- Gì vậy? Muốn gϊếŧ tôi sao?
Hạ nguyên cho tay lên trán nó:
- Hết sốt rồi! Thuốc cũng hết công dụng.
Nó kề sát lưỡi dao vào cổ thằng nhóc.
- Làm thiệt ah?
Thằng nhóc cười, rồi tỉnh như không:
- Gϊếŧ đi!
Nó nhíu mày. Nó rất muốn, rất muốn kéo lưỡi dao qua cổ họng của thằng nhóc láu cá này. Nhưng không hiểu sao tay nó vẫn ở nguyên chỗ cũ.
- Sơ hở!
Thằng nhóc đã giật lại con dao và uy hϊếp ngược lại nó.
- Nếu làm không được, thì trước khi anh gϊếŧ tôi, tôi phải gϊếŧ anh trước.
Thằng nhóc dí lưỡi dao vào sâu hơn nữa cổ nó. Nó nhăm mắt lại. Hơi lạnh từ thanh kim lại đang đe dọa nó.
Có cái gì đó mền mại và êm ái hơn nhiều so với cái chết đang níu giữ môi nó.
- Anh là đồ ngốc!
Hạ Nguyên đã quăng con dao tự lúc nào.
Cứ như vậy thì làm sao sống tốt chứ? Yểu mạng thì đúng hơn.
Một cách vô thức, nó kéo cổ thằng nhóc xuống. Nó lại thèm thuồng cái cảm giác trơn nhẹ mền ấm này rồi. Nó muốn thử. Nó muốn cọ sát thân thể một chút. Nó muốn chinh phục cái cảm giác đau buốt kia. Nó bị nghiện rồi.
Nắng hắt qua cửa sổ rọi xuống đất. Một ngày mới lạ bắt đầu, một tình yêu khác sắp nảy nở. Cứ yêu đi. Cứ chà đạp hành hạ nhau đi. Chẳng phải đó là tình yêu sao?