Cậu xoay người nhìn ra sau.
- Anh thôi thế nào rồi??
- Khoẻ! Cậu nghi ngờ tài năng của tôi sao?
- Không... Cám ơn đã cứu anh tôi. Cô là Quất Chi, giáo đầu thứ 10 của Thanh Long Đảng phải không?? Hoàng Long đã kể cho tôi nghe về cô. Chính cô đã cho anh ấy biết ai đã gϊếŧ gia đình anh ấy, và còn chuyện của anh hai nữa.
Quất Chi cười nhẹ:
- Tôi chẳng có tài cán gì ngoài cứu người và săn tin tức.
- Hoàng Long có lẽ đã chết cách đây hai năm nếu không có cô. À, tôi nghĩ mình phải vào xem anh tôi thế nào.
Cậu quay đi, ngay lúc đó thì Quất Chi đã lên tiếng ngăn cậu:
- Chúng ta có thể nói chuyện thêm một hồi nữa không? Tiểu Thành và Hoàng Long đang ở bên anh cậu.Tô Gia Thành sẽ không sao đâu.
Câu đứng yên tại chỗ:
- Có chuyện gì?
Im lặng kéo dài trong vài giây.
- Về chuyện của cậu, Gia Thành và Hoàng Long.
Cậu đảo mắt nhìn xuống đất. Không còn tuyết, đất có màu vàng nhạt, y như màu của nắng.
Cậu định sẽ như thế nào đây?? Gia Thành yêu cậu, cậu yêu Hoàng Long. Gia Thành đã từng vì chuyện này mà muốn gϊếŧ Hoàng Long, bây giờ thì họ là hai anh em ruột. Nói xem cậu sẽ xử lý như thế nào chuyện này?
Cậu chỉ biết câm nín. Không phải là không muốn trả lời, mà là không biết trả lời như thế nào mới thoả đáng.
- Tôi không biết.
Cuối cùng cậu cũng đưa ra câu trả lời, nhưng cậu biết như vậy là không đúng.
- Thế à? Không biết Gia Thành và Hoàng Long nghĩ sao khi nghe cậu nói như vậy? Cậu không thấy mình quá vô tâm à?
- Tôi... Tôi thật sự không biết!! Nếu là tôi thì cô sẽ làm sao?
- Nếu là cậu... Ừm...nếu là cậu, tôi sẽ nói rõ với Gia Thành. Cậu nên có sự lựa cọn nhất định đi. Vì nếu cứ tiếp tục như thế này... thì đối với cả Gia Thành và Hoàng Long đều không công bằng. Xin cậu... hãy giải thoát cho một trong hai người nếu cậu thật sự yêu mến họ.
- Cậu nhìn lên, Quất Chi đang đứng quay lưng về phía cậu. Đúng vậy. Cậu cần phải nói rõ tình cảm của mình. Cậu nắm chặt bàn tay lại:
- Tôi sẽ làm như thế!! Cám ơn lời khuyên của chị.
Cậu quay đi. Còn lại một mình, Quất Chi nói:
- Ừ, lựa chọn đi Tô Ngọc Lâm. Cứ lựa chọn...
Quất Chi bật khóc, đây là lần đầu tiên cô khóc. Khóc trong âm thầm, câm lặng hứng lấy nỗi đau.
- Hưʍ... thấy cũng đủ, nghe cũng nhiều rồi, sao cậu còn chưa bước ra?
Quất Chi đưa tay ra gạt vội mấy dòng nước mắt. Cô không muốn người khác nhìn thấy mình khóc.
- Tôi... Tôi không cố ý nghe lén. Tôi chỉ muốn báo cho Ngọc Lâm biết là Đại ca đã tỉnh lại.
- Tôi không trách cậu, cậu không cần khổ sở giải thích như vậy.
Tiểu Thành bớt khẩn trương một chút, nó ngập ngừng suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Tại sao chị lại làm như vậy?? Chị thấy vui à?