Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Mạo Của Cô Ấy Không Bằng Náo Nhiệt

Chương 1 Ba Nguyên

Chương Tiếp »
Nam Thành.......

Ba Nguyên đã ngồi 1 lúc lâu vẫn chưa biết phải làm sao. Thêm 1 giờ nữa trôi quá, trên nhật ký tuần vẫn chỉ là dòng chữ ghi ngày tháng và thời tiết.

"Này, Tam Nhi đề thi tốt nghiệp kỳ này cậu làm xong chưa" Phạm Phán ngồi cạnh chọc chọc eo cô hỏi.

Cao tam hôm nay ra trường, toàn thể giáo viên trong trường lại đang tổ chức đại hội tổng kết như mọi năm, nên để cho Cao nhất Cao nhị tự học.

"Làm xong rồi." Ba Nguyên hít 1 hơi, có chút khô họng, liếc ra ngoài cửa, nhìn ra phía xác nhận không có ai

"Thấy thế nào? Lần này làm được bao nhiêu điểm?" Phạm Phàn thích nhất là buôn chuyện trong giờ tự học, vì cái tính buôn chuyện này của cô mà Ba Nguyên không biết mình đã bị Lý lão đầu gọi tên lên bao nhiêu lần.

"Ba Nguyên!"

Lời còn chưa nói xong cửa lớp 3 Cao Nhị đã xuất hiện một lão tiên sinh đeo cặp kính màu đất, to giọng trầm thấp hô.

Không khí đại hội tổng kết lần này xem ra còn tệ hơn cô tưởng.

"Chết tiệt!" Ba Nguyên cắn cắn môi, mỗi lần cô mở miệng là lại bị bắt ngay tại trận.

Phạm Phán cúi đầu, kéo kéo áo Ba Nguyên tỏ vẻ xin lỗi

Mọi người trong lớp đã quen với chuyện này, cười lên 2 tiếng rồi thôi.

Nhân vật bị điểm danh đứng lên, vỗ vỗ tay Phạm Phàn để cô an tâm.

Trên khuôn mặt trứng ngỗng trắng mị của Ba Nguyên nở 1 nụ cười miễn cưỡng , cô ngước đôi mắt linh động của mình lên; rồi vội vàng cúi đầu khi chạm đến ánh mắt của Lý lão đầu.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, vẻ mặt lão tiên sinh như viết bó tay bất lực với cô, lắc lắc đầu nói "Chị gái em tìm."

Lời còn chưa nói hết, những nam sinh vừa rồi vẫn còn cúi đầu tỏ ra chăm chỉ như Tôn Tử đã hò reo,

"Chị của Ba Nguyên đến! ~ chị của Ba Nguyên đến!~"

"Trật tự!" Lý Lão Đầu hai tay chắp ra sau lưng, nhướn người tựa về phía trước, như thể để kiểm soát cục diện hỗn loạn này ông đã tiêu hao không biết bao nhiêu là sức lực.

Một tay Ba Nguyên nắm chặt góc bàn, tay kia đỡ trán, cố làm cho bản thân duy trì lý trí. Ba Kỳ hay Ba Kha, bất luận người đến là ai đến cũng đều làm cô kích động muốn lập tức xoay người nhảy từ tầng 4 này xuống.

"Ồ vâng, thưa thầy." Cô đáp với ngữ khí mệt mỏi, tinh thần chán nản. Ba Nguyên quyết định rồi, nhật ký tuần này cô sẽ ghi lại tất cả tội lỗi của 2 bà chị trong nhà, gửi mail cho 2 vị phụ huynh quan tâm đến cô ở phương xa kia biết về mấy khối u ác trên con đường trưởng thành của cô này.

"Tam Nhi~" người đến là Ba Kha, mặc 1 chiếc váy dài đến gót chân, lộ bờ vai mượt mà, mái tóc xoăn được vén sang một bên, phối với màu son đỏ rượu của chanel, nghiêng nghiêng đầu hướng phía Ba Nguyên vẫy tay.

Cũng không bất ngờ lắm khi nam sinh trong lớp kích động hơn đương sự bị gọi ra.

Đợi Ba Nguyên đi đến, "Thật xin lỗi, chị quên mang chìa khóa rồi.~" Ba Kha cười cười ôm vai trái cô, trước khi đi còn lịch sự chào Lý Lão Đầu.

Quên mang chìa khóa không phải là việc chính, cái chính là hưởng thụ cảm giác được vây quanh, ái mộ của mấy nam sinh trẻ trung nhỏ hơn cô đến nửa giáp này, Ba Nguyên nhìn thấu rồi.

Ba Kha xếp thứ 2 trong nhà, lớn hơn Ba Nguyên 6 tuổi, là người đẹp nhất trong ba cô con gái nhà họ Ba. Sống mũi cao hốc mắt sâu, khuôn mặt là sự kết hợp hài hòa vẻ đẹp lai Trung - Tây. Khi Ba Kha còn học ở Nam Thành Nhất Trung, là hoa khôi 3 năm liên tiếp của trường, đến nay vẫn còn là một truyền kỳ.

Người hôm nay không xuất hiện là chị cả Ba Kỳ, lớn hơn Ba Nguyên 8 tuổi. Cũng là đại mỹ nữ nổi tiếng trong vùng, so với Ba Kha mang vẻ đẹp lai, Ba Kỳ giống như tên của cô, là vẻ đẹp cổ điển của mỹ nữ sườn xám, và cũng từng là hoa khôi của Nhất Trung.

So với hai chị của mình, nhan sắc Ba nguyên khiêm tốn hơn. Cô cũng được xem như là mỹ nữ, lông mày lá liễu, mũi cao thẳng, chân nhỏ dài da trắng, uyển chuyển mềm mại, chỉ là vẻ đẹp không kinh diễm chấn động như Ba Kha. Nhiều năm liên tục bị so bì như vậy, so đến nỗi cô thu mình lại nét đẹp cũng bị ẩn giấu đi.

Cao nhị lớp 3 nằm ở cuối dãy hành lang tầng 4, nếu muốn đến cầu thang phải đi qua lớp 1 và 2, đúng lúc này tiếng chuông tan học vang lên, Ba Nguyên cắn môi nói khẽ "Chết tiệt!"

Sau đó bắt lấy cổ tay người phụ huynh thân thiết của mình, chạy về phía cầu thang.

Người đang ngồi ở dãy bàn gần cửa lớp 2 - Sở Hưởng lười biếng hướng mắt ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy cảnh này, lập tức nhảy dựng lên.

Hai ngón tay đặt lên miệng hướng phía Ba Nguyên huýt sáo, một tay khác không quên kéo người bên cạnh nói "Mau nhìn kìa, chị của Ba Nguyên đến."

Nói xong lập tức quay người ngắm nhìn gương mặt kia, ánh mắt không quên đuổi theo nhìn, vừa khen vừa than "đm, khổng hổ là truyền kỳ Nhất Trung, tiểu tử, anh trai cậu thật có phúc."

Quá Trăn đang ngả người trên bàn khẽ động, mí mắt đang cụp xuống sau khi nghe thấy Sở Hưởng huýt sáo liền mở ra, sau đó không tiếng động đóng lại.

Nét mặt của thiếu niên 17 tuổi anh tuấn, để kiểu tóc ngắn không theo một quy tắc nào, cổ áo sơ mi trắng bên trong đồng phục hơi phanh ra, tay áo sơ mi và đồng phục bị kéo đến cánh tay lộ ra làn da trắng mịn. Ngũ quan lập thể góc cạnh làm chon người ta có cảm giác được 1 chút trong trẻo mát lạnh trong cái thời tiết oi nóng này, hàng lông mày đen phối cùng lông mi dài như được in khắc ra; cậu là kiểu nam sinh bạn đã nhìn 1 lần, là làm người ta muốn quay trở lại thời thanh xuân.

Bên ngoài, đang bị người nào đó kéo đi - Ba Kha, nhìn thấy Quá Trăn liền dừng lại khoảng 3 giây, quay đầu hỏi "Kia có phải là Quá Trăn không? Chị có nên đến chào hỏi?"

Ba Nguyên không cho bà chị mình cơ hội này, liền lôi lôi kéo kéo Ba Kha đến tầng 3, rồi thở ra 1 hơi "Ba Kha, em nói cho chị biết, nếu lần sau dám mặc kiểu này đến trường em," cô hít thêm một hơi thật sâu "em sẽ BÁO CẢNH SÁT!"

"Ok-whatever, cùng chị đi uống vài ly đi Tam Nhi, chị đang rất rất buồn ~."

Lại một màn mở đầu quen thuộc.

....

Tay trái Ba Kha đặt trên vô lăng, tay phải không ngừng chọc chọc lên màn hình cảm ứng trên xe, ánh mắt thì thi thoảng lại nhìn về đằng sau. Từ Phác Thụ, đến band nhạc Đường Nhân, rồi nhảy sang Jay Chou,...chọn mãi vẫn không chọn được bài hát và ca sỹ muốn nghe.

"Rốt cuộc chị muốn nghe cái gì" Ba Nguyên tựa đầu đặt tay lên cửa, lườm Ba Kha một cái tỏ ý: Chị đang lái xe.

Người ngồi trên ghế lái không thèm để ý lời cô nói, triệt để cúi người dán mắt vào màn hình, không thèm nhìn đường.

Ba Tiểu Tam suýt đau tim mà chết vì hành động này của Ba Kha vội hô "Ba Kha, chị...!"

Địa thế Nam Thành có điểm đặc biệt, là thành phố dựa núi tựa biển. Chỗ cách mực nước biển thấp nhất là 1-2m, núi cách mực nước biển cao nhất là 300m; chính sự chênh lệch 300m so với mực nước biển này là điểm khác biệt giữa Nam Thành và các thành phố khác về địa thế. Toàn bộ nhà cửa đường xá ở Nam Thành đều dựa theo địa thế núi mà xây dựng, tạo nên dốc đứng, đường xá đều dốc lên dốc xuống, còn các tòa nhà hiện đại hai bên dường được xây dựng trên những khu vực đã san phẳng, có chút giống làng cổ Gordes ở Pháp.

Hai người đang trên con đường có độ dốc gần 45 độ, Ba Kha đang lái xe đi lên, chỉ cần cô mất tập trung một chút, nhả ga, thì.....

"Easy, easy, chị có chừng mực." cuối cùng cũng đã tìm được bài dân ca muốn nghe, Ba Kha ngồi thẳng lưng, hé mở đôi môi đỏ kiều diễm cười nói "Lâu rồi không quay lại, có chút hoài niệm thời Cao Trung, hoài niệm cảm giác phóng xe đạp trên đường lúc tan học về."

Ba Tiểu Tam nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tỏ rõ là mình không hứng thú gì với kỷ niệm của Ba Kha.

"...Lúc ấy bọn chị còn thi xem ai phóng xe có số lần phanh xe ít nhất, em nói xem có kí©h thí©ɧ, có điên cuồng không?"

Người ngồi trên ghế lái phụ lạnh lùng nhìn cô 1 cái, đáp "Điên rồi!"

Thái độ vừa lạnh lùng, ngữ khí ương ngạnh, nhưng Ba Kha vẫn muốn buôn chuyện với Ba Nguyên, Ba Kỳ cũng vậy. Ba chị em lớn lên cùng nhau, tính cách của nhau đều hiểu quá rõ rồi.

Ba Nguyên là kiểu người miệng ngoài lạnh trong nóng. Người khác chỉ thấy cô tuổi nhỏ, nhưng có lúc, lời cô nói ra còn tri kỷ hơn nhiều so với bố mẹ.

Nam Thành còn có tên gọi là Tổ Không Thành, tuổi người dân phân bố từ 3-19 tuổi, 50-70 tuổi. Sinh ra tại đây, rồi học đến Cao Trung, rời thành phố học đại học, sau đó đi xa làm việc, đợi đến tuổi về hưu thì quay lại dưỡng lão. Đây là phương thức sinh tồn đã in sâu trong đầu mỗi người dân Nam Thành. Bố mẹ Ba Nguyên là ví dụ điển hình, bọn họ sinh con ra rồi để con ở nhà, đợi khi chúng trưởng thành thì dẫn đi.

Cũng không phải chưa từng có người tốt nghiệp xong quay lại Nam Thành lập nghiệp, mà là đều đã thử và thất bại, càng sống càng không có động lực phấn đấu. Nơi này dựa núi tự biển, nhịp sống khoan thai tự tại thích hợp với dưỡng lão. Thế nên Tốt nghiệp dường như đã trở thành 1 nghi lễ trưởng thành của thiếu niên Nam Thành. Có thể tốt nghiệp điểm cao, thi vào 1 trường danh tiếng là có thể rời nơi này, bay đến vùng trời cao hơn rộng lớn hơn.

Trong ấn tượng của Ba Nguyên, mỗi tuần khi gửi ra email nhật ký tuần, 2 vị phụ huynh Ba gia đều dựa câu chuyện đó để nhắc đến chuyện nhân sinh.

"Lucky~" Ba Kha vui vẻ búng tay kêu tách 1 cái, "đã có chỗ đỗ xe."

Bởi vì địa thế dốc nghiêng, mỗi hộ mỗi nhà trên núi đều san thêm 1 khu vực bằng phẳng bên cạnh nhà, rất tiện đỗ xe nhưng chỗ đỗ xe không lớn, phải đỗ san sát nhau, mỗi lần chỉ đỗ được 2 chiếc xe.

Ba Nguyên mở cài dây an toàn, xuống xe cũng không quên làu bàu thêm 1 câu "Đã bảo chị đừng lái xe ở Nam Thành rồi"

"Biết rồi mà, em yêu à, mau đi vào thôi.~"

Tiệm này từ lúc Ba Nguyên ra đời đã có rồi, trước kia ba chị em mỗi khi có tâm sự đều đến đây uống rượu. Lúc đó Ba Kỳ đang học Cao Tam uống rượu trắng, Ba Kha không chịu được vị cay nồng đó nên uống bia, còn học sinh tiểu học Ba Nguyên bị bắt nhấp 2 ngụm rượu gạo.

Chủ quán là lão phu nhân hơn 60 tuổi, bếp trưởng đằng sau là chồng bà, quán rộng hơn 60 mét vuông, nhưng cũng chỉ có hai người họ dọn dẹp, rất gọn gàng sạch sẽ.

"Chị mời?" Ba Nguyên bất giác liếʍ liếʍ môi hỏi. Nước miếng phút chốc trào ra, đây là phản ứng bản năng của cô mỗi khi thấy quán ăn. Toàn bộ Nam Thành đều biết, con gái thứ 3 nhà họ Ba - ăn khỏe.

"Ăn thoải mái đi~" chị hai vỗ vỗ ngực , nâng túi sách lên nói.

"Bà ơi, cho 3 bát mỳ lạnh!"

Ba Khách bên này ngước mắt lên nhìn 1 vòng vẫn chưa hiểu rõ "Tam Nhi, chỉ có em và chị gọi 3 bát làm gì?"

"Ồ, quên mất còn có chị...." Ba Nguyên cắn cắn ngón cái, cặp lông mày dài mảnh nhếch lên, hướng phía lão phu nhân gọi "bà ơi, cho 4 bát ạ."

Whatever.
Chương Tiếp »