Hong Kong.....
- Ngọc Lâm....bữa tối xong rồi. Cậu có muốn ăn chút gì không?
Im lặng kéo dài. Không có tiếng trả lời, căn phòng cũng lạnh lẽo vì bóng tối.
- Tôi mang vào phòng cho cậu nhé!
Vẫn vậy. Bầu không khí ảm đạm cứ bao trùm lấy tất cả.
Cánh cửa đóng lại. Bóng tối tiếp tục làm chủ.
Ngọc Lâm!
Cứ như mọi chuyện chỉ mới diễn ra tức thì. Gia Thành ngã vào người cậu, bê bết máu sau một phát súng.
Hãy sống cho thật hạnh phúc, có được không? Nếu anh không bảo vệ em được nữa, thì hãy tự lo cho mình nhé. Có chuyện này anh rất muốn nói với em. Anh yêu em.
Khi tình yêu biến thành một thứ đáng nguyền rủa.
Khi hạnh phúc tan vỡ như mảnh thuỷ tinh rơi xuống sàn nhà.
Không còn gì cả.
Anh yêu em.
Có bao nhiêu người phải chết vì cái thứ quái quỷ đó rồi? Tại sao người ta lại phải yêu nhau? Yêu là ngốc nghếch. Thế sao phải yêu? Cứ yêu? Cứ ngốc nghếch.....
Cậu đang tự oán trách bản thân mình. Đáng lý người chết phải là cậu. À, nếu giả như cậu có chết đi thì âu cũng là một cách giải quyết tốt. Như vậy thì cả Gia Thành lẫn Hoàng Long đều không cần phải băn khoăn xem cậu thuộc vào ai. Kết thúc tốt chứ!
Kì lạ thật! Cậu cứ chờ mãi. Sao Hoàng Long không vào đây và gϊếŧ quách cậu đi? Chẳng phải anh trai của Hoàng Long chết vì cậu sao?
Một chuỗi dài những bất hạnh. Không còn gì nữa.
Bên ngoài căn phòng, Anh cũng đang tự dày vò mình không kém gì cậu. Anh không hề trách cậu. Anh trách chính anh. Nếu anh không giành lấy cậu từ tay Gia Thành thì đã không có chuyện Gia Thành không có được hạnh phúc, không có chuyện cậu bị lôi vào những rắc rối, càng không có chuyện mọi người cùng nhau tiến vào trụ sở chính của Thanh Long Đảng, vậy thì làm sao có chuyện Gia Thành bị Đại giáo đầu bắn chết chứ?
Thật đáng nực cười. Cậu đã không nhận ra mọi lỗi lầm không phải từ cậu, mà là từ anh mà ra. Cậu đang rất đau khổ. Anh có thể làm gì cho cậu đây?
- Có hai tên ngốc, một không chịu ăn uống gì hết, một cứ canh chừng người kia cả ngày lẫn đêm.
Anh ngước mắt lên, Quất Chi đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực.
- Không cảm thấy mình giống một tên không có đầu óc à? Hia người làm như vậy thì liệu Tô Gia Thành có thể sống dậy được không?
- Im Đi. - Anh rít qua kẽ răng.
- Hoặc là sẽ biến thành hai cái xác khô sau vài ngày nữa? Tốt! Có thể về Địa Phủ đoàn tụ với Tô Gia Thành rồi. Một sáng kiến hay nhỉ!
- TÔI BẢO CÔ IM ĐI! - Anh đứng bật dậy, chỉ chưa đầy hai giây, bàn tay anh đã bóp chặt cổ của Quốc Chi.