Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

My Lord, My God

Chương 80: Gϊếŧ chóc (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Orwell nhờ Will lái xe tới đón Gina.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy trên sàn phòng khách phủ kín các tấm đệm dày, tốp năm tốp ba người ngồi.

Cô phóng mắt nhìn sang thấy Andrea ngồi ở trên sopha, hai mắt nhìn chằm chằm điện thoại.

"Andrea!"

Gina gọi một tiếng, cô hiện tại không giống như trước kia cứ nhìn thấy người khác là thẹn thùng, cô giờ đã là một người phụ nữ đảm đang thành thục,

Cái thời mười mấy tuổi động chút lại xấu hổ đã xa thật là xa.

Andrea cười đứng lên, "A, chào buổi tối, Gina !"

"Chào buổi tối mọi người!"

Gina cười với mọi người, lập tức cởϊ áσ khoác treo lên giá áo cạnh cửa, đi tới bên cạnh Andrea,

"Nghe nói mọi người mấy ngày nay đều không được ăn uống tử tế?"

Andrea gật gật đầu, nắm tay Gina nói, "Tóm lại, phiền cô vậy!"

Gina cười xua tay,

"Phụ nữ chúng tôi không phải là nấu cơm giặt quần áo cho đàn ông các anh sao? Được rồi được rồi, việc này cứ để tôi, chốc nữa cam đoan nhóm các anh được ăn no, "

Nói xong, Gina cúi đầu nhỏ giọng hỏi Andrea,

"Andrea, ngài Alexander thích ăn gì?"

Andrea nghĩ nghĩ,,

"Ngài thích mấy đồ ăn nhẹ nhàng, làm bữa tối truyền thống của Italy đi, ngài ấy không quá cầu kì trong việc ăn uống, cô nấu một ít sữa cho Taylor, sau đó làm một ít cháo yến mạch, sức khỏe cậu ấy hiện tại không tốt lắm, chỉ có thể ăn đồ lỏng... Orwell chắc là nói với cô rồi chứ?"

Gina gật đầu, không nói thêm gì nữa trực tiếp xắn tay áo đi vào phòng bếp ――

Kỳ thật, có một quy tắc bất thành văn, phụ nữ không tham gia vào chuyện của đàn ông. Nhất là trong gia tộc hắc đạo. Nhiều năm qua Gina chưa bao giờ chủ động hỏi gì, Orwell rất thích điểm này của vợ mình ―― người phụ nữ thức thời và đảm đang như vậy khiến đám đàn ông cũng bớt lo hơn.

... ... ... ... ... ... ...

Bên kia, Orwell và Simon lái xe chừng mười mấy phút mới đến Khu bếp âm phủ.

Nơi này vẫn như trước, cứ đến ban đêm lại có vẻ âm u nhưng thật ra rất phù hợp với khí chất của Simon.

Ban đêm ở nơi này thực yên tĩnh, không có ai hết, mọi người bây giờ đều đang tận tình hưởng thụ ở mấy khu phồn hoa ở Newyork, hoặc là khách sạn ngầm, quán bar làm một vài giao dịch trong tối...

Tóm lại, đối với mọi người ở đây thì đêm nào cũng không có gì khác nhau hết.

Một chiếc xe màu đen thong thả chạy trên đường lớn, bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mui xe.

"Ngay ở phía trước, căn nhà bật đèn kia." Orwell chỉ căn nhà cuối phố mười một.

Simon gật đầu, "Chúng ta dừng xe ở đây."

Orwell ừ một tiếng.

Simon đỗ xe ở nhà xưởng bỏ hoang lúc trước của gia tộc Brando, đứng nơi ánh trăng không chiếu tới.

"Hiện tại liền ra tay?"

Orwell hỏi, cầm lấy chiếc mũ đen đội lên đầu, vành mũ kéo xuống thật thấp có thể che khuất ánh mắt.

Nhìn nghiêng chỉ có thể thấy một nửa mũi, miệng và cằm.

Simon nhìn đồng hồ một chút, bây giờ là tám rưỡi.

"Chín giờ ra tay, chốc nữa sẽ có một đám gái mại da^ʍ đi qua đây đến khu bên đón khách."

Simon mặt không chút thay đổi giải thích, sau đó rút con dao trong người ra, cầm lấy áo chậm rãi lau chùi.

Simon quay đầu thấy lưỡi dao lóe ánh sáng lạnh.

"A Simon, anh em tốt của tôi, sao cậu biết rõ thế... ?"

Orwell vẻ mặt trêu đùa nhìn Simon, trong bóng đêm vẫn không quên nhe răng trợn mắt cười quái dị.

Simon hết sức chuyên chú lau chùi con dao trên tay, cuối cùng lại nhét vào trong túi áo khoác,

"Trước kia từng ở trong này dẫn mối."

Miệng Orwell không tự giác ngoác ra, khó có thể tưởng tượng người như Simon có thể làm mấy hoạt động dẫn mối?!

Vậy trước kia hắn dùng biểu cảm gì đi dẫn mối? ...

Orwell không nhịn được cười thầm.

"Cười cái gì? Orwell." Simon nghe thấy tiếng Orwell cười.

"Chỉ là cảm thấy ngạc nhiên, Simon, cậu mà cũng từng đi dẫn mối a ~ "

Simon nhún nhún vai,

"Khi đó tuổi nhỏ lại vừa bị một tên tư bản Mĩ Quốc chết tiệt bán đến Newyork, cái gì cũng không biết, vì mạng sống nên cái gì cũng làm."

Lúc Simon nói những lời này giọng nhẹ tênh giống như đang nói chuyện của người khác vậy, chẳng chút thương cảm.

Orwell ừ một tiếng, vỗbả vai Simon, "Hiện tại thì tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được cuộc sống thích hợp!"

Simon đột nhiên ngẩng đầu, Orwell cũng nhìn sang theo.

Quả nhiên, từ trong một căn phòng rách rưới đối diện phố mười một, một đám gái mại da^ʍ mặc đồ nhãn hiệu nổi tiếng, mùa đông lại mặc quần ngắn lắc lư lắc lư đi ra, vừa nói vừa cười, có người trên tay còn cầm bình rượu, người thì hút thuốc lá đi đến làng chơi bên kia.

Simon và Orwell nhìn bóng họ càng lúc càng xa.

"Tốt rồi, ra tay đi." Simon kéo thấp vành mũ.

Orwell lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa xe bước ra cùng Simon, dẫm lên đống tuyết phủ đầy mặt đường.

"Chính là nhà này?" Orwell đứng ở một góc khuất gần căn nhà hỏi một câu.

Simon cúi đầu ừ một tiếng.

Orwell vươn tay gõ cửa.

"ĐM! ... Fuck, ai vậy? ! Đã trễ thế này còn phá đám ông đây đi ngủ..."

Một người đàn ông than thở ra mở cửa, trong miệng liên tục chửi bới. Người đàn ông đi dép lê, trên người mặc áo bông kẻ caro xám thật dày, mắt nhập nhèm mỏi mệt xem ra là một con quỷ rượu còn chưa tỉnh ngủ.

Ngay khi cửa vừa hé ra, Orwell lập tức đẩy cửa chen vào, rút súng dí lên đầu gã đàn ông nọ,

"Nói thêm một câu tao bắn nát cái đầu heo của mày."

Lúc Orwell nghiêm túc thoạt nhìn cũng khá dọa người.

Gã đàn ông mở to hai mắt, cả người run rẩy nhìn Simon và Orwell, không nói nên lời, trong tầm mắt không thấy gì ngoài khẩu súng đang đặt trên đầu.

"Đừng quá sợ hãi anh bạn, chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của tao, tao sẽ tha cho mày.

Orwell thấp giọng nói, ngón tay hơi bóp cò.

Gã đàn ông nuột một ngụm nước bọt, sau đó vội vàng gật đầu, tuy thời tiết rét lạnh nhưng áo gã đã ướt đẫm.

"Cửa tầng hầm ở đâu?" Orwell hỏi.

Người đàn ông giơ hai tay chỉ chỉ phòng bếp, "Chính là cửa phòng kho kia, là cửa thông đến tầng hầm."

"Bên trong có mấy người?

"Năm..."

Orwell cười vài tiếng với Simon, tất cả đều ở trong, dễ dàng một lưới bắt hết.

"Bọn chúng đang ngủ?"

Gã đàn ông gật gật đầu, "Ngủ, ngủ..."

Orwell ừ một tiếng, rút từ trong ngực một xấp tiền dày cộp nhét vào trong tay gã chủ nhà, kéo tới cửa thấp giọng nói,

"Số tiền này đủ cho mày mua một căn nhà, bây giờ mày cút ra ngoài cho tao, không cho phép quay lại, cút càng xa càng tốt, nếu mày dám ra ngoài nói câu gì tao cam đoan mày sẽ được chặt làm tám khúc rồi chôn sống. Đã rõ chưa?!"

Gã chủ nhà run rẩy nhét tiền vào trong túi áo ngủ, Orwell đẩy mạnh gã ra ngoài rồi đạp vào mông gã một cái, gã đàn ông nghiêng ngả lảo đảo chạy đi thật nhanh.

Orwell vừa lòng gật đầu, cam đoan gã chết cũng không dám nói gì. Hắn đóng cửa lại, cười nói với Simon

"Simon bạn tốt, chúng ta xuống dưới xem."

Orwell và Simon giơ súng chậm rãi đi đến cửa tầng hầm.

Orwell áp sát cạnh cửa, thật cẩn thận đẩy ra, sau đó thật nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.

Nương theo ngọn đèn trong phòng, Orwell và Simon nhìn thấy năm gã đàn ông nằm ngủ trước lò sưởi, tên nằm phía bên trái ngoài cùng còn đặt một khẩu súng cạnh đầu.

Simon lạnh lùng nhìn bọn chúng, tiến lên bắn thẳng vào đầu gối từng người.

Orwell cũng giúp Simon. Hai người đồng thời ra tay.

"A ―― "

"A ―― "

"A ―― "

Bọn chúng đang ngủ, còn không biết chuyện gì xảy ra hai chân đã bị phế.

Một đám ôm chân gào khóc thảm thiết.

Tiếng súng rất lớn, dường như chấn động cả phòng ở, tin tưởng chung quanh có không ít người nghe thấy.

Nhưng Orwell và Simon không lo lắng chút nào, người sống ở đây ai chưa từng trải qua vài lần va chạm, nửa đêm nghe thấy tiếng súng là chuyện thường xảy ra, căn bản không coi vào đâu, bọn họ chỉ biết mắng một câu, ôm đầu tiếp tục ngủ. Nói trắng ra là, cho dù là có người đứng trước cửa nhà họ gϊếŧ người, chỉ cần không phải là gϊếŧ mình thì mọi người ở đây đều coi như không nhìn thấy, không nghe thấy, cảnh sát đến điều tra cũng đừng mong moi được gì từ miệng họ.

Orwell đứng ở một góc khá thoáng nên có thể thoải mái khống chế mọi người trong phòng, hơn nữa không có góc chết.

Hiện tại đám người đều đang ôm chân kêu khóc.

Trong đó có một người đột nhiên vươn tay lấy súng, Simon cười lạnh một tiếng bắn vào bàn tay kia, gã đàn ông kêu thảm thiết một tiếng, súng văng ra chỗ lò sưỡi.

Trên cái thảm bẩn thỉu bê bết máu, còn có hơi nóng của máu bốc lên.

Simon quay đầu nhìn về phía Orwell, "Lại đây, giúp tôi một việc."

...

Chỉ chốc lát sau, cả đám đã bị Simon và Orwell trói lại.

Orwell bắt đầu đau đầu, hắn luôn thích tốc chiến tốc thắng, nhưng nếu Simon không gϊếŧ bọn họ ngay phát súng đầu tiên thì có nghĩa là bọn chúng sẽ phải ăn đủ.

Lực nhẫn nại của Orwell đang bị khảo nghiệm một cách cực đoan, nếu như bình thường, Orwell nhất định sẽ đề nghị Simon trực tiếp xử lý bọn hắn, nhưng hôm nay là chấp hành mệnh lệnh của Brando, Orwell cũng phải ngoan ngoãn hoàn thành.

Brando muốn bọn họ chết thảm, Simon tuyệt đối sẽ không giải quyết đơn giản.

Hai người trói chặt cả năm người. Orwell trên tay cầm súng, đứng ở một bên khống chế.

Simon thì cầm mấy đồ dễ cháy như chăn đệm ném vào trong lò sưởi.

"Cậu muốn làm gì? Simon?" Orwell nghi hoặc hỏi.

Simon liếc Orwell một cái, khóe miệng nhếch lên, "Thịnh yến."

Cằm Simon rất nhỏ, khi cười nhìn cũng thuận mắt, nếu nhìn thoáng qua khi hơi cong khóe miệng còn có vẻ gợi cảm. Nhưng không biết vì sao Orwell luôn cảm thấy trong nụ cười kia mang theo máu tanh.

Nói xong, Simon lôi một gã đàn ông trẻ khỏe nhất trong số đó ra ném xuống sàn, rút một con dao bên hông cắm thẳng vào ngực gã.

Gã đàn ông muốn kêu lên nhưng miệng bị chặn lại kêu không ra tiếng, gã chỉ có thể thống khổ rên, hai chân không ngừng run rẩy, liên tục lắc đầu.

Simon giơ tay tát gã một cái, người nọ choáng váng, tạm thời mất đi ý thức.

Hai ngón tay Simon vạch l*иg ngực gã, bẻ gãy hai xương sườn bảo vệ trái tim, dứt khoát lôi ra quả tim vẫn đang đập trong l*иg ngực.

Trái tim bị móc ra, còn kéo theo cả động mạch chủ, Simon không kiên nhẫn kéo đứt, máu tươi nồng đặc lập tức phun tung toé lên cả người hắn.

Đồng tử lập tức nở to ra, rồi gã chết.

Orwell rốt cục vẫn không nhịn được, gập người nôn một trận.

Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên hắn thấy Simon như vậy, nhưng vẫn không nhịn được... Orwell cảm thấy có chút may mắn vì mình không ăn cơm chiều.

Mấy người đàn ông bên cạnh cũng bắt đầu nôn ói, có một người hơi nhỏ con còn bị dọa cho chết ngay tại chỗ, bởi vì sợ quá mà nuốt luôn khăn trong miệng, chặn đường hô hấp, ngạt thở mà chết.

Simon cầm lấy quả tim ném vào lò sưởi đang bốc cháy.

Phương thức giống nhau, Simon móc tim hai người ra.

Đến người đàn ông thứ ba. Orwell giống như trước, phun ói phun ói, nhìn nhiều chắc sẽ quen.

"Gâu gâu gâu gâu ――!"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa, tiếng khá to, không giống như chó bình thường.

Simon vừa mới móc được tim của người nọ ra. Nghe thấy tiếng chó sủa, đột nhiên ngẩng đầu.

"Làm sao vậy, Simon?"

Orwell hỏi, đây là câu nói đầu tiên từ lúc bắt đầu nhiệm vụ, còn đâu đều là Simon im lặng "hoàn thành bài tập".

Simon liếʍ liếʍ môi, "Orwell, mang con chó ở ngoài kia vào đây."

Orwell ừ một tiếng. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Mở cửa, quả nhiên có một con chó, chỉ là con chó kia bẩn vô cùng, thoạt nhìn gầy như cái que, đôi mắt vừa đen vừa to, yếu ớt đứng ở trong đống tuyết, lộ hết cả xương sườn, là một con chó đi lạc.

"Chính nó."

Orwell đặt con chó gầy teo trước mặt Simon.

Simon đột nhiên nhếch miệng cười, nụ cười kia thoạt nhìn vô cùng khủng bố, nhất là trong hoàn cảnh máu me này.

Simon chìa bàn tay máu chảy đầm đìa, nhẹ nhàng sờ sờ miệng con chó, "Đói bụng lắm sao, bảo bối."

Nói xong, Simon liền ném quả tim vẫn còn đang đập tới trước mặt con chó nhỏ.

Con chó kia có vẻ rất đói, trợn mắt nhe bộ răng vàng ố sắc bén cắm vào quả tim, sau đó cúi đầu gấu một tiếng, lại nhả ra, liếʍ sạch sẽ máu dính quanh mồm rồi ngẩng đầu hừ hừ mấy tiếng với Simon có vẻ rất thỏa mãn, sau đó lại cúi đầu ăn từng miếng từng miếng một, từng giọt máu lẫn vào nước miếng nhỏ trên sàn nhà.

Còn lại hai người không biết đã tắt thở từ lúc nào.

Cứ thế, gia tộc Gabriel bị tiêu diệt hoàn toàn.

Simon từ trước đến nay không có hứng thú với người chết, xoay người lấy quả tim chưa chín hẳn vẫn còn tơ máu thơm phức mùi thịt từ trong lò sưởi ra, ngồi xổm đối diện con chó nhỏ, bắt đầu ăn.

Thỉnh thoảng còn có máu chảy ra.

Orwell mở trừng hai mắt quay đi, âm thầm thề sau này sẽ không bao giờ ... ăn thịt bò tái nữa.

Có điều, hắn vẫn cảm thấy có chút may mắn, ít nhất Simon còn biết nướng ăn...

Con chó nhỏ có vẻ còn chưa ăn no, Simon lại ném một quả tim khác tới,

Con chó liếʍ liếʍ ngón tay đầy máu của Simon tỏ ý làm thân, sau đó ánh mắt tham lam đớp một miếng lên trái tim đầy máu trên sàn nhà...

...

Simon và anh em cún của hắn rốt cục cũng ăn no, lúc chuẩn bị rời đi, Orwell là người đầu tiên lao ra ngoài, đứng chờ ở cửa.

Simon ở bên trong châm một mồi lửa, ý định hủy hoàn toàn tầng hầm này.

"Ăn no chưa?"

Orwell phẫn nộ hỏi. Trong lòng nghĩ, thật là một thằng cha tàn nhẫn!

Trong phòng đã bắt đầu ùn ùn khói đen.

Simon gật đầu, lôi kéo con chó nhỏ đi đến chỗ xe cạnh xưởng.

Orwell sửng sốt, "Con chó này cũng mang theo?"

Simon ừ một tiếng, sờ sờ đầu con chó "Thật đáng yêu, không phải sao?"

Thật đáng yêu... Oh my god... Simon vậy mà dùng loại từ ngữ này để hình dung nó.

Orwell không nói được một câu, Simon nhìn vào ánh mắt con chó kia, dường như cảm thấy... con chó ăn thịt người này "thật đáng yêu".