- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- My Lord, My God
- Chương 68: Hiềm khích
My Lord, My God
Chương 68: Hiềm khích
Kinh tế Mĩ Quốc liên tục chuyển biến xấu, gần như mỗi ngày đều nghe thấy tin có người nhảy lầu tự tử ở Wall Street.
Bởi vì kinh tế xuống dốc nên toàn bộ thế lực ngầm ở đây bắt đầu phát triển điên cuồng, nhất là thế lực phản động ở Newyork, cuộc sống cả nước khổ sở vậy nên sự phồn vinh của phe phản động không khỏi hấp dẫn nhiều người.
Theo công tác thống kê, khoảng 6000 ngân hàng trên toàn quốc đã phải đóng cửa. Tính đến hết năm 1929, công nhân thất nghiệp ở Mĩ Quốc lên đến 10 triệu người, cuộc sống vô cùng khó khăn. Nhóm tư bản vì duy trì lợi nhuận mà không tiếc tiêu hủy hết hàng hoá trong khi hàng tồn còn nhiều, dân lại không thể mua.
Vì thế, phát sinh một cục diện buồn cười:
Trong khi ngàn vạn người không có cơm ăn áo mặc, nhóm tư bản lại liên tục tiêu hủy hàng hóa.
Tuy rằng chính phủ cố hết sức làm yên lòng dân chúng nhưng vì tổng thống Hoover không có chính sách cộng thêm chính phủ vô năng, khủng hoảng ngày càng trầm trọng, càng ngày càng nhiều người vì miếng ăn mà đi theo con đường phạm tội. . . . Nhất thời, số lượng hắc đạo và tiền tài đạt tới thời kỳ thịnh vượng.
Cùng lúc đó, tứ đại gia tộc vốn vẫn duy trì thế cân bằng ở Newyork cuối cùng đã phát sinh hiềm khích. Dù sao sản nghiệp của từng gia tộc hắc đạo không giống nhau, điều này dẫn đến việc trong chưa đầy một năm ngắn ngủi, khủng hoảng kinh tế có thể nhanh chóng thử thách sự nghiệp của các gia tộc, xem phương thức kinh doanh và sự nghiệp của gia tộc nào thích hợp phát triển vào thời loạn. Mà phát triển kém sẽ sinh ra ghen tị với các gia tộc phát triển mạnh.
Phải biết rằng, khi Alexander. Brando ra mắt, chỉ dùng 5 năm ngắn ngủn đứng vững gót chân ở giới hắc đạo, mà bây giờ thời thế loạn lạc, ai biết sẽ có con ngựa đen nào lao đến nữa hay không, khiến tứ đại gia tộc ở Newyork hoàn toàn thay đổi nhân lực và của cải.
Càng làm cho người ta lo lắng là di dân Mexico ào ào tràn đến, nghe đồn trùm buôn thuốc phiện lớn nhất Mexico – tập đoàn "Phong" đã vượt qua biên giới Mĩ Quốc, êm đẹp xâm nhập vào quốc nội. Vậy mục tiêu cuối cùng của tổ chức buôn lậu thuốc phiện này nhất định là nơi tập trung nhiều dân cư, kinh tế phát triển – Newyork.
Tin tức này không hề nghi ngờ khiến cho hắc đạo Newyork cảnh giác.
Cùng lúc đó, Andrea cảm thấy gia tộc Victor – gia tộc Mĩ Quốc có lịch sử lâu đời, gia tộc hiện mà tại đang đứng đầu phản động Mĩ Quốc, rất có thể sụp đổ trong thời kì khủng khoảng kinh tế này.
Nguyên nhân rất đơn giản, khủng hoảng kinh tế hiện tại vô tình hủy diệt sinh cơ trụ cột của gia tộc Victor.
... ... ... ...
Rất nhanh đã đến lễ Giáng Sinh, Taylor tính toán dạo phố mua một ít quà giáng sinh tặng cho viện trưởng Hall.
Lucy, con gái của ông vậy mà có thể bỏ đi luôn không trở về, không thể tưởng tượng được một người phụ nữ thật sự có thể vì tình yêu và lãng mạn mà vứt bỏ gia đình và người thân?
Andrea sáng sớm đã tới đây, con trai Orwell, Swiss cũng đi theo.
"Buổi sáng tốt lành, ngài Taylor!"
Tính cách Swiss rất giống Orwell, không sợ ai, lại tuỳ tiện, nhưng vào làm trong gia tộc mấy năm, Brando vẫn luôn vừa lòng với hắn, nhất là về mặt làm ăn, Swiss luôn làm chính xác.
"Buổi sáng tốt lành, Taylor!" Andrea cũng chào hỏi cậu.
Taylor mỉm cười đi đến trước mặt bọn họ.
"Buổi sáng tốt lành! Andrea, Swiss, Brando hiện tại ở bên trong, hắn nói nếu mấy người đến liền trực tiếp đi vào tìm hắn."
Andrea gật đầu, gần đây gã bề bộn nhiều việc, nhất là chuyện thu nạp thêm thành viên và chuyện làm ăn, gã vẫn luôn ra ngoài xử lý nên hơn nửa tháng rồi chưa gặp Taylor, "Taylor, đã lâu không thấy cậu, bây giờ cậu muốn đi đâu?"
Taylor huơ huơ ví trên tay,
"Tôi định đi mua quà Giáng Sinh sớm tặng cho viện trưởng Hall, lễ Giáng Sinh rất bận rộn, có thể không có thời gian đến tặng quà, sau đó sẽ bàn bạc với ông một chút, nếu lễ Giáng Sinh có thời gian thì qua đây cùng bọn tôi. Sau đó đi mua quần áo cho Brando."
Swiss cười hắc hắc, "Stuart, ngài đúng là rất để ý tộc trưởng."
Taylor đỏ mặt, mỗi lần có người nói đến cậu và Brando, cậu sẽ đỏ mặt, nhiều năm qua vẫn luôn như vậy.
"Ai, Brando mỗi ngày chỉ biết làm việc, mấy bộ âu phục kia cũng đã mặc nhiều năm rồi, mỗi lần tôi gọi hắn đi mua quần áo hắn đều nói không có thời gian, " Taylor nhún nhún vai, "Tôi đành tự đi mua quần áo cho ảnh vậy!"
Brando từ trước đến nay vẫn luôn chăm chỉ làm việc, nhất là gần đây liên tục có điện thoại, bận tối mày tối mặt, cho nên hắn rất khó có thể dành ra chút thời gian đi mua đồ với Taylor.
Andrea vỗ vỗ bả vai cậu,
"Bên ngoài tuyết đang rơi, lái xe chú ý một chút, đúng rồi, gọi Will đi theo đi! Bằng không tộc trưởng nhất định sẽ lo lắng."
Taylor gật đầu.
Andrea còn hỏi, "Hai vị công tử đâu?"
Taylor liếc lên lầu, "Đều ở trên lầu, không biết đang làm gì. Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, cũng không ra ngoài đi dạo một chút."
Andrea cười nói, "Tình cảm của hai anh em thật tốt!"
Taylor tán gẫu cùng bọn họ trong chốc lát, mặc thêm áo lông thật dày rồi đi ra khỏi cửa.
Mới vừa tới cửa, Will mặc áo khoác dài lông dê màu đen, trên tay cầm một chiếc ô đen thật to đi tới, vẫn là khuôn mặt nghiêm túc, "Ngài Stuart, tôi lái xe đưa ngài đi."
Từ mấy năm trước sau khi Taylor bị Brando giáo huấn, chỉ cần là đi ra ngoài đều sẽ mang theo bảo tiêu, đầu tiên là tránh gặp gỡ phiền toái, thứ hai là phòng ngừa bị người ngoài cố ý bắt chuyện hoặc đến quấy rầy.
Taylor cười nói, "Làm phiền anh rồi, Will."
Will lắc đầu, "Tộc trưởng đã dặn dò chỉ cần ngài đi ra ngoài, chúng tôi đều phải đi theo."
Taylor nhìn một đám người phía sau Will, khoát tay "Will, anh đi theo tôi là được rồi, không cần người khác, được không?"
Will gật đầu "Được."
Nói xong liền giúp Taylor mở cửa xe, để cậu ngồi vào ghế sau, sau đó chính mình ngồi vào ghế lái, thắt chặt dây an toàn, lấy súng đặt ở nới dễ dàng lấy nhất khi gặp nguy hiểm, lái xe ra khỏi biệt thự.
Brando mặc một thân âu phục đen đứng ở trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, lẳng lặng nhìn Will lái xe chở Taylor rời khỏi biệt thự, biến mất ở ngã tư đường ngập tuyết.
Cuối cùng mới xoay người ngồi về vị trí.
Bởi vì mùa đông Brando cũng chỉ mặc một cái quần Tây màu đen nên Taylor đều đặt một tấm đệm thật dày lên tất cả ghế trong thư phòng của hắn, cho nên ngồi ở trên ghế sẽ không cảm thấy lạnh, còn rất êm.
Andrea và Swiss đi lên lầu, đứng ở trước cửa thư phòng, Swiss giơ tay gõ cửa, "Tộc trưởng."
"Vào đi." Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Brando.
Swiss mở cửa ra để Andrea đi vào trước, sau đó mình đi phía sau đóng cửa phòng lại.
Andrea và Swiss cúi đầu chào Brando."Ngài Brando." "Buổi sáng tốt lành, tộc trưởng!"
Brando phất tay, ý bảo bọn họ ngồi xuống, Andrea đặt cặp công văn ở cạnh sofa rồi ngồi xuống. Gã cúi đầu, phát hiện trên ghế có đặt một chiếc đệm dày, vì thế cười nói với Brando "Tộc trưởng, đây là Taylor làm đúng không?"
Brando mặt không chút thay đổi gật đầu.
Swiss cười hắc hắc, "Ngài Stuart thật là một người đàn ông cẩn thận! Tôi mà thế này vợ tôi nhất định sẽ yêu chết tôi."
Brando mím môi, "Andrea, tối qua gọi điện thoại qua đây, đã xảy ra chuyện gì?"
Andrea xoay người lấy hai phần tư liệu từ cặp công văn ra.
Swiss yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Andrea, là Brando bảo hắn đi theo Andrea học hỏi, cho nên hắn cũng không cần tham gia thảo luận.
"Brando, phía trên là chi tiết tài vụ hàng năm của chúng ta, chủ yếu là lợi nhuận tiêu thụ đồ uống có cồn cùng với kinh doanh sòng bạc. Về phần bán lẻ hàng hóa chúng tôi vẫn đang thống kê, có vẻ phiền toái hơn, hiện tại sức mua không đủ nên tôi nghĩ chúng ta nên cắt giảm đầu nhập."
Brando cầm nhìn thoáng qua, căn bản báo biểu Andrea làm sẽ không có vấn đề, Brando bình thường chỉ xem qua chiều hướng phát triển.
Brando cầm thuốc lá đưa cho hai người đối diện mỗi người một điếu, sau đó kẹp trên tay hút một hơi,
"Andrea, cậu biết đó, hiện tại không có công việc gì để làm, kinh tế các ngành các nghề đều đình trệ, cho nên sức mua không đủ cũng là chuyện rất bình thường. Tôi thấy việc bán lẻ của chúng ta cũng không thể duy trì lâu dài, chuyển nhân lực sang vùng khác đi, còn mấy vật phẩm trong cửa hàng đem phân phát hết cho cư dân phụ cận."
Andrea đã sớm cảm thấy nên đóng cửa việc bán lẻ, vì thế vui vẻ nói,
"Vâng, chúng ta sẽ không giống mấy tên tư bản kia, đổ hết sữa và bánh mì không bán được xuống sông, lại còn thiêu huỷ cả dầu ô liu, thật sự là quá lãng phí! Quanh đó toàn dân cư thất nghiệp nghèo khó, tôi cũng đã trải qua những ngày như vậy, ngày ấy thật sự là khổ sở vô cùng. Tôi thấy ý của ngài rất hay, tôi sẽ nhanh chóng cho người đi làm."
Brando tay kẹp điếu thuốc, nhìn báo biểu gật đầu,
"Nhớ kỹ hoàn thành trước lễ Giáng Sinh, phụ nữ và trẻ con vô gia cư chiếu cố nhiều một chút."
Andrea đáp ứng, lại chỉ vào tài liệu phía dưới, "Đây là tình hình gần đây của tứ đại gia tộc."
"A? Bọn họ làm sao vậy?" Brando để phần tư liệu thứ nhất qua, bắt đầu xem phần thứ hai.
Trên mặt Andrea xuất hiện vẻ lạnh lùng.
"Brando, tôi cảm thấy gia tộc Victor đang mưu đồ gây rối. Ngài xem, bọn họ chủ yếu là kinh doanh trang phục chính thống cùng với sòng bạc ngầm, từ trước năm 1929, kinh doanh trang phục và sòng bạc ngầm của gia tộc Victor luôn chia mỗi bên một nửa. Nhưng từ sau khi thị trường chứng khoán sụp đổ, cũng chính là tháng 10 năm nay, cổ phiếu gia tộc bọn họ xuống dốc không phanh, mọi người bán tháo số lượng lớn, sự nghiệp trang phục vốn lũng đoạn Mĩ Quốc hiện tại đang trên bờ phá sản. Phải biết rằng, trước đây gia tộc bọn họ chưa từng trải qua đả kích kinh tế nghiêm trọng như vậy. Bề nổi là phương diện kinh tế, bề chìm là phương diện chính trị.
Tổng thống trước kia có quan hệ rất tốt với bọn họ đã xuống sàn, mà tổng thống đương nhiệm lại là người nhát gan vô năng không dám nhúng tay vào thế lực hắc đạo, điều này trực tiếp đả kích cả về mặt chính trị lẫn kinh tế của gia tộc bọn họ, cuối cùng còn lại chỉ là sản nghiệp đánh bạc."
Brando gật đầu ý bảo hắn nói tiếp.
Andrea dập tắt điếu thuốc,
"Ngài xem, nói tới đánh bạc ở Newyork, thậm chí là cả Mĩ Quốc, hiện tại làm tốt nhất là gia tộc chúng ta, hơn nữa mấy năm nay luôn phát triển rất tốt. Sản nghiệp của chúng ta năm đó là cướp từ tay gia tộc Petrosino, kỳ thật năm 1925 năm đó cũng đã xuất hiện tin đồn tộc trưởng gia tộc Victor rất bất mãn với hành động của chúng ta, nhưng vì giữ gìn mặt mũi nên Victor không nói gì.
Nhưng hiện tại thì sao? Hết thảy đều không nói trước được!"
Andrea có chút kích động, gia tộc Victor là danh môn vọng tộc, hơn nữa có căn cơ lâu đời, nhất là tộc trưởng Victor, hiện tại tuy rằng đã gần 70 tuổi nhưng là không thể khinh thường.
Brando vẫn không có biểu cảm gì nhìn báo biểu, xem trong chốc lát rồi chỉ vào báo biểu nói "Bọn họ thuê người ở khu Brooklyn đến phá đám chúng ta có phải không?"
Andrea gật đầu,
"Hơn nữa còn đang bí mật thu mua nhân viên trong sòng bạc của chúng ta, hình như là muốn phá đám từ bên trong, sau đó thâu tóm cả khu đánh bạc, tộc trưởng, ngàn vạn lần không thể để bọn họ thực hiện được, sòng bạc khu Brooklyn làm ăn tốt nhất, mất sòng bạc nào cũng sẽ là tổn thất lớn của chúng ta."
Brando nhấn đầu thuốc lá xuống gạt tàn, cuối cùng gật đầu nói "Chuyện này tôi tự mình đến đàm phán, tôi sẽ đích thân tìm ngài Victor thảo luận vấn đề này."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- My Lord, My God
- Chương 68: Hiềm khích