Brando vẫn chưa về, Taylor mặc tạp dề dựa vào cửa sổ, tay phải chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa sổ.
Hiện tại là thời buổi loạn lạc, bởi vì thất nghiệp tràn lan nên có rất nhiều lưu manh, vậy nên cứ đến tối là trên đường không có ai, chỉ có ánh đèn đường sáng ngời. Ngẫu nhiên có một vài nhóm lêu lổng ham chơi đi qua.
Trong phòng bếp đun một ít sữa, Taylor không ngừng nhìn đồng hồ treo trên tường chờ Brando về.
Chín rưỡi sữa nấu xong, đặt sữa ở trên bếp, phủ khăn lên để giữ nhiệt, sau đó ngồi trên ghế salon ở phòng khách lật xem một quyển sách Brando tiện tay đặt ở trên bàn trà. Quyển sách có tên “Mafia and Mafiosi”. Hăn luôn thích xem mấy quyển sách tri thức cứng nhắc hoặc là lịch sử truyền kỳ, mà còn rất nghiêm túc đọc từng trang một, lại không bao giờ xem tiểu thuyết tình cảm, cũng không cho phép Taylor xem mấy thứ nhàm chán đó.
So với tính nhẫn nại và trầm ổn của Brando, Taylor lại không được như thế, cậu trước kia không thích đọc sách, hiện tại có thể viết chữ và nói một vài câu tiếng Ý đơn giản đều là do Brando dạy. Cho nên vừa lật đến trang thứ ba của quyển sách Taylor đã nằm ngủ luôn trên ghế salon, bởi vì ánh đèn chiếu vào mắt có chút chói nên cậu theo bản năng mở sách ra che lên mặt.
Khoảng mười rưỡi, Brando và Andrea vào cửa liền nhìn thấy Taylor mặc tạp dề nằm trên ghế salon ngủ say, quyển sách kia mở ra che trên mặt!
Andrea nhịn không được phù một tiếng bật cười, hắn biết Taylor nhiều năm qua đọc sách ít đến đáng thương, không nghĩ tới bây giờ vừa đọc đã ngủ mất!
Brando khoát tay, ý bảo Andrea đừng lên tiếng, sau đó lập tức đi đến trước mặt Taylor lấy quyển sách xuống, bế cậu lên, chậm rãi đi lên phòng ngủ.
Andrea ở nhà cũng chỉ có mình gã, cho nên gã cũng không vội trở về, hơn nữa gã cũng có chút đói. Gã đi vào phòng bếp bưng sữa ra, lại cầm hai cái bát cùng hai bộ đồ ăn, quay lại tìm một ít bánh mỳ Italy, sốt cà chua và thịt rồi ngồi trên bàn cơm chờ Brando xuống dưới cùng ăn.
Brando giúp Taylor cởϊ qυầи áo, đắp kín chăn cho cậu rồi đi xuống.
“Tộc trưởng, đến ăn chút cơm đi! Đồ ăn ở nhà hàng đó thật sự là quá ít!”
Brando ừ một tiếng rồi ngồi xuống. Xem ra hắn cũng đói bụng, uống một ngụm sữa ấm, xé bánh mỳ chấm sốt cà chua ăn.
Hai người an tĩnh lại.
Andrea nhìn Brando, cuối cùng cầm lấy khăn ăn lau miệng, “Tộc trưởng, ngài định làm gì?”
Brando khoát tay, “Ăn hết rồi nói, Andrea, muốn uống chút rượu không?”
Andrea lắc đầu, “Gần đây bận rộn nhiều việc, không uống rượu thì hơn.”
Brando gật đầu, chậm rãi ăn hết thức ăn, cầm khăn ăn lau miệng, sau đó đứng lên đi ra ban công, Andrea cũng vội vàng đi theo. Hai người tựa trên ban công, Brando châm một điếu thuốc kẹp ở ngón tay, Andrea cũng châm một điếu thuốc.
“Tộc trưởng, hiện tại có thể nói chứ? Ngài tính tiếp theo nên làm gì?”
Brando hừ lạnh một tiếng, “Andrea, Brando tôi là người dễ bị bắt nạt như vậy sao?”
Andrea lập tức lắc đầu, “Đương nhiên không phải! Mấu chốt là nếu chúng ta ra tay, nhất định phải ra tay với cả hai gia tộc!”
Brando hút sâu một hơi, khói trắng lượn lờ qua cánh môi đỏ thẫm, ánh mắt có vẻ vô cùng âm u nhưng giọng nói vẫn bình thản:
“Andrea, cậu cần phải rõ ràng, tôi hiện tại đã không phải là Alexander. Brando của trước kia, khi đó chúng ta vừa gia nhập giới hắc đạo, hiện tại tôi muốn cho bọn họ biết ai mới là trùm ở Newyork.”
Andrea kích động gật đầu, hắn rất ít khi nghe thấy Brando nói những lời tràn ngập kiêu ngạo thế này, nhưng chỉ cần là lời Brando nói, nhất định sẽ thành sự thật.
“Tộc trưởng, hiện tại mọi chuyện tôi sẽ dựa theo sắp xếp của ngài! Cho bọn họ biết gia tộc Brando chúng ta không phải dễ chọc!”
Andrea mở to con ngươi màu xám nhạt nhìn chằm chằmBrando. Trên mặt hắn chợt lóe lên vẻ khát máu khiến Andrea có chút hưng phấn, kí ức tràn ngập máu tanh năm đó lại ùa về trong đầu Andrea. Gã biết Brando là một người đàn ông khát máu, chẳng qua che giấu quá sâu thôi, thiếu niên sắc bén như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ năm đã trở nên mạnh mẽ! Cả giới hắc đạo sẽ ở nằm trong lòng bàn tay Brando!
Alexander. Brando mới là vua của giới hắc đạo!
Hiện tại Brando sẽ tiêu diệt bọn họ một cách dễ dàng!
Điếu thuốc lá đã tắt, Brando ném luôn vào bụi đỗ quyên ở trong vườn, sau đó quay đầu nhẹ nhàng vỗ bả vai Andrea nói,
“Andrea, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chờ tin tức của tôi rồi chúng ta hành động, hiện tại, tất cả chúng ta cần nghỉ ngơi một lát.”
Andrea gật đầu, sau đó cung kính cúi đầu đi ra ngoài.
… … …
Lúc Brando trở lại phòng thì Taylor đang ôm chăn ngủ rất say sưa, một chân lộ ra bên ngoài, tư thế ngủ rất không ngoan. Brando nhấc chăn lên, phía dưới Taylor chỉ mặc một chiếc quần đùi màu trắng. Hắn ngồi ở trên giường, đầu ngón tay vén tóc cậu, sau đó khom người, cúi đầu hôn lên môi. Ngón tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo trên bụng Taylor.
Taylor theo thói quen ôm lấy cổ Brando, mắt cũng chưa mở, cứ thế hôn
“Hô ―― Brando…”
Khóe miệng gợi cảm xinh đẹp của Taylor mang theo ý cười vô thức, miệng nỉ non tên Brando. Hứn giật nhẹ khóe miệng, vươn tay ôm Taylor vào lòng, lúc này cậu mới giật mình tỉnh lại.
“Brando… ! Anh về lúc nào vậy?”
Brando nhướn mi, “Vừa về được một lúc.”
Taylor nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ.
Taylor kinh ngạc “A ~” một tiếng, bật dậy quỳ trên giường, “Brando, em nấu một ít sữa đặt ở phòng bếp anh có thấy không?”
Brando gật đầu một cái,
“Vừa ăn cùng Andrea rồi.”
Taylor lúc này mới cười vươn tay ôm cổ Brando, quỳ gối bên cạnh, từng chút từng chút hôn lên cổ và ngực hắn. Brando cúi đầu thở dốc một tiếng, ôm chặt lấy Taylor.
“Ha ha… !”
Taylor nằm trong lòng Brando vui vẻ cười to, khóe mắt mang theo phong tình không chút che giấu..
… … …
Khoảng thời gian tiếp theo, hắc đạo Newyork khó có được một khoảng yên ổn, hết thảy đều tiến hành một cách trật tự như vậy. Kinh tế Mĩ Quốc vẫn tiêu điều như trước, cuộc sống của người dân càng thêm gian nan;
Ba hắc đạo gia tộc lớn lấy gia tộc Brando đứng đầu ngày càng khống chế toàn bộ sinh hoạt ngầm ở Newyork… Càng ngày càng nhiều thanh niên lựa chọn gia nhập vào hàng ngũ phạm tội…
Gia tộc Brando khá im, nhưng chỉ có nhóm Andrea biết Brando đang ở trong bóng tối tìm kiếm nguồn vũ khí lớn từ Myanmar và Mexico. Hắn đang chuẩn bị mọi thứ để tiến hành trả thù máu với hai gia tộc kia.
Vào tháng 5 năm 1931.
Taylor thật sự rất rảnh rỗi. Bình thường vào buổi sáng Felande sẽ không ở nhà, hiện tại nó có rất nhiều chuyện phải làm, hoặc là luyện tập bắn súng cùng Orwell, hoặc là đi dạo một vòng quanh vùng để làm quen với toàn bộ người phụ trách ở địa phương.
Hôm nay ba người Andrea, Orwell và Simon mang theo một đám đàn em đi giao dịch một số vũ khí đến từ Mexico. Chỉ cần là một vài chuyện không quá quan trọng, Brando đều chuyển cho Felande làm, Simon sẽ bảo vệ an toàn cho nó.
Hiện tại ở trong nhà chỉ có Brando và Taylor.
Taylor cầm xẻng đào đất trồng hoa Bỉ Ngạn vào khu vườn nhỏ cạnh hồ bơi, còn Brando thì một thân quần áo ở nhà màu đen ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, bình thường nếu Taylor không nói thì Brando chỉ im lặng ngồi bên cạnh.
“Reng reng reng…”
Điện thoại trong tay đột nhiên reo lên.
“Brando, nghe điện thoại a!”
Taylor quay đầu nhắc nhở một tiếng sau đó rút khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi trên trán. Brando ừ một tiếng, vẫn nhắm mắt lại áp điện thoại vào tai, mặt không chút thay đổi nghe.
Taylor nhìn chân mình toàn là bùn đất liền buông xẻng xuống ngồi lên thảm bên cạnh Brando, sau đó nhúng hai chân xuống hồ bơi, nghiêng người dựa lên đùi hắn. Hai chân trắng nõn của Taylor đung đưa trong nước, mặt hồ vì vậy cũng lay động theo.
Brando đột nhiên đưa một bàn tay đặt lêи đỉиɦ đầu Taylor, ngón tay thon dài chậm rãi trượt xuống phía dưới vuốt ve sườn mặt cậu, Taylor ngẩng đầu thấy Brando đột nhiên mở mắt.
Dưới ánh nắng, đồng tử màu xanh nhạt của Brando hướng vào Taylor, ánh mắt hơi híp lại, đôi môi đỏ thẫm mang theo ý cười lạnh như băng, lạnh lùng phun ra một câu, “Tốt lắm.”
Nói xong, Brando lập tức cúp điện thoại
Taylor bị nụ cười này của Brando dọa sợ, bật người quay đầu nhìn hắn: “Sao… làm sao vậy?”
Brando im lặng lắc đầu, thu lại bàn tay đang áp trên mặt Taylor, cả người tựa lên ghế.
“Brando… ?”
Taylor nghi hoặc nhìn biểu tình của Brando, hắn vỗ chân của mình, “Bảo bối, lại đây, ngồi ở đây.”
Taylor cười một tiếng, chân trần đứng lên, ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi Brando. Một bàn tay hắn cuốn quanh vòng eo mảnh khảnh của Taylor, tay kia cầm một cái khăn tắm thật dài bọc lấy hai chân vừa ngâm nước của cậu. Taylor cười cười, cảm thấy rất thoải mái liền chìa hai tay ôm lấy cổ hắn,
“Chủ nhân, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Brando ừ một tiếng, quay đầu nhìn Taylor, nhéo nhéo mũi cậu, “Em sẽ biết nhanh thôi.”
Brando không nói, Taylor cũng không hỏi, chỉ nhắm mắt lại tựa đầu lên vai Brando.
… … … … …
Taylor không biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình, nhưng cậu cũng không sốt ruột, bởi vì cậu vốn ít khi tham dự công việc trong gia tộc, cậu chỉ cần thành thành thật thật đứng ở bên cạnh Brando là tốt rồi.
Đến bữa tối, Felande, Orwell, Simon và Andrea đều tập trung trong biệt thự. Taylor bưng bánh mì, sốt cà chua và thịt ra. Biết buổi chiều bọn họ sẽ đến đây nên Taylor bận rộn hơn một tiếng đồng hồ. Người ở đây không kén ăn, chỉ cần có thể ăn no là được.
“Muốn uống chút rượu hay không?” Taylor bưng hết đồ ăn lên sau đó hỏi mọi người.
Brando liếc mắt nhìn Taylor một cái, nói, “Được rồi Taylor, hôm nay mọi người không uống rượu, em lại đây ăn đi.”
Taylor cười cười, quay lại phòng bếp rửa tay, cởi tạp dề rồi ngồi bên cạnh Brando. Mọi người bắt đầu xé bánh mì ăn, nhất là Felande và Orwell, bọn họ vất vả cả một buổi chiều, thật sự là đói muốn chết.
“Felande, lấy hết vũ khí chưa?” Andrea hỏi.
Felande liếc mắt nhìn Brando một cái, uống một hớp nước, sau đó gật đầu nói:
“Rồi, xế chiều hôm nay là lượng vũ khí cuối cùng cũng như lớn nhất từ Mexico! Có bom và súng ống, số lượng rất nhiều, giá cả cũng không tồi.”
Andrea mím môi, gật đầu nói:
“Gia tộc chúng ta là khách hàng quen của bọn họ, chúng ta bắt đầu hợp tác từ thế chiến thứ nhất rồi, bọn họ kiếm từ chúng ta không ít tiền đâu!”
Nói xong, Orwell cũng không ngừng gật đầu theo. Chuyện từ thế chiến thứ nhất Felande không rõ ràng lắm, nhưng Orwell lại nhớ như in:
Khi đó gia tộc Brando bắt đầu mở rộng, cần một lượng vũ khí đạn dược lớn, nhưng đang chiến tranh, giao dịch vũ khí đạn dược bình thường đều là tiến hành giữa các quốc gia. Hơn nữa mấy năm đó vũ khí đạn dược thật sự là rất đắt tiền, gia tộc Brando không thể không tìm kiếm nơi có giá cả thích hợp.
Đúng lúc đó, chỗ buôn lậu súng ống đạn dược ở Mexico kia cũng vừa mới bắt đầu buôn bán, giá cả ép xuống rất thấp, hai nhà vừa gặp nhau liền hợp tác đến bây giờ. Gia tộc Brando hiện tại phất lên, bọn họ lại càng hy vọng có thể hợp tác lâu dài.
“Động thái gần đây không có ai biết chứ?”
Orwell hỏi Andrea, chuyện mua bán là hắn làm nhưng về tin tức các loại thì Andrea phụ trách.
Andrea cười cười,
“Orwell, chỉ cần mấy người không để lộ ra thì tôi cam đoan không ai biết chuyện này, chưa kể sòng bạc bên kia của chúng ta đang tuyển người, hai nhà kia sẽ không chú ý đến đây. Nếu biết thì bọn họ đã sớm chạy ra nước ngoài tị nạn chứ không phải thành thành thật thật ở Newyork!”
Brando cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành. Dù sao hiện tại mọi người cũng bận rộn nhiều việc, bên ngoài càng hỗn loạn lại càng là thời điểm thích hợp để phát triển, sẽ không ai nghĩ đến lúc này Brando lại thu mua vũ khí. Hơn nữa gần đây Brando cũng không có động thái gì, bọn họ dĩ nhiên là thả lỏng cảnh giác.
“Brando, đã qua hai tháng rồi, khi nào thì chúng ta ra tay?” Andrea quay đầu hỏi Brando.
Brando cầm lấy khăn ăn lau miệng sau đó đặt ở một bên, nhìn mọi người đang ngồi đó nói: “Đêm nay.”
Tất cả mọi người gật đầu, Taylor mờ mịt ngồi ở bên cạnh hắn, từ trong lời nói có thể nghe ra bọn họ đang tính ra tay với hai đại gia tộc khác ở Newyork…
“Simon và Orwell phân công nhau hành động, Simon đi bắt Ron. Patterson.”
Ron. Patterson là tộc trưởng gia tộc Patterson, mấy năm trước bị kết án 15 năm tù có thời hạn bởi với tội danh ngụy tạo chứng cứ và rửa tiền, bị giam ở trong ngục Chicago, sự nghiệp gia tộc do con trai Browning. Patterson 30 tuổi chủ trì. Hai năm trước lão thoát khỏi ngục giam ở Chicago, một lần nữa đứng ra quản lý công việc trong gia tộc. Ở phương diện này thì lão xảo trá hơn con lão nhiều. Con của lão tuy cảm thấy hứng thú với công việc ở giới hắc đạo nhưng không quyết đoán được bằng Ron. Patterson. Căn bản không tạo thành uy hϊếp gì.
“Vâng, ngài Brando.” Simon gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Brando rất hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Orwell nói:
“Cậu đi bắt Antonio, gần đây lão và con của lão luôn đến kĩ viện, nếu có cả con của lão ở đó thì gϊếŧ luôn.”
Orwell lập tức gật đầu,
Thật ra Antonio còn có một đứa con riêng tên là Joseph. Antonio. Tên này đã kết hôn, hiện tại đang giúp Antonio kinh doanh một câu lạc bộ đêm tầm trung, không phải người thích ăn chơi gái gú, chỉ ở cùng vợ, nhưng tính tình có chút thô, không có đầu óc, còn dễ xúc động hơn cả Orwell.
“Gϊếŧ xong thì rời đi luôn không cần do dự, đừng để bại lộ thân phận, sau khi hoàn thành lập tức gọi điện thoại báo cho tôi, phía sau tôi vẫn có việc cần giao, rõ chưa?”
“Rõ, tộc trưởng!”
Sau khi ăn hết bữa tối, Orwell và Simon liền đi ra ngoài, Andrea cũng đi ra theo.
Brando đứng ở ban công trong chốc lát rồi trở lại thư phòng. Taylor dọn hết bát đĩa vào trong bồn rồi cũng đi lên lầu.
Brando ngồi trong thư phòng đọc sách thuận tiện chờ tin tức của bọn họ, Taylor yên lặng ngồi bên cạnh hắn.