Chương 1: Người yêu của tôi là tang thi

"Hừ hừ hừ ~~”

Một thanh niên đang vui sướиɠ bước đi ở trên đường, khuôn mặt tinh xảo diễm lệ tràn ngập vui vẻ, cậu ngâm nga ca khúc mình thích nhất, trên tay ôm một bó hoa hồng sâm panh.

Hôm nay vận khí thật tốt, thời điểm thu thập vật tư, cư nhiên gặp được một dị năng giả hệ mộc, nghĩ đến người yêu đang ở trong nhà, cậu liền dùng vật tư đổi một bó hoa hồng sâm panh với đối phương.

Đây là loài hoa mà người yêu cậu thích nhất, tin chắc rằng khi anh ấy nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ!

Cậu thanh niên trên mặt treo ý cười nồng đậm cùng nhớ thương.

Cậu đẩy cửa biệt thự ra, hưng phấn mà hô to: “Anh yêu, em đã trở về, anh có nhớ em không nha!”

Cả căn biệt thự là một mảnh yên tĩnh, không có người ra chào đón cậu.

Đáy mắt cậu hiện lên một tia thất vọng, nhưng thực mau lại liền tươi cười.

Cậu thanh niên nhẹ nhàng đi vào một gian phòng, mở cửa phòng ra.

Trong phòng, một người đàn ông bị trói ở trên giường, tay chân bị xích sắt trói chặt vào bốn góc giường, miệng bị bịp một dụng cụ phòng cắn đặc biệt, chỉ lộ ra nửa gương mặt màu trắng xanh. Nhưng chỉ cần nhìn vào nửa khuôn mặt này cũng có thể thấy được anh ta rất đẹp trai, mặc dù đã biến thành tang thi nhưng vẻ kiêu ngạo trong mắt anh ta vẫn không hề biến mất.

Ngay khi Từ Hoan Âm bước vào phòng, tang thi đã nhìn chằm chằm vào cậu, điên cuồng vùng vẫy, cố gắng muốn xông tới bên người của cậu.

" A ~ ách ~ a a a ——"

Xích sắt giữ chặt tang thi không thể đứng dậy, khiến chiếc giường phát ra tiếng kêu cót két.

Thấy vậy, Từ Hoan Âm vội vàng sử dụng dị năng không gian để giam cầm anh lại, cậu tiến đến gần anh với ánh mắt lo lắng.

" Grừ"

Cho dù không nhúc nhích được nhưng tang thi vẫn điên cuồng vùng vẫy, đôi mắt đỏ ngầu không có lý trí, từ trong miệng anh có thể mơ hồ thấy được nước miếng chậm rãi nhỏ giọt chảy ra.

Từ Hoan Âm đặt bó hoa hồng sâm panh lên đầu giường, vươn tay mở khóa xích sắt và miếng phòng cắn trên miệng anh. Cậu chạm vào bàn tay của người yêu bị dây xích cọ xát chảy ra máu, đau lòng đến muốn khóc:

"Anh đừng tự làm mình bị thương nha, cho dù anh không cảm thấy đau, nhưng em nhìn thấy sẽ khó chịu."

Không giống với những tang thi khuôn mặt gớm ghiếc, thiếu tay thiếu chân người đầy máu me ở bên ngoài, tang thi được Từ Hoan Âm nuôi nhốt không có một vết sẹo ở trên người, quần áo sạch sẽ gọn gàng, nếu không phải sắc mặt xanh trắng, bộ dạng vẫn luôn điên cuồng, nói anh là một con người cũng sẽ có người tin tưởng.

Biết rằng cho dù mình có nói như thế nào anh cũng không thể nghe hiểu, Từ Hoan Âm rũ mắt xuống, từ trong không gian lấy ra một miếng thịt tươi.

Nhìn thấy miếng thịt, tang thi càng thêm bị kí©h thí©ɧ, nước miếng điên cuồng chảy ra, nếu không phải Từ Hoan Âm dùng dị năng giam cầm thì anh đã vồ tới từ lâu rồi.

Từ Hoan Âm đặt đĩa thịt xuống đất, lùi lại mấy bước rồi buông khống chế.

Tang thi lập tức vồ tới miếng thịt, điên cuồng cắn nuốt, máu văng tung tóe khắp nơi, khung cảnh vô cùng kinh dị.

Anh còn va phải cái tủ đầu giường khiến cho bó hoa hồng sâm panh rơi xuống đập mạnh xuống đất, cánh hoa bay tung tóe...

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Từ Hoan Âm cảm thấy vô cùng khó chịu, hai mắt cay cay. Cậu chớp chớp mắt ngẩng đầu lên để nước mắt không trào ra.

Anh ấy vĩnh viễn sẽ không như thế này, anh ấy sẽ tỉnh lại!

Tang thi ăn xong miếng thịt, liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Hoan Âm, không chút do dự nhào tới đè cậu xuống đất.

Khuôn mặt anh bê bết máu, đôi mắt vô hồn, thịt vụn còn sót lại trên khóe miệng, vẻ mặt hung ác hướng tới cái cổ trắng nõn của Từ Hoan Âm.

“Được, được rồi, ăn xong rồi, chúng ta đi tắm rửa thôi.”

Trước khi tang thi sắp cắn tới, Từ Hoan Âm đã sử dụng dị năng giam cầm, sau đó cậu sờ sờ sau đầu anh, giọng nói dịu dàng lưu luyến như dỗ dành một đứa trẻ.

Đầu tiên Từ Hoan Âm rửa sạch hết vết máu trên mặt người yêu, sau đó lấy bàn chải đánh răng cẩn thận chải sạch máu thịt còn sót lại trong miệng, không để lại một chút cặn bẩn nào.

Từ Hoan Âm đã vô số lần cảm thấy may mắn về di năng của mình - dị năng không gian.

Nó giúp cậu có một không gian có thể chứa đựng vật tư, sử dụng để bảo vệ bản thân, dịch chuyển khoảng cách xa, bất kể cậu đi đâu, đều có thể trở về với người yêu của mình ngay lập tức tránh cho việc người yêu cậu bị một dị năng giả nào đó gϊếŧ chết. Nó cũng có thể thao túng không gian và giam cầm những người khác.

Nếu không nhờ có dị năng, một mình cậu không thể khống chế được người yêu, ít nhất người yêu nhất định sẽ không ngoan ngoãn như vậy, ngoan ngoãn để cho cậu đánh răng, rửa mặt, sờ soạng anh tùy ý.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Từ Hoan Âm đến gần miệng người yêu, ngửi ngửi vài cái, thấy trong khoang miệng người yêu đều là mùi chanh tươi mát dễ chịu, không có một chút máu, Từ Hoan Âm liền nở một nụ cười rạng rỡ:

“Tốt lắm, đã sạch sẽ.”