Chương 7: Scott bị đánh

Sau khi Orwell trở về, Brando liền kéo Taylor nằm trên giường.

Brando tựa nửa ngườ lên đầu giường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, bắt đầu tháo dỡ khẩu súng lục trong tay.

Taylor thì ngồi ở bên cạnh Brando, đôi mắt xinh đẹp nhìn ngón tay thon dài của Brando tháo khẩu súng có bán kính nhỏ kia ra, sau đó lắp lại.

"Có muốn thử một chút hay không?" Brando quay đầu hỏi Taylor.

Taylor lắc đầu, "Tôi không biết."

"Chủ nhân không thích đứa nhỏ ngu ngốc, lại đây, thử xem. Không phải em vừa mới xem một lần sao?" Nói xong, Brando liền cúi đầu tháo súng ra, biến thành một đống bộ phận nằm rải rác.

Taylor nhận lấy từng bộ phận, có chút khó khăn, kỳ thật vừa rồi cậu chủ yếu là nhìn Brando cùng nghĩ lời hắn nói lúc vừa rồi—— chính là câu nói để mình gϊếŧ người kia —— cho nên cũng không nhớ rõ phải lắp thế nào.

Nhưng, Taylor biết là mình không thể làm trái ý Brando.

Vì thế bằng cảm giác, bắt tay lấy từng bộ phận rời rạc ra ghép lại.

"Như vậy đúng không?" Taylor cầm lấy khẩu súng đã ghép hoàn chỉnh, hỏi.

Brando đưa tay sờ sờ đầu Taylor, "Rất tốt, cho nên, đêm nay sẽ thưởng em." Nói xong, Brando liền hôn lên môi Taylor.

"Muốn sao?" Brando thấp giọng hỏi, ngón tay và miệng đều không ngừng trêu đùa Taylor.

Taylor ngửi thấy mùi thuốc lá thản nhiên trong miệng Brando, còn có mùi hương riêng trên người hắn, trộn lẫn với mùi thuốc lá làm Taylor có một loại cảm giác hoàn toàn mới, kỳ diệu... Như là cảm giác bị mê hoặc.

Taylor không ngừng giãy dụa thân thể, hai gò má đỏ bừng, nhưng không nói lời nào.

Brando hôn lên thắt lưng Taylor. Sườn thắt lưng và hai bên đùi Taylor rất mẫn cảm, vừa hôn vừa nói "Taylor, hỏi em mấy vấn đề nhỏ."

"Ưʍ..." Taylor mơ mơ màng màng đáp ứng.

"Em lần đầu tiên di tinh (mộng tinh) là lúc nào?"

"Ưʍ... Lúc 12 tuổi." Taylor nói.

Môi Brando không ngừng trượt xuống dưới, nhưng miệng vẫn nói chuyện, "Nói như vậy, tôi thật sự là tội nặng nha. Vậy, em mơ thấy cái gì?"

Taylor lắc đầu, "Không thấy gì, chỉ là đột nhiên liền..."

Brando cười cười, nhéo nhéo hạ bộ Taylor, "Có phải tích quá lâu hay không, cho nên liền tràn ra?"

Taylor đỏ mặt gật gật đầu, bắt đầu nuốt nước miếng.

Brando giống như là chuyên gia về phương diện này.

Brando đột nhiên ngừng tay, Taylor sửng sốt, thấy Brando không chuyển mắt nhìn mình, "Cầu tôi, thì tôi cho em."

"Không..." Taylor lắc đầu, hai má đỏ hồng thẹn thùng.

Brando nhướn mi, "Được rồi, tôi đi đây." nói xong thật sự đứng dậy.

Taylor đột nhiên cầm lấy ngón tay út Brando "Cầu anh..."

"Cái gì?"

"Cầu anh... Chủ nhân!" Taylor nói xong liền khóc.

Giống như thân thể của mình càng ngày càng quen thuộc Brando. Có lẽ đời này mình chỉ có thể ở bên cạnh Brando, chỉ có thể bị một mình hắn ôm! Đây là ý nghĩ trong nháy mắt này của Taylor.

Brando nhanh chóng quay lại, ôm lấy Taylor, mang đến một trận hôn cuồng bạo, " Nói sớm một chút không phải tốt hơn sao?"

...

"Tôi có thể không gϊếŧ người không?"

Taylor nằm ở trên giường, thân thể mảnh khảnh bị Brando ôm thật chặt, mái tóc màu đen mềm mại nhẹ nhàng dán tại bờ ngực rắn chắc của Brando.

Brando quyết đoán lắc đầu "Không được."

"Nhưng mà tôi sợ." Taylor đưa tay kéo chăn che người.

Brando đem mặt chôn ở cổ Taylor, "Tiểu thiên sứ của tôi, có cái gì phải sợ? Không phải chỉ là gϊếŧ người thôi sao? Em quá mức thiện lương thì sẽ bị tổn thương. Cho dù có tôi bảo vệ thì em vẫn sẽ bị tổn thương. Cho nên, cứ việc trở nên tà ác đi. Lần đầu tiên đều sẽ khẩn trương sợ hãi, điều này rất bình thường. Nói cách khác, giống như là lần đầu tiên của chúng ta, không phải em cũng khóc sao? Hiện tại, có phải hay không rất thoải mái?"

Hai má Taylor đỏ rực, căm tức nói "Đây không phải là vấn đề! Brando, anh trước kia có từng sợ hãi không? Chính là... Lần đầu tiên gϊếŧ người?"

"Không." Brando trả lời rõ ràng.

Taylor "..." ==!

"Nhưng mà..." Taylor lại muốn nói cái gì.

"Được rồi, đừng nói nữa" Brando lạnh lùng nói, tay phải chậm rãi vuốt ve gương mặt Taylor "Nghe, ngoan ngoãn ngủ, dưỡng tốt tinh thần, cũng đừng nghĩ cái gì, tôi sẽ ở bên cạnh em, đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ em."

"Tôi sẽ bảo vệ em..." Lòng bàn tay ấm áp còn có những lời này quanh quẩn bên tai, Taylor rất nhanh liền ngủ thật say.

Ngày hôm sau Taylor dậy tương đối sớm, bởi vì cậu mơ thấy mình bị người khác gϊếŧ.

Cậu thấy màu máu đỏ của mình và màu óc trắng phun đầy mặt đất.

Vì thế Taylor liền tỉnh.

Nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ, vì thế Taylor dứt khoát đứng lên, đi chuẩn bị bữa sáng.

Taylor đứng ở trước bồn nước, rửa mặt, đánh răng, sau đó bắt đầu nấu bữa sáng.

Brando rất thích ăn nhẹ một chút gì đó vào buổi sáng. Đây là tập tục ở Italy, so với người Mỹ thì không giống cho lắm.

Nói thí dụ như Taylor, thói quen từ trước đến nay của Taylor giống mọi người Mĩ khác, buổi sáng thích hoặc nói là thói quen, thường ăn xúc xích hoặc trứng ốp lết. Nhưng theo Brando một thời gian, Taylor cũng thành quen —— nhưng thật ra là cậu không quen cũng không được, Brando sẽ bắt cậu phải quen.

Taylor rửa sạch cà chua sau đó đem sốt, một nồi khác thì luộc mì, Brando rất thích ăn mì sốt cà chua —— không biết vì sao, Taylor cảm thấy những người đẹp thường có chút cố chấp quái dị.

"Sao sớm như vậy đã rời giường?"

Taylor luộc mì sợi và sốt cà chua xong thì thấy Brando khoanh tay tựa ở cửa phòng ngủ, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đỏ.

Taylor liếc mắt nhìn Brando một cái, nghĩ vừa rồi mình bị thân hình như vậy ôm lấy, đáy lòng nổi lên cảm giác kỳ quái, vì thế vội vàng dời mắt đi, "Không ngủ được liền rời giường."

Brando ngáp một cái, "Bởi vì trong ngực trống không, tôi cũng tỉnh, còn tưởng rằng em thừa dịp tôi ngủ liền bỏ chạy."

"Đừng nghĩ bậy." Taylor cau mày nói.

Brando tiến lên ôm lấy Taylor còn mặc tạp dề vào trong ngực, ôn nhu nói "Nếu em chạy, bị tôi bắt về, tôi sẽ cắt đứt chân của em."

Brando vừa nói vừa liếʍ hai má Taylor, cọ cọ giống như đôi tình nhân "Tôi vĩnh viễn sẽ không để cho người khác phản bội tôi."

Giống như Tào Tháo vậy ==

Taylor lăng lăng đứng tại chỗ, hai tay trở nên lạnh băng.

Cậu từ nay về sau nhớ rõ, những lời này là những lời Brando thích nhất —tôi vĩnh viễn sẽ không để cho người khác phản bội tôi.

Mà Taylor cũng chân chính ý thức được, mình vĩnh viễn không thể rời khỏi Brando.

... ...

Sau khi ăn xong bữa sáng, Brando lôi kéo Taylor trở về nằm trong chốc lát. Taylor mơ mơ màng màng liền ngủ.

Cảnh trong mơ thực trống trải, cái gì cũng không mơ thấy.

Sau lại bị một trận tiếng ồn đánh thức.

"Đánh chết nó! Đánh chết nó! Đánh chết nó cho tao!"

"Đánh chết thằng cặn bã này!"

"Đập chết nó!"

"..."

"... ..."

Trên đường cái truyền đến một trận tiếng động lớn, giống như có người đang đánh nhau, còn có tiếng đám đông nhốn nha nhốn nháo, như là ruồi bọ vậy. Ở trong lỗ tai Taylor bay tới bay lui, Taylor thực muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Brando trở người, một chân gác trên người Taylor, hắn luôn như thế, chuyện không liên quan đến mình dù có quan trọng cũng không tò mò. Nhưng Taylor cảm thấy hứng thú, liền từ trên giường đứng lên, xuyên qua cửa sổ hướng ra ngoài xem.

"Brando! Brando!"

Taylor lay lay bả vai Brando.

"Qua xem! Mau lên!"

Brando kéo kéo khóe miệng, sau đó lấy ngón tay chỉ miệng mình nói "Hôn tôi, tôi sẽ nhìn."

Taylor chẳng quan tâm nhiều như vậy, thật sự cúi đầu hôn một cái, Brando cười cười ngồi dậy, phi thường khoái trá.

"Mau nhìn!"

Taylor chỉ chỉ trên đường.

Brando có chút hăng hái nhìn một màn trên đường cái—— Scott đang ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ba người trẻ tuổi cầm đao Italy trên tay quyền đấm cước đá gã.

Một tia máu tươi đỏ thẫm từ kẽ ngón tay Scott chảy ra. Ngón tay gã rất đen, cho nên máu đọng trên mặt nhìn cũng không rõ lắm.

"Cảnh sát đến đây! —— "

Không biết ai kêu một tiếng, ba người trẻ tuổi sửng sốt, Scott xoay người liền chạy tới cuối phố, vừa chạy vừa chửi bậy "Lũ chó đẻ chúng mày! Ông đây tuyệt đối sẽ không cho chúng mày còn sống mà thấy mặt trời ngày mai!"

Thân mình thì như một tòa núi nhỏ, nhưng lại chạy cực kỳ nhanh, chỉ chớp mắt liền không thấy bóng dáng, bởi vì xe cảnh sát đã tới, cho nên đám người cũng liền lập tức giải tán —— tốc độ không thua Scott.

"Thật tốt quá, tên đáng ghét này rốt cục cũng bị người trừng phạt!" Taylor nắm tay, kích động nói.

Brando liếc mắt nhìn Taylor một cái, lắc đầu bình tĩnh nói "Thực sự thắng thua vĩnh viễn không biểu hiện vào lúc đầu, mà là cuối cùng. Taylor, em tin không, tối nay, nhiều nhất là sáng sớm ngày mai, ba người kia, ít nhất sẽ có một người chết trên tay Scott, hoặc là đột nhiên chết bất đắc kỳ tử*."

*Chết đột ngột, không vì nguyên nhân tự nhiên

Taylor quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Brando, "Brando, tuy rằng mấy lời anh nói tôi không tin tưởng lắm, nhưng là, phán đoán của anh cho tới nay đều không sai. Tôi không biết mình nên nói cái gì bây giờ?"

Brando nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Taylor, cười ôm Taylor vào trong lòng, hôn lại ôm, "Taylor, em còn quá nhỏ, sẽ không rõ, nhưng là, chậm rãi, tôi sẽ dạy em hiểu được..."

Trong con ngươi màu xanh nhạt của Brando lóe ra ánh sáng âm trầm, Taylor không biết nên nói cái gì cho phải. Bởi vì Brando như vậy, chỉ cần cậu nhìn thấy, cả linh hồn đều chấn động.