Taylor nằm trong bệnh viện ba ngày, đến buổi tối ngày thứ ba thì bị Brando mang về biệt thự.
Dù sao Taylor cũng còn trẻ, tốc độ hồi phục sẽ nhanh hơn một chút, cộng thêm được điều dưỡng tốt nên miệng vết thương cũng không bị chảy máu nữa.
Andrea cho rằng ở trong bệnh viện rất không an toàn, còn điều kiện ở đây thật sự cũng không được tốt cho lắm, nên đề nghị Brando tốt nhất là mang cậu về biệt thự.
Brando đồng ý, thu xếp mang Taylor về nhà.
Felande, Orwell và mọi người cũng về biệt thự theo.
"Mang hết đống đệm kia về," Orwell nói với nhóm người đang thu dọn, "Chốc nữa để ở sau xe!"
"Vâng!"
Brando và Andrea mang Taylor về trước, Orwell và Felande ở lại bệnh viện thu dọn đống đệm mang về nhà.
"Orwell, mấy cái đệm này thì đáng bao nhiêu tiền, không bằng cứ vứt luôn đi?" Một tên choai choai nói với Orwell.
Orwell mở to con mắt dữ dằn, nổi giận đùng đùng vỗ vào gáy người nọ một cái,
"Cái thằng phá hoại này, không mang về lại phải mua thêm lần nữa, chẳng lẽ mấy đứa bây muốn ngủ trên sàn nhà? Đây toàn là loại đệm tốt nhất, mày nghĩ dễ mua vậy? Nhanh, lăn qua dọn dẹp!"
Nói xong, Orwell giơ chân lên đạp vào mông tên kia, Felande cùng với tất cả mọi người xung quanh đều cười ầm lên.
Orwell vẫn luôn tùy tiện như vậy, thật ra cũng không có ác ý.
Tên nhóc kia xoa xoa cái mông, quay đầu nói với Orwell,
"Cha nội, không thể nhẹ một chút à!"
Nghe thấy thằng nhóc hai mươi mấy tuổi gọi mình là cha nội, Orwell tiến lên muốn đánh.
Tất cả mọi người không chú ý đến Felande đứng bên cạnh gò má đỏ bừng, nhớ tới lần đầu tiên của mình và Anka, mình cũng ôm mông nói, "Không thể nhẹ một chút......"
"A, mang cả đống bài kia nữa! Mẹ nó, tiền cả đấy!
Mấy đứa bây đúng là hời, có thể trực tiếp đi theo chúng ta ăn ngon uống say, căn bản là không biết năm đó ông đây kiếm tiền khó thế nào......"
Orwell vừa cúi người nhặt bài trên mặt đất nhét vào hộp vừa ca thán.
..................
Sau khi Orwell và Felande trở về lại trải đống đệm ra, tất cả đều trải trên sàn phòng khách.
Bọn họ tạm thời "Quân doanh", một ngày chuyện này chưa chấm dứt, sát thủ chưa bị gϊếŧ sạch thì bọn họ không thể rời khỏi biệt thự gia tộc.
Brando đặt cậu ở trên giường phòng ngủ, sau đó gọi điện thoại mời bác sĩ gia đình tới.
Taylor nằm ở trên giường, vì phải di chuyển trên xe nên chỗ vết thương bắt đầu đau đớn không ngừng, kiểu đau này mấy hôm trước chưa từng xuất hiện.
Trên trán đổ mồ hôi lạnh.
"Ưʍ......"
Hừ một tiếng.
Brando ngồi ở mép giường, vén tóc cậu, "Rất đau sao?"
Taylor gật gật đầu,"Ừ.", nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn áp lên mặt, thì thào hỏi,
"Brando, em sẽ không chết chứ?"
Brando rút tay ra, lạnh lùng nhìn cậu, "Câm miệng."
Trong con ngươi màu xanh nhạt mang theo ý không vui.
Taylor đành phải nhịn đau thức thời ngậm miệng lại.
Hắn kéo một tấm chăn mỏng đắp cho Taylor, trùm kín từ bụng tới chân.
"Tộc trưởng, bác sĩ Warner đến." Will ở bên ngoài nhỏ giọng báo.
Brando đứng lên, "Mời bác sĩ vào."
"Chào ngài Brando." Warner cúi đầu chào.
Brando phất phất tay,"Nhìn xem Taylor thế nào. Vừa rồi em ấy nói miệng vết thương có chút đau."
Bác sĩ Warner cuời ôn hòa, trực tiếp đi đến giường kiểm tra miệng vết thương một chút, quay đầu nói,
"Đây là hiện tượng rất bình thường, miệng vết thương đang tự khép lại, tốc độ khôi phục rất nhanh. Mặc dù thế sẽ có chút đau, còn hơi ngứa,"
Warner quay đầu hỏi Taylor, "Ngài Stuart, bụng của ngài có phải hơi ngứa?"
Taylor gật gật đầu, hơi dẩu môi nhìn Brando, không há miệng. Hắn vừa rồi bảo cậu câm miệng .
"A, cái này rất bình thường, hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được, không cần ăn quá nhiều đồ, chỉ cần ăn một ít món bổ sung máu, thực vật vị nhẹ."
"Đã làm phiền ông, bác sĩ Warner." Brando bắt tay với bác sĩ cảm ơn.
Warner thong dong cười cười, "Đây là bổn phận của tôi."
Brando phất tay,
"Bác sĩ Warner, nhiều năm qua ngài luôn rất có trách nhiệm, là một người đàn ông có thể đảm đương công tác, Brando tôi thật sự rất cảm kích Nếu cần hỗ trợ thì ngài cứ nói, mặc dù đối với tôi thì ngài đã là bạn bè của gia tộc chúng tôi rồi, tôi có ấn tượng rất tốt về ngài."
Warner thụ sủng nhược kinh gật đầu, trong ánh mắt ôn hòa mang theo cảm động.
"Hiện tại tôi muốn mượn ngài một vật." Brando nhìn vào hòm thuốc của bác sĩ.
"Ngài muốn mượn cái gì? Chỗ này của tôi chỉ có vài vật dụng chữa bệnh đơn giản." Warner nói.
Brando trầm thấp ừ một tiếng, mở rương chữa bệnh của Warner ra, bóc một ống tiêm mới, sau đó lại hút một ít thuốc vào trong ống tiêm, cầm lấy ống tiêm đặt trước mắt, đẩy hết không khí còn đọng trong ống tiêm đi.
Động tác thuần thục tự nhiên.
"Ngài đây là muốn?" Warner khó hiểu nhìn hắn.
"Tôi tiêm cho Taylor một ít thuốc an thần, hiện tại em ấy khó chịu."
Nói xong Brando liền ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng cồn sát trùng tĩnh mạch.
Taylor không nghe thấy đối thoại của hắn và bác sĩ, cậu sững sờ nhìn, đoán xem hắn muốn làm gì.
Brando không giải thích, trực tiếp cầm ống tiêm kề vào tay cậu.
Cánh tay Taylor rất mảnh, hơn nữa làn da nhẵn nhụi, có thể nhìn rõ từng đường mạch máu, Brando một tay nắm cánh tay cậu, tay kia rất dễ dàng đâm kim tiêm vào.
Taylor nghiêng mặt nhắm tịt mắt lại không dám nhìn ống tiêm đang cắm trên cánh tay mình.
Warner ngạc nhiên nhìn động tác thuần thục của Brando.
Hắn không nhanh không chậm đẩy thuốc an thần vào trong mạch máu Taylor.
Lúc rút kim, Taylor nấc một tiếng nhìn máu chảy ra từ chỗ bị tiêm.
Cậu chớp chớp đôi mắt ngấn nước ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Brando, lần thứ hai bị dọa khóc.
Trông thấy hai con mắt đỏ rực của Taylor, nước mắt cũng đang không ngừng rơi xuống, bác sĩ Warner vội vàng giải thích nói,
"Ngài Stuart, hiện tại tiêm một ít thuốc an thần có thể giúp cho giấc ngủ tốt hơn, như vậy ngài sẽ không khó chịu bởi miệng vết thương ngứa hay đau nhức. Hơn nữa loại thuốc an thần này không có tác dụng phụ, ngài đừng lo lắng."
Taylor hít hít cái mũi gật đầu.
Hóa ra là thuốc an thần, mấy ngày howy cậu luôn lo lắng Brando sẽ nhịn không được mà gϊếŧ chết mình, bởi vì thoạt nhìn hắn rất không vui.
"Y như con gái, tiêm thôi cũng khóc."
Brando xoay người ném ống tiêm vào trong thùng rác.
Đại khái là dược hiệu khá mạnh, hoặc là loại thuốc an thần này hợp với thể chất của Taylor, chỉ chốc lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
Brando nhìn cậu trong chốc lát rồi mới đi vào thư phòng.
..............................
Vào khoảng chín giờ tối, đường tin tức của Andrea gọi điện thoại tới, người nọ thông báo tỉ mỉ về thân phận sát thủ cho gã.
Andrea vừa kinh ngạc về thân phận sát thủ vừa đồng ý sẽ thưởng một số tiền hậu hĩnh cho nhóm người nọ.
Nhóm tin tức này hợp tác rất nhiều lần với gia tộc, bởi vì tiếng tăm của gia tộc rất tốt cho nên bọn họ cũng không lo lắng sẽ bị bán đứng. Ngược lại luôn vận dụng hết toàn lực trợ giúp Andrea tìm được tin tức gã muốn.
Theo những gì đường tin tức nói, bối cảnh gia tộc hung hãn này có chút phức tạp.
Andrea chăm chú nghiêm túc nghe người nọ nói hơn nửa tiếng đồng hồ, ghi chép tất cả tin tức chuẩn xác không sai một câu vào trong bộ não thông minh, sau đó đi đến chỗ Brando.
Simon cũng được Orwell gọi điện thoại kêu tới.
Felande, Orwell, Simon và Andrea đều tập trung trong thư phòng Brando.
Will lập tức đóng cửa thư phòng lại rồi đứng ở bên ngoài hành lang.
Không nói gì nhiều, vài người liền trực tiếp ngồi xuống.
"Là gia tộc nào làm?" Brando dựa người lên ghế nhìn chằm chằm Andrea.
Andrea ho một tiếng,"Là gia tộc Gabriel."
Brando nhướn mi, "Dân bản địa trên bán đảo Italy?"
"Andrea, dân bản địa là sao?" Felande khó hiểu hỏi.
Felande sinh ở Mỹ, không rõ cái gì là dân bản địa Italy cũng là bình thường.
Vì vậy Andrea giải thích:
"Thân phận của những người đó thật ra không khác Simon là mấy, đều là dân bản xứ sinh hoạt ở bán đảo Italy, hơn nữa thân phận rất đặc biệt......"
Nói đến gia tộc Gabriel này còn phải ngược dòng đến khoảng thời gian mà Mussolini còn chưa chấp chính vương quốc Italy.
Khi đó gia tộc Petrosino cầm đầu Mafia một tay che trời, có thể nói là chính phủ Sicily thứ hai.
Cuộc sống của tất cả đàn ông trên bán đảo dường như đều quay chung quanh Mafia.
Mà gia tộc Gabriel cũng giống như dân bản xứ vậy, chưa khai hóa, dã man, thô lỗ, ngu dốt nhưng lại có tình cảm rất cực đoan ――
Nói tóm lại, bọn họ giống như người nguyên thủy có chỉ số thông minh cao hơn một chút vậy, nhóm người man rợ này sinh tồn vì ràng buộc huyết thống, hơn nữa đều dốc lòng với những gia tộc có ân với mình.
Buồn cười chính là gia tộc Petrosino làm nhiều việc ác, "chuyện tốt" duy nhất mà họ làm chính là giúp gia tộc Gabriel có ân tất báo này.