Bên kia, Orwell vừa từ trong phòng vệ sinh ở cuối hành lang bệnh viện đi tới.
Hắn phụ trách gác cửa chính bệnh viện, chủ yếu là chú ý nhân vật khả nghi đi đến bệnh viện.
Nhưng khi Orwell vừa ra khỏi toilet đã phát hiện Andrew vốn phụ trách canh giữ cửa chính lại không có ở đây, chỉ có hai người đứng ở bậc thang trước cửa.
Một người đút tay trong túi, tay còn lại nắm chặt súng cảnh giác nhìn bốn phía. Người kia vừa nhìn xung quanh vừa hút thuốc.
Orwell sửa sang lại quần áo một chút, lập tức đi tới, "Andrew đâu?"
Người kia vội vàng ném điếu thuốc trên tay vào bụi cỏ, sau đó nói với Orwell:
"Andrew bảo em nói với anh một tiếng, vợ gã sắp sinh, gã quay về một chuyến."
Orwell nhíu mày.
Andrew là thủ hạ đắc lực nhất của gã. Đối với nhiều người mà nói, thằng nhóc đó ở trong gia tộc Brando cũng không tệ lắm.
Andrew là một người Italy trẻ tuổi thông minh, bắt đầu đi theo Orwell làm việc từ năm 1920, cái khoảng thời gian gia tộc Brando bắt tay vào quét sạch mấy bang phái nhỏ lẻ.
Lúc đó gã mang theo một đám đàn em huyết chiến sống mái với một bang phái Ireland cỡ trung tên là "Ưng nhãn" ở phía sau núi vùng ngoại thành, Andrew là một thằng nhóc không có gì đặc biệt ở trong gia tộc Brando, cũng gia nhập chiến đấu trong đó.
Orwell lúc ấy không kiểm tra kĩ, thiếu chút nữa bị một tên Ireland nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất bắn lén, may mắn Andrew đứng ở sau lưng kịp thời cảnh báo, Orwell lập tức quay đầu tặng cho tên đó một phát đạn vào đầu.
Từ đó về sau, Andrew luôn đi theo Orwell, bởi vì đầu óc linh hoạt nên gã rất hài lòng.
Chỉ có điều, Andrew là người rất tham tiền.
Thật ra thì mọi người ai cũng thích tiền, đó cũng không phải khuyết điểm.
Nhưng thói tham tiền của Andrew lại rất nặng, ngay cả Orwell luôn luôn tuỳ tiện cũng có chút phản cảm.
Orwell híp mắt vỗ vỗ bả vai hai bảo tiêu nói,
"Đứng ở đây, tuyệt đối không được rời khỏi, chốc nữa sẽ có người tới đổi ca, tôi đi gặp tộc trưởng một chút."
Hai người lập tức gật đầu, "Đã biết! Anh yên tâm đi."
... ...
"Brando, ngài có ý kiến gì về chuyện này?" Andrea ném thuốc lá trên tay xuống nhìn Brando.
Vừa rồi gã đã trần thuật từ đầu đến cuối mọi chuyện cần thiết cho Brando, trần thuật hoàn toàn khách quan, hơn nữa không có gắn thêm suy nghĩ của mình vào.
Nghe xong những lời này, mặt Brando hiện lên một tia tàn khốc,
"Andrea, đây chỉ là cái trò mèo điệu hổ ly sơn nhằm dẫn người của chúng ta rời đi rồi lại tiếp tục tiến hành ám sát, hơn nữa tên sát thủ này không có ý định còn sống trở về, nhưng chúng ta cũng có thể tương kế tựu kế, cho bọn chúng tự nếm mùi của chính mình."
Andrea gật đầu, thật ra hắn cũng nghĩ như vậy.
Người đàn ông đội mũ kia cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt nhóm bảo tiêu, đại khái là để dẫn dụ họ rời đi, loại phương pháp này ở trong mắt Andrea đúng là quá ngu xuẩn.
Có điều, Andrea rất ít khi gặp tổ chức kiên trì như vậy, nói tóm lại cái tổ chức này có hai loại tính cách đặc biệt là ngu muội và cứng đầu.
"Ngài tính thế nào?"
Andrea hỏi, thứ Brando lợi hại nhất không phải là sự lõi đời thành thục, cũng không phải sự tàn bạo, hung ác, mà là bất kể lúc nào cũng có thể cho ra diệu ý không ngờ.
Brando dụi tắt điếu thuốc,
"Cậu cho nhóm canh cửa đuổi theo gã, giả vờ cửa vào thật sự trống không, sau đó chờ bọn chúng tiến vào thì bao vây lại. Chặn đường đi của chúng.",
"Ngài cảm thấy chúng ta có thể moi ra gì từ miệng đám sát thủ đó không?" Andrea nhìn Brando.
Brando mặt không chút thay đổi lắc đầu, "Những tên sát thủ này đều là liều chết, một chữ chúng ta cũng không moi ra được."
Andrea cúi đầu ừ một tiếng.
"Hiện tại chỉ có thể đợi chân rết của chúng ta gọi điện đến..."
Andrea còn chưa nói xong Orwell đã vội vàng chạy tới.
"Tộc trưởng! Andrea!" Orwell nhỏ giọng chào hỏi hai người.
Brando quay đầu nhìn về phía Orwell, "Chuyện gì, Orwell?"
Orwell đưa một tờ giấy cho Andrea, "Đây là lịch sử cuộc gọi của Andrew."
Andrea cẩn thận nhìn một chút, vừa xem vừa nhíu mày lại, sau đó ngẩng đầu nói với Brando
"Andrew từ tháng 10 năm ngoái đã bắt đầu liên hệ với một số điện thoại lạ, hơn nữa vẫn luôn giữ liên hệ. Buổi sáng ngày hôm qua còn gọi một cuộc."
Ba người lặng im trong chốc lát, Orwell đột nhiên vỗ mạnh đầu chán nản nói.
"Ngày hôm qua lúc thằng nhãi kia gọi điện cho tôi, tôi vô tình tiết lộ lộ trình của ngài Brando, tôi thật sự... !"
Andrea híp mắt nhìn thẳng Orwell, sau đó trầm giọng nói,
"Orwell, Andrew là đàn em của cậu..."
Orwell tỉnh ngộ mở to hai mắt quả thực sắp khóc đến nơi, quay đầu nhìn về phía Brando,
"Tộc trưởng, tôi không bán đứng ngài và Taylor! Tôi không biết thằng nhãi Andrew sẽ làm loại chuyện này!"
Brando lạnh lùng nhìn mặt Orwell như đang lã chã chực khóc, giơ tay lên vỗ bả vai Orwell,
"Tôi tin cậu, nhưng mà cậu phải tự tay giải quyết Andrew, tốt nhất là dẫn vào bệnh viện, tôi muốn tận mắt nhìn thấy cậu gϊếŧ chết hắn."
Orwell rất nghiêm túc gật đầu, cảm kích nhìn hắn,
"Cảm ơn ngài đã tin tưởng! Tộc trưởng, tôi sẽ đi bắt sống Andrew ngay bây giờ!"
Andrea xua tay,
"Cậu không cần đi, tự hắn sẽ trở lại, nếu lúc này tự nhiên biến mất mới là đứa ngốc, Andrew rất thông minh, hắn biết mình nên làm thế nào mới không để người khác nghi ngờ."
Brando quay đầu nhìn về phía Andrea,
"Quân sư của tôi, chuyện tiếp theo cậu cứ lo liệu, tôi đi xem Taylor, bắt được Andrew thì trực tiếp mang vào."
"Tôi đã biết."
Hai người đồng thời cúi đầu chào Brando.
Brando phất tay rồi quay về phòng bệnh của Taylor.
... ... ... ... ... ... ...
Lúc Brando đi vào phòng bệnh thì Taylor đã bắt đầu tỉnh lại.
"Ưʍ..."
Vì tác dụng của thuốc mê nên Taylor ngủ khá lâu, còn thiếu máu, bây giờ đầu cậu có chút hỗn loạn, nhìn không rõ mọi thứ xung quanh.
Cố nâng hai tay không cảm giác, Taylor khó chịu xoa nhẹ trán.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Taylor không nhịn được mở to hai mắt mới nhìn rõ Brando một thân âu phục đen đẩy cửa đi vào.
Đèn trong phòng rất tối, chiếu không tới góc phòng đối diện giường, Taylor híp mắt cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt Brando.
Nhưng cậu lại phát hiện hôm nay hình như hắn không thắt caravat, cổ áo sơ mi trắng bên trong không được đóng kín như bình thường mà được mở rộng.
Ánh sáng trong phòng không rõ, Taylor nhìn thấy chiếc cổ thon dài của Brando.
Brando luôn là một người đàn ông chú trọng các chi tiết nhỏ, tuyệt đối sẽ không để bản thân ra ngoài mà không đeo caravat.
Bởi vì đó là biểu hiện cho sự xuề xòa, mà Brando vĩnh viễn là một người đàn ông ổn trọng.
Taylor cứ nghĩ mãi về vấn đề này ―― vì sao hắn không thắt caravat? ―― đừng cười nhạo cậu ngốc nghếch, thói quen luôn nghiền ngẫm tâm tư cùng với hành vi của Brando Taylor mãi cũng không sửa được, giống như là thói quen ăn cơm ngủ nghỉ vậy.
Vì thế cậu chìm vào suy nghĩ.
Lúc Taylor ngây người thì Brando đã lập tức đi tới trước mặt cậu.
Taylor nhìn chằm chằm vào khuôn mặt âm trầm của hắn, thở mạnh cũng không dám.
Áp lực thế này khiến đầu Taylor lại đau, nhưng loại đau đớn rất nhỏ này cũng làm suy nghĩ càng thêm rõ ràng hơn.
"Brando, anh không sao chứ?"
Taylor suy yếu hỏi.
Brando không trả lời, mặt không chút thay đổi đứng trước mặt cậu, trong ánh mắt rõ ràng mang theo sự không hài lòng.
Bất kể là không hài lòng cái gì, Taylor đều bị cảm giác áp bách trên người hắn làm co đầu rụt cổ, đồng thời cũng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người.
Taylor khẩn trương vươn tay muốn nắm lấy bàn tay ấm áp của Brando, đồng thời lo lắng nhắc nhở hắn,
"Brando, đừng hút nhiều thuốc lá, hút nhiều nicotin không tốt cho sức khỏe... A ~!"
Taylor kêu đau một tiếng, bởi vì tay Brando bỏ qua bàn tay đang vươn ra của Taylor mà nắm lấy cằm cậu.
Brando thoạt nhìn không cường tráng nhưng sức rất lớn, cậu đau đến mức muốn rớt nước mắt nhưng lại nhịn đau giương mắt lên nhìn đôi môi đỏ thẫm đang mím chặt lại của hắn.
Taylor rất sợ hãi khi hắn như vậy, cổ họng khó chịu hừ một tiếng, càng cố nén nước mắt trở về.
Dưới ánh đèn, con ngươi tối đen của Taylor trong suốt.
Brando cứ giữ im lặng như vậy mà đánh giá cậu.
Trong không gian im lặng đến dọa người, Taylor nghe thấy tiếng trái tim mình bất an đập "thình thịch, thình thịch".
Đột nhiên Brando rút từ trong người ra một khẩu súng, một tay nắm cằm Taylor, tay kia cầm súng chỉ vào đầu cậu.
Taylor cắn môi, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt khủng bố này của Brando thì hức một tiếng sợ hãi bật khóc.
Nước mắt từng giọt từng giọt chảy ướt gối đầu.
"Thế nào, biết sợ?"
Brando cúi đầu hỏi, biểu cảm lãnh khốc.
Taylor hoảng sợ gật đầu, vội vàng lấy tay lau nước mắt, chỉ sợ Brando thật sự sẽ bắn chết mình. Trải qua chuyện vừa rồi, cậu thật sự sợ chết.
Lúc bị trúng đạn, cái loại cảm giác hồn phách như bị kéo ra khỏi cơ thể này cậu vĩnh viễn không thể quên.
Thật ra người vừa thoát chết mới là người sợ chết nhất. Những người chết đi mà không phải giằng co với số mệnh vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác khi đứng ở rìa cái chết nó kinh khủng và bất lực cỡ nào.
Brando hừ lạnh một tiếng, ngón cái không chút do dự gạt chốt an toàn, thong thả xoay ổ quay đạn.
Taylor nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh trên trán túa ta ―― làm ra động tác này, nghĩa là Brando thật sự muốn gϊếŧ mình.
Taylor liếc đôi đồng tử đen láy nhìn ngón trỏ thon dài của Brando đặt lên cò súng.
"Bran... Brando..."
Taylor nhỏ giọng gọi Brando, trong mắt mang theo cầu xin, thân thể hơi run rẩy.
"Đã muộn."
Tiếng Brando thản nhiên như là mặt hồ đã đóng băng, con ngươi màu xanh nhạt lãnh khốc vô tình nhìn khuôn mặt bị dọa đến tái nhợt không còn chút máu của Taylor.
Taylor chỉ nghe thấy "Đoàng ――" một tiếng, ngón tay Brando không chút do dự bóp cò.
Khi nghe thấy tiếng bóp cò, trước mắt Taylor tối sầm, ngất xỉu...
... ... ... ... ... ... ...
Trong ổ quay không có đạn, chính xác thì có một viên nhưng ở ngay ổ đạn bên cạnh, vừa bị Brando xoay qua rồi.
Nếu Taylor chăm chỉ học bắn súng và kĩ thuật súng cùng Orwell thì chỉ dựa vào tai cũng có thể nghe thấy tiếng đạn trong ổ đạn.
Tuy vậy cậu vẫn bị dọa cho ngất xỉu.
Mặt Brando không chút thay đổi cất súng lục đi, sau đó rút khăn tay từ trong túi áo ra lau sạch sẽ mồ hôi lạnh trên trán cùng với nước mắt lem nhem trên mặt Taylor.