Cùng lúc đó, Andrea và Felande đang bố trí bẫy tên sát thủ.
Andrea đứng ở cửa sau bệnh viện, một vài người quan trọng mai phục ở bên trong hành lang đã sớm được sắp xếp xong xuôi, chỉ cần tên sát thủ tiến vào, cho dù hắn mọc cánh cũng không bay đi được.
Felande đứng ở bên cạnh Andrea theo dõi cách xử lý của gã.
"Nghe này, hai người các cậu vẫn luôn đứng đây trông giữ cửa sau đúng không?"
Andrea hỏi hai bảo tiêu đứng ở cửa sau.
Hai người gật đầu, "Từ năm giờ chiều đến giờ chúng tôi vẫn ở trong này."
Andrea chậc chậc mấy tiếng duỗi đầu nhìn sắc trời bên ngoài đều đã tối đen, tuyết đọng thành một lớp dày ở trước cửa, bởi vì tuyết đọng nên thời tiết lạnh hơn hôm qua một chút.
Hiện tại rất ít người canh ở cửa sau của bệnh viện, ngẫu nhiên sẽ có một hai bác sĩ vội vã đi qua.
Vỗ vỗ bả vai hai người, Andrea nghiêm túc nói,
"Các cậu vào gia tộc đã lâu rồi, vậy nên các cậu đều biết ý của tộc trưởng là từ trước đến nay không phạm sai lầm, hôm nay tộc trưởng muốn các cậu ngay khi trông thấy nhân vật khả nghi đội mũ kia đi đến thì lập tức đuổi theo. Nếu hắn chạy, các cậu cũng chạy đuổi theo. Nhớ kỹ là sau khi bắt được thì lập tức gϊếŧ chết, thi thể chôn ở sau vườn hoa bệnh viện. Còn có nếu không quá cấp bách thì hạn chế dùng súng, tốt nhất là nên dùng dây thép."
"Nếu như thi thể bị tìm thấy thì phải làm sao?" Đám người mới vào lo lắng hỏi.
Andrea nhếch môi cười,
"Các cậu không cần phải lo mấy cái này, về sau tôi sẽ tìm người xử lý, các cậu cứ làm như vậy đi. Sau khi chôn thì nói vị trí cho tôi biết, chờ ngài Stuart xuất viện chúng ta sẽ tập trung xử lý sạch sẽ."
Hai bảo tiêu đồng thời gật đầu, đối với tộc trưởng Brando, bọn họ hơn phân nửa là sùng bái và tôn kính. Dù sao bọn họ cũng ít tiếp xúc đến tầng cao nhất trong gia tộc, nhưng đối với Andrea thường xuyên liên hệ, bọn họ đều dùng thái độ tín nhiệm.
Phải biết rằng Andrea là một người đàn ông tài trí.
Gã lại vỗ bả vai hai người dặn dò,
"Nhớ kĩ, bắt được là gϊếŧ luôn, không được để sống, cẩn thận không để bị thương! Nếu các cậu chết thì đó chính là tổn thất của gia tộc chúng ta."
Hai người cười hắc hắc.
Felande đứng ở bên cạnh cũng cười theo. Sau khi biết rõ Taylor đã vượt qua nguy hiểm thì nó cũng có thể thả lỏng một chút, thần kinh không còn căng cứng như trước nữa.
"Được rồi, Felande, chúng ta trốn trước đi, chờ tên sát thủ mắc câu."
Andrea quay đầu nói với Felande.
Felande gật đầu cầm súng nhét vào trong túi áo, lập tức lại xoay người trở về.
..................
Tất cả mọi người đều đang im lặng quan sát.
Felande và Andrea trốn trong phòng nghỉ, cách cánh cửa hơi mỏng nghe động tĩnh bên ngoài.
Phòng nghỉ này dành cho bác sĩ hoặc y tá hút thuốc. Đồng thời cũng có thể gọi là gian hút thuốc.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, là giọng của 1 trong hai người bảo tiêu, bởi vì giọng hắn hơi chói.
"Đứng lại! Cái tên chó đẻ này ――!"
"Đuổi theo cho tao!"
Sau đó là một loạt tiếng bước chân mất trật tự, hẳn là đuổi theo người đàn ông đội mũ khả nghi kia.
"Mọi người đi rồi."
Felande nói nhỏ.
Andrea gật đầu đi đến gần cửa phòng hút thuốc nhòm qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Trên hành lang không một bóng người.
"Phải chờ một lúc." Andrea nói.
Vì vậy hai người ngồi trên ghế đợi. Ghế trong phòng là ghế da màu đen, mặt ngoài rất bóng, phía dưới là đệm dày cùng với lò xo, ngồi lên thấy rất thoải mái.
Felande không nhịn được dựa người ra sau.
Andrea thì im lặng ngồi, có vẻ là đang cẩn thận nghe ngóng ngoài hành lang.
"Cộc cộc cộc ――"
Chỉ chốc lát sau, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, bước chân cũng không mạnh nhưng trên hành lang thì tiếng vang lại có thể nghe được.
Felande vừa muốn nói gì đó thì Andrea đứng dậy, dựng thẳng ngón trỏ đặt trên môi ra hiệu im lặng, sau đó đứng sát cửa nhìn qua mắt mèo.
Một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé mặc áo khoác dài màu đen, trên đầu đội mũ dạ tối màu, vành mũ kéo xuống rất thấp, ôm một bó hoa hướng dương trong ngực đi đến phòng bệnh của Taylor.
Người đàn ông vừa đi vừa nhìn chung quanh.
Andrea cứ thế theo dõi người nọ đi qua cửa phòng nghỉ, sau đó rút súng từ trong áo ra, kéo cửa xông ra ngoài hô to một tiếng, "Ra tay!"
Lúc nói những lời này gã đã vọt đến hành lang ôm lấy người đàn ông từ phía sau để khống chế.
Người kia bị dọa giật nảy, lúc đầu thân thể vẫn chưa kịp có phản ứng, một lúc sau mới liều mạng giãy dụa.
Mọi người nấp ở xung quanh đều vọt ra bao vây.
Felande một tay cầm súng chỉ vào đầu gã, tay kia giật bó hoa trên tay gã xuống. Quả nhiên trong tay gã cầm một khẩu súng ngắn màu đen.
"Buông tay! Chó chết!"
Felande cướp súng trên tay gã, tiếp đó liền nện một đấm thật mạnh lên mặt gã.
Người đàn ông kia biết mình trốn không thoát, nên cũng không lên tiếng, để mặc đám người bao vây.
Felande đặt ngón trỏ trên cò súng, họng súng ấn lên đầu gã hung hăng nói,
"Nói mau, là ai phái mày tới ?! Nếu không tao sẽ bắn chết mày!"
Người đàn ông nâng con mắt màu xám nhìn Felande không lên tiếng.
Trong mắt người đàn ông tràn ngập sợ hãi, trán cũng ướt sũng vì mồ hôi lạnh nhưng môi vẫn mím chặt, thoạt nhìn cũng không có ý định mở miệng nói chuyện.
Andrea nhíu mày, vỗ bả vai Felande nói "Đó, Felande, có hỏi nữa gã cũng sẽ không nói."
Felande ảo não giơ chân đạp vào đầu gối gã,
"Con chó đẻ, tao nhất định sẽ bắt được chủ mưu của chúng mày, nhìn xem ai dám hại ba ba tao!"
Andrea quay mặt về sau, ra hiệu bằng mắt với một người da đen vóc dáng cao to.
Người nọ hiểu ý gật đầu một cái, nhẹ nhàng đi đến bịt miệng gã đàn ông, để đầu gã áp vào ngực mình, sau đó cầm lấy một con dao sắc bén, đâm mạnh vào đỉnh đầu gã.
Chỉ nghe "Tách ――" một tiếng, xương sọ trong nháy mắt nứt ra một khe hở nhỏ, máu tuôn ra như thác nước chảy dọc từ đầu đến gò má tái nhợt sau đó chảy đến cổ, nhuộm đỏ áo trắng bên trong.
Gã co giật một lúc rồi chết.
"Mẹ, không rút ra được."
Người bảo tiêu kia muốn rút con dao cắm trong đầu ra nhưng lại phát hiện dao cắm quá sâu, kẹt luôn ở trong xương sọ, cắm thẳng trên đỉnh đầu tên sát thủ.
Andrea mặt không biểu tình phất phất tay,
"Không rút ra được thì thôi, kéo thi thể xuống, mang ra sau vườn chôn cùng với tên đội mũ vừa rồi."
"Bây giờ tuyết rơi rất lớn, tôi nghĩ bọn họ còn chưa đào xong." Người vóc dáng cao to nói.
Andrea liếʍ liếʍ môi, "Như vậy thì chúng ta cùng đi. Felande, cậu nhắc Orwell chú ý chút."
Nói xong, Andrea mang theo thi thể và một đám người đi đến sau vườn.
Nhìn nhóm Andrea rời đi, Felande thở phào một hơi, nội tâm lại bốc lên một cơn oán hận ―― nó muốn gϊếŧ hết tất cả những người có quan hệ với tên sát thủ kia.
Không ai có thể thương tổn ba ba hiền lành mà nó yêu quý nhất!
Felande bỗng nhiên có một loại suy nghĩ kỳ quái―― không biết Anka có phải cũng có suy nghĩ như vậy không ―― nó luôn cảm giác ba ba sắm vai nữ,
Nhiều năm trước tới nay nó đã sớm quen với quan hệ giữa Taylor và cha, nó thậm chí không biết mình rốt cuộc là con của ai ―― nhưng nó và Anka đều nhất trí không tò mò đối với vấn đề này.
Bởi vì ba ba là một người đàn ông hiền lành luôn bảo vệ mình và Anka, Felande mỗi lần đều nghĩ mẹ của những đứa trẻ khác chắc đều như vậy?
Vì ý nghĩ này mà Felande rất xấu hổ, bởi vì ba ba không phải một người đàn ông nữ tính, chẳng qua là có vẻ hiền lành và ngại ngùng hơn so với những người khác, tướng mạo cũng rất đẹp.
Hơn nữa thái độ luôn tất cung tất kính, ngoan ngoãn đối với cha lãnh khốc làm cho người ta cảm thấy Taylor đứng ở cạnh Brando như chim nhỏ nép vào người.
Mà tính cách mềm mại của Taylor phần lớn là vì cha quá im lặng, cũng quá bảo vệ mà dần dần hình thành .
Cho nên khi trông thấy ba ba luôn luôn ôn hòa dùng người chắn đạn cho cha, trong một khoảng thời gian ngắn Felande vẫn không thể tin đây là sự thật.
"Thật sự là khó có thể tưởng tượng được một người lạnh lùng như cha cũng sẽ động tâm?"
Trong mắt Felande, người luôn nghiêm túc trang trọng và lãnh khốc vô tình như cha vĩnh viễn sẽ không có tình cảm dư thừa, có lẽ chỉ có Taylor mới có thể làm được.
Suy nghĩ bay xa, Felande bắt đầu tưởng tượng ――
Bọn họ làm gì?
Chuẩn xác mà nói thì cha luôn lạnh lùng không có tình cảm sẽ làm những gì với ba ba?
Sẽ làm những việc như Anka với mình?
Bởi vì suy nghĩ này mà Felande tự cảm thấy thẹn.
Vừa rồi đã xảy ra quá nhiều chuyện, hiện tại cuối cùng cũng tạm ổn thỏa nên nó dựa lưng ngồi trên ghế ở hành lang bắt đầu miên man suy nghĩ.
........................
Lúc Andrea đi ra sau vườn hoa thì thấy hai bảo tiêu kia đang hùng hục đào đất.
Mưa tuyết còn đang không ngừng rơi xuống, bởi vì tuyết nên bùn đất bị chìm hẳn ở dưới.
Xác người đàn ông nọ được đặt bên cạnh, là bị bọn họ dùng dây cáp ghìm chết, hiện tại thời tiết lạnh vô cùng, thi thể bị đông lại như khối băng.
"Hắc, hai đứa kia, để bọn anh đến giúp các chú một tay."
Người da đen vóc dáng cao to ném thi thể tên sát thủ qua một bên, vừa vặn đè lên thi thể của tên bị ghìm chết.
Andrea cười cười xắn ống tay áo, cầm cái xẻng tới, "Tôi cùng đào với các cậu."
Mặc dù là ban đêm u ám không nhìn rõ nhưng Andrea vẫn có thể thấy khói trắng toát ra từ miệng, lòng bàn tay cầm xẻng như cầm khối đá lạnh buốt xuyên thấu qua da thịt.
Thời tiết New York quỷ quái! Thật sự là lạnh muốn chết!
Người kia xua xua tay, túm lấy xẻng trên tay Andrea,
"Ngài đi giúp Orwell đi, ở đây có chúng tôi là đủ rồi, an toàn của tộc trưởng là trọng yếu nhất."
"Đúng đó, đúng đó, quân sư, ngài cứ đi đi!"
Tất cả mọi người đều ồn ào bảo Andrea đi về trước.
Andrea ngừng một chút rồi buông xẻng trong tay ra, "Thật sự có thể?"
"Đi đi thôi." Cái tên nhóc gầy teo giọng léo nhéo kia hô to, "Andrea, hôm nay sao ông cứ như đàn bà vậy?"
Andrea bất đắc dĩ cười cười rồi xoay người quay về bệnh viện.