tiếng tách thật to, sau đó giả vờ tức giận nói ra 2 từ "Thả ra"

Ba tiểu Tam xin thề, cô tuyệt đối không hèn......nhưng lại tự nhiên thả lỏng tay. Xúc cảm khi tiếp xúc với đôi tay lành lạnh vào lúc nào cũng không mấy khác biệt, nhưng lần này cảm thấy đặc biệt thoải mái.

"Dì lao công trường thấy khi quét dọn, bảo tớ thuận tay đem trả cậu."

Ba Nguyên nghe giọng cậu, từ từ mở mắt ra, là MP3 bị ném vào thùng rác lúc chiều.

"Cậu?"

"Người quét dọn tầng 3 là dì Lưu, cậu ngày mai có thể tự mình đến cảm ơn dì." Quá Trăn đặt MP3 vào lòng bàn tay cô rồi buông ra, yên lặng đút lại vào túi quần. Vẫn dư lại hơi ấm.

"Cám ơn!" Ba tiểu Tam tự nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu. Đôi chân trần chà qua chà lại, muốn rũ sạch cát trên chân.

"Trong cát có thủy tinh, lần sau đạp xe nhớ đi dép quai hậu." Quá Trăn nhìn xuống chân cô, rồi nhìn đôi giày vải ướt sũng, không kìm được nói thành lời.

"Ừ!" Ba Tiểu Tam cũng cảm thấy kỳ lạ, bản thân vì sao lại không có cốt khí như vậy?

"Thầy Lý không sao, lúc tan học tớ có đi thăm thầy, chỉ bị vài vết thương ngoài da, 2 ngày này là có thể xuất viện." Mấy lời bất thình lình này như ánh ban mai ấm áp, đột nhiên xuyên vào tim Ba Nguyên.

Vừa rồi còn nghĩ mãi không thông bản thân rốt cuộc còn điều gì canh cánh trong lòng, trong phút chốc đã rõ rồi. Giống người câm không thể dùng lời nói diễn tả rồi đột nhiên bị nói trúng tâm sự, cô đột ngột ngước mắt nhìn Quá Trăn, giống như mật ngọt của sự vui mừng tuôn ra trong đôi mắt linh động to tròn của cô.

"Cái này thì tính gì?" Quá Trăn như đột nhiên bị đôi măt to long lanh nước dọa sợ, "ghét nhất con gái khóc."

Ba tiểu Tam xin thề, vì câu cuối cùng, tất cả hảo cảm phí trước đều hết sạch.

"Dù thế nào thì cũng cám ơn!" Ba Nguyên nhét MP3 vào túi mình, hít hít mũi, "tớ về trước, tớ còn ăn cơm."

Quá Trăn gật đầu, đi sang bên cạnh nhường bước để cô đi qua. Ánh mắt vừa rồi vẫn còn đọng lại trong đầu, nhịp tim trở nên đập nhanh không ngừng, làm cách nào cũng không thể bình tĩnh. Bản thân cậu cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, trở nên như vậy, trở nên luống cuống như vậy, không thể kiềm chế như vậy, và dễ bộc phát ra như vậy.

Khi lên lớp ngày thứ hai, người đến quả nhiên là Lý lão đầu. Khủyy tay phải còn quấn băng vải, chiếc kính cận màu đất che lại tất cả cảm xúc trong đôi mắt ông, không nói năng gì.

Ba Nguyên nghĩ, bản thân dù sao cũng phải cùng ông thanh toán xong ân oán.

Chuyện giáo viên Nhất Trung lần lượt bị tập kích đã bắt đầu lan truyền ra cả trường cao đẳng Nam Thành. Trong khuôn viên cuae Nhất Trung Nam Thành tự nhiên nhiều thêm 1 xe cảnh sát và vài cảnh sát điều tra

Đoạn thời gian gần đây Triệu Tô, Cây gậy, và còn Bang chủ vì lời đồn mà bị đẩy đi đứng mũi chịu sào, sau ngày đó, vẫn đến lớp như cũ, ngủ, ta học. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh và cậu không có một chút quan hệ nào.

Giáo viên bị tập kích mấy ngày trước tổng cộng có 4 người, Lý lão đầu hiện nay ngoại trừ chủ nhiệm lớp Ba Nguyên còn kiêm cả làm giáo viên môn Ngữ Văn Cao nhấy lớp 4, bác cả Sở Hưởng hiện đang dạy hóa Cao nhất lớp 4, 2 người còn lại lần lượt là chủ nhiệm và giáo viên toán, đều dạy Cao nhất lớp (4), bọn Triệu Tô, Cây gậy, Bang chủ cũng vậy, là học sinh Cao nhất lớp 4.

Vết thương của 4 vị giáo viên không quá nghiêm trọng, thêm nữa sự việc đều xảy ra vào buổi tối, bị tập kích trên đường về, chứng tỏ kẻ hành hung ít nhiều có hiểu biết về 4 thầy giáo. 4 người đều nói không nhìn rõ mặt kẻ hành hung, nói là đầu bị trùm vải đen, bị đấm đá 1 trận nhưng đều tránh chỗ hiểm.

Những người nghe được lời này, người họ nghĩ đến đầu tiên là Triệu Tô. Rõ rành là thiếu niên bất lương oán hận thầy giáo, động cơ gây án được thành lập.

Chỉ là, lần trước bên cảnh sát điều tra đã phủ nhận điều này, 3 người các cậu đều có bằng chứng không có mặt tại hiện trường rất rõ ràng. Trong cùng một khoảng thời gian, bọn họ được camera quay lạu đang ở cửa ra vào của KTV trung tâm thành phố. Căn bản không có thời gian gây án.

Về sự việc này mọi người đồn ra đồn vào, nhiều ý kiến khác nhau. Mọi người còn đang đoán người bị tập kích tiếp theo là ai? Vẫn là giáo viên? Hay đổi mục tiêu thành học sinh?

Cho dù Ba tiểu Tam muốn đứng ngoài cuộc, cũng khó thoát.

Vì đương sự là người trong lớp, nên không thể nói rõ trước mặt, mà viết giấy truyền nhau. Mỗi ngày khi tan học, thùng rác trong lớp lại nhét đầy vụ giấy bị xé ra. Còn có nữ sinh thừa nước đυ.c thả câu, tham gia viết vài tờ thư tình gửi cho Quá Trăn, không tiếng động nhờ Ba Nguyên chuyển giúp.

Cô bắt lấy mảnh giấy, dùng cùi chỏ chọc chọc người vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi cậu xoay người lại với vẻ không cam tâm, nhanh chóng ấn mảnh giấy đến trước mặt cậu.

Kết quả......

"Ấu trĩ." sau khi Quá Trăn nghiêm khắc phê bình xong lại bình tĩnh quay mặt đi. Mảnh giấy vẫn ở chỗ cũ, cậu 1 cái cũng không them nhìn.

Ba tiểu Tam xin thề, cô không tức giận, thật sự không tức giận. Thật mong ông trời có mắt để người tiếp theo bị tập kích là cậu, trị cho tốt tính khí xấu không ai bì nổi kiam

Khi lửa giận chạy lên đến đầu, tiếng Lý lão đầu đột nhiên vang lên "Ba Nguyên, đem mảnh giấy lên đây~."

"Khốn nạn, lại là mình~." Ba tiểu Tam cắn răng cúi đầu xuống, lẩm bẩm một câu.

"Nghe không rõ lời tôi nói sao?" Giọng nói giận dữ từ bên cửa vang lên, "Cả ngày từ sáng đến tối, không làm tôi bớt lo." Nói xong, Lý lão đầu vô thức liếc nhìn cả lớp 1 vòng.

Quá Trăn lúc này thế mà lại quay sang, lễ phép đẩy mảnh giấy sang chỗ Ba Nguyên, đưa cô lên đoạn đầu đài.

Nữ sinh ngồi bên trái người đưa mảnh giấy kia, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn Ba Nguyên.

Thôi vậy, dù sao cũng phải đầu thai, ân oán vụ thi cuối kỳ dù sao cũng phải làm cho ra lẽ. Dù đã giải thích rõ ràng là không liên quan đến cô, Lý Chiếu sau này vẫn lấy chuyện khác đì cô. Không bằng hiện tại bị ông mắng vào mặt một trận, tránh cho cả mùa hè này sống trong lo lắng.

Có lẽ là hỏi số điện thoại của cậu, hoặc tỏ tình với cậu tương tự vậy. Ba tiểu Tam nghĩ như vậy.

Nhưng mà, Lý Chiểu xem xong mẩu giấy, thần sắc đột nhiên thay đổi. Đôi lông mày nhăn lại thành 1 đường, dương mắt trừng lên nhìn Ba Nguyên, rồi ánh nhìn dừng lại trên 1 người.

Không biết có phải là ảo giác của Ba Nguyên không, điểm rơi cuối cùng trong tầm mắt Lý lão đầu là ở nơi Triệu Tô kia.

"Em đi vào," Lý Chiếu dùng ngón trỏ chỉ vào lớp ra hiệu cho Ba Nguyên đi vào trước, sau đó quay đầu "Quá Trăn, ra đây một lát."

"Ồ!" Ba tiểu Tam ù hết cả đầu không hiểu tại sao.

Lặng lẽ không tiếng động đi về chỗ, thì đúng lúc người đang đi ra cọ vào vai rồi bước qua ~ cô nuốt một ngụm nước miếng, ưỡn ưỡn ngực, đường đường hoàng hoàng đi qua. Chết tiệt, rõ ràng bản thân không làm gì có lỗi, vì sao lại không có tự tin như vậy?

Khi về đến bàn mình ngồi, nhân tiện nhìn sang nữ sinh chuyển mảnh giấy đưa mắt ra hiệu liên tục, muốn biết rốt cuộc cô viết gì trên giấy? Nhưng người ta không để ý đến cô.

Ba tiểu Tam không còn cách nào, chỉ có thể hồi tâm, trở lại chỗ mình ngồi, nhưng có 1 gương mặt tiến vào trong ánh mắt cô khi quay người lại......

Sạch sẽ, chút ấu trĩ tuổi thiếu niên vẫn chưa rút hết, không góc cạnh, không giả tạo, đôi môi nhợt nhạt, trong mắt có chút mệt mỏi. Giống như phật thích ca tu hành trong chùa thời cổ đại, đang gõ mõ, nhưng mệt mỏi gật gù.

Cái nhìn này làm Ba Nguyên giật mình, tính khí hoàn toàn không phù hợp với gương mặt dịu dàng dễ chịu kia. Đang nhìn sang Quá Trăn vả Lý Chiếu. Hai tay giơ lên quá đỉnh đầu, đem tóc mái trước trán vuốt ra sau rồi buộc lên. Ánh mẳ dường như đang tản mạn nhưng chính xác pha lẫn chút cảm xúc khác biệt.

Cô đang chuẩn bị nhìn kỹ hơn, thì gương mặt kia như cảm giác được bị nhìn trộm, chầm chậm quay người sang. Ba tiểu Tam nhanh trí, lập tức thu lại ánh mắt.

Trước mắt Triệu Tô lại giống như lần trước, góc mặt thanh tú và mái tóc ngắn tan biến trong chớp mắt.