Chương 5: Ám sát (2)

Người kỹ nữ kia ở căn phòng vô cùng cũ nát tại phố mười một. Cửa sổ thủy tinh đã bị ai đó cố tình đập vỡ.

Hơn nữa cơ thể những kỹ nữ này đều để cho người khác làm, cho nên cửa sổ có bị phá cũng không sao hết. Chỉ khi trời trở lạnh mấy ả mới nhớ tới việc sửa lại, còn bình thường khi kỹ nữ đang làm việc với người nào đó thì trên cửa sổ sẽ chen chúc một lũ trẻ con "xem cuộc chiến".

......

Lúc Brando mang theo Taylor đến nơi thì hai người kia đã ôm nhau làm xong một trận.

Tên cảnh sát mập mạp toàn thịt là thịt đè lên người phụ nữ da đen gầy gò, vừa nhìn liền nghĩ đến một miếng thịt heo chết trắng bệch đặt trên mặt bàn màu đen, thật là một sự đối lập tuyệt diệu.

Hôm nay là thứ sáu, tất cả mọi người có lẽ đều đi ra ngoài vui vẻ cho nên không có mấy thằng nhóc đến nhìn lén, vậy thì càng tiện cho Brando và Taylor — tuy nhiên, "cảnh đẹp" này thật sự không hợp tai hợp mắt chút nào.

Tiếng động trong phòng không ngừng truyền ra bên ngoài, Seiler bởi vì quá béo nên tiếng thở dốc còn nặng nề hơn cả đàn bà, giống như là một con heo kêu vậy.

Brando không nói một lời nhìn hết cảnh trước mắt, trong bóng tối tìm tòi cầm lấy tay Taylor. Ngón tay Taylor rất nhỏ và dài, như tay con gái vậy, Brando đột nhiên phát hiện lòng bàn tay Taylor đầy mồ hôi.

Quay đầu nhìn, Taylor mặt đỏ tới mang tai đứng ở phía sau mình. Ttrong phòng truyền ra âm thanh đứt quãng, ánh sáng từ trong phòng chiếu lên gương mặt trắng nõn của Taylor, Brando che kín miệng Taylor, tay phải vươn xuống phía dưới......

Brando nhướn mi, khóe miệng kéo lên ý cười, hai gò má Taylor đỏ hơn mà ngay cả cổ cũng đỏ lên. Ánh mắt nhìn thẳng vào Brando.

Brando nhìn trong phòng, có vẻ rất nhanh sẽ xong vì vậy cúi đầu nói nhẹ bên tai Taylor, "Không được phát ra tiếng."

Sau đó liền hôn lên miệng Taylor, Taylor lập tức nhắm mắt lại, hai chân như nhũn ra, vòng eo mảnh khảnh cũng trở nên mềm mại hơn.

Tay Brando với vào phía dưới áo sơmi Taylor, eo Taylor vừa mịn lại mềm nhưng đang không ngừng nóng lên.

"Thật sự là dễ bị kích động."

......

Cảnh sát Seiler rất nhanh đã "ra", hai người dùng tiếng địa phương New York mà Brando nghe không hiểu nói gì đó, kỹ nữ kia liền bò dậy mặc quần áo, Seiler mở cửa đi ra ngoài.

"Bọn họ nói cái gì?" Brando thấp giọng hỏi Taylor.

Taylor mặt đỏ tới mang tai nói "Gã nói, gã phải về nhà, vợ gã còn đang chờ gã ở nhà. Người phụ nữ kia nói phải trở lại quán bar làm việc."

Brando gật đầu, hai người đứng lên, đợi cho Seiler và kỹ nữ kia đều đi về.

Brando chờ vài phút rồi kéo tay Taylor trèo lên nóc nhà, sau đó chờ trước tại kho hàng phố mười một nơi tên cảnh sát đi qua.

Brando và Taylor núp ở chỗ tối sau cửa, tên cảnh sát mập kia rất nhanh liền xuất hiện ở trên đường cái, hơn nữa còn đi tới chỗ tối. Brando cầm súng chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến lúc tên mập vừa đi vào nơi có ánh sáng, Brando nổ súng.

Loại súng này tiếng nổ rất lớn, như muốn làm một loạt nhà xưởng đằng sau rung động như sắp sụp xuống vậy. Viên đạn bay qua, xoay tròn trong cơ thể mập mạp sau đó nổ mạnh, tên cảnh sát túm lấy cửa,"A –" hô lớn một tiếng, thân thể lảo đảo mất cân bằng, một dòng máu thật dài phun ra, nhờ có ánh sáng nên Taylor và Brando đều nhìn thấy màu của máu tươi, trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu tươi.

Brando nhìn tên kia túm chặt lấy cửa như muốn với tay ra sau móc lấy súng. Brando cười lạnh một tiếng, nổ một phát súng nữa lên người hắn, lần này tên kia hừ cũng không hừ một tiếng liền ngã xuống. Bởi vì quá béo nên cả Brando và Taylor đều nghe thấy một tiếng "Huỵch –".

"Đi mau."

Brando nhìn quanh bốn phía, không có ai. Hắn nhét khẩu súng lại trong túi áo, ôm Taylor đang sửng sốt leo lên nóc nhà, đi đến nhà của mình, kéo cửa sổ ở mái nhà ra sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí phố mười một mình vừa đứng. Không thấy gì hết, vậy thì vừa rồi người khác chắc chắn cũng không thấy cái gì.

Brando cười lạnh chui xuống, Taylor đáng thương bị hắn ôm vào trong ngực.

......

Brando không nói một lời ném Taylor lên giường mình, sau đó cả người phủ lên.

"Brando...... Anh muốn làm gì?" Taylor hoảng sợ nhìn Brando.

Gương mặt tinh xảo của Brando mang đặc điểm của người Anglo. Saxon và người Latin cứ thế phóng đại trước mắt Taylor. Đôi môi đỏ thẫm vô tình và đẹp đẽ như cánh hoa tường vi khẽ nhếch lên, Taylor thấy trong con ngươi cực đẹp kia lóe ra cảm xúc khác thường.

Điều này làm cho Taylor choáng ngợp. Nét cười kia làm cho Taylor rất sợ, thậm chí cảm thấy...... kinh hoàng.

"Làm gì?" Brando thong thả vuốt ve khuôn mặt Taylor,"Em thử nói đi? Đương nhiên là...... thỏa mãn em."

Nói xong, khóe miệng lại nhếch lên ý cười.

Taylor mở to hai mắt nhìn về phía Brando "Tôi không cần được thỏa mãn!", còn đẩy Brando ra.

Bàn tay mạnh mẽ của Brando dễ dàng khống chế hai tay Taylor ở trên đầu, sau đó dùng giọng lạnh như băng nói "Nhóc, em biết đấy, tôi không phải người xấu. Đương nhiên, cũng không phải loại tốt đẹp gì. Tôi chọn em, em hẳn là phải cảm thấy cao hứng chứ không phải cự tuyệt. Em phải nhớ kỹ, từ nay về sau, em là người hầu của tôi. Bất kể tôi làm gì, em chỉ có thể đuổi theo tôi. Tôi, Alexander. Brando, vĩnh viễn là chủ nhân của em."

"Không phải! Anh là người xấu!" Taylor dùng sức giãy dụa, bởi vì sắp bị vũ nhục mà nước mắt rơi xuống, hai hàng lông mi dính đầy nước mắt.

Brando rất yêu mến loại biểu cảm hoảng sợ này của Taylor. Hiện tại hắn có một loại cảm giác như sắp tự tay hủy hoại một bảo vật. Vì vậy, Brando không tiếng động cúi đầu xuống, liếʍ sạch nước mắt trên mặt Taylor, sau đó bắt đầu hôn môi cậu.

"Ô......" Taylor một bên thừa nhận hôn môi, một bên khóc.

Brando lấy cà vạt trói hai tay Taylor cố định ở trên giường, trên mặt xuất hiện nụ cười diễm lệ mà Taylor rất sợ, giống như nụ cười của ma quỷ thích ăn tim con người.

"Đừng...... Ô!!" Cổ Taylor đột nhiên bị Brando hung hăng cắn, Taylor gần như không thể hô hấp, hai chân càng không ngừng đá về sau.

Brando híp mắt, nhìn gương mặt thiếu niên mỹ lệ dần dần chuyển hồng, hô hấp dần dần trở nên khó khăn. Sau đó đột nhiên buông lỏng tay ra, Taylor càng không ngừng ho khan, nước mắt chảy xuôi xuống "Vì sao...... vì sao phải đối xử với tôi như vậy?"

Brando ôm chặt Taylor ở trong ngực mình, nhẹ giọng an ủi: "Bảo bối, trên thế giới có rất nhiều người xấu, em quá lương thiện, không thích hợp trong xã hội dơ bẩn này. Cho nên, từ nay về sau để tôi bảo vệ em, được không?"

"Không muốn!" Toàn thân Taylor run rẩy, muốn đẩy Brando ra nhưng hai tay bị trói chặt cho nên đành phải dùng thân thể lui về phía sau. Brando hất Taylor ra, vung tay cho cậu một cái tát. Một cái bạt tai này khiến Taylor cháng váng.

"Nhớ kỹ, em là ngươi hầu của tôi. Mà tôi, là chủ nhân của em. Nhớ rõ chưa?" Brando đặt ngón tay lên cổ Taylor.

Taylor cho rằng Brando thật sự muốn gϊếŧ cậu, vì vậy xuất phát từ bản năng, hoảng sợ kêu "Nhớ rõ!"

Brando vươn hai tay thon dài, vẻ mặt đau lòng sờ lên vệt dây trên cổ Taylor, "Ngoan, gọi một tiếng chủ nhân."

Taylor lệ rơi đầy mặt nức nở, sau đó đưa tay lau đi, vừa khóc thút thít vừa nói "Chủ nhân......"

Brando cởi cà vạt trên tay Taylor, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của Taylor, ôm thiếu niên vào trong ngực mình thấp giọng nói "Sớm như vậy chẳng phải tốt hơn sao, từ nay về sau phải nghe lời rõ chưa?"

Taylor gật đầu.

Brando cúi đầu hôn Taylor, toàn thân Taylor run lên, nụ hôn này thật sự là quá ôn nhu, khiến cậu có cảm giác thật là ra Brando vô cùng yêu thương cậu.

Taylor quá thiện lương, cũng quá cô đơn. Cậu chỉ là trẻ con, hơn nữa còn cô đơn quá lâu. Cậu rất khát vọng có người ôm cậu như vậy.

Tay phải Brando chậm rãi vuốt ve sau gáy Taylor, môi hai người vẫn dính cùng một chỗ, Brando rốt cục rời khỏi môi Taylor,"Tất cả của em, cho tôi, được không?"

"Nhưng......" Taylor do dự nói, cậu biết rõ Brando là có ý gì.

"Từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ em, không ai có thể làm hại em. Em sẽ luôn đứng ở bên cạnh tôi, Tôi sẽ yêu em, chăm sóc cho em, như vậy còn chưa đủ sao?" Thanh âm Brando như làn gió nhẹ vỗ về trái tim Taylor, khiến cậu dường như quên sự tồn tại của chính mình. Bởi vì chưa từng có người nào nói với cậu "Tôi muốn chăm sóc cho em."

"Đứa nhỏ ngoan......" Brando đặt Taylor ở trên giường, bản thân cũng phủ lên.

Lần đầu luôn đau đớn, mặc dù Brando một lần lại một lần dỗ dành, Taylor vẫn không ngừng rơi lệ. Taylor cảm giác mình như là con thuyền nhỏ, lênh đênh ở đại dương dậy sóng, một lần lại một lần bị sóng biển tàn nhẫn va đập, thuyền nhỏ xóc nảy, giống như bị bọt nước nuốt trọn.

"Gọi tôi!" Brando ra lệnh.

Taylor vừa lắc đầu vừa nói "Chủ...... nhân!"

"Ha ha......" Brando cười một tiếng trầm thấp, rất yêu mến bộ dáng Taylor lúc này.

Bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới bám chặt lên người hắn.

......

Sau khi chấm dứt, Brando chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen dựa vào đầu giường hút thuốc, một chân đặt ngang trên giường, một chân khác chống lên. Dáng người Brando thon dài, toàn thân lại không có thịt thừa, lúc mặc quần áo nhìn không thấy, khi chỉ mặc qυầи ɭóŧ sẽ phát hiện người hắn hơi gầy, có một loại vẻ đẹp hoang dã, nhưng lại không mất đi cái vẻ nhã nhặn.

Mái tóc dài màu hoa hồng của Brando dưới ánh đèn trông vô cùng tuyệt đẹp. Con ngươi màu xanh nhạt hơi hơi híp lại, nhưng đôi con ngươi nhìn như mê man kia cho tới bây giờ đều chưa từng để lộ ra trạng thái ấy. Cả người tràn ngập trong sương khói, tuấn mỹ và quyến rũ giống như thiên sứ xuống trần.

Taylor nghiêng người, cắn chặt chăn, hai vai run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống. Trong không khí tràn ngập mùi hương mờ mịt, đó là hương vị của mình và Brando.

Taylor nghĩ đến mọi chuyện vừa rồi, lại một lần nữa không tiếng động khóc lên, đáy lòng có cảm giác thẹn vì bị cưỡng đoạt chiếm lấy.

Brando nhìn thấy hai vai Taylor run rẩy, không cảm xúc liếc qua. Taylor quá gầy, không đầy đặn được như con gái, nhưng làn da nhẵn nhụi là không thể chối cãi, dáng người cũng là thon dài mảnh khảnh, khung xương nhỏ. Nhưng cho dù là con gái, dáng người như vậy cũng hơi nhỏ.

Brando đứng lên, Taylor nghe thấy tiếng động hoảng sợ co người lại, Brando trông thấy chất lỏng màu trắng chảy ra từ giữa hai chân Taylor.

"Taylor. Thoải mái sao?"

Brando không tốn chút sức nào vươn tay ôm Taylor vào trong ngực, nước mắt Taylor chảy xuống, rơi lên cánh tay Brando, thân thể bởi vì Brando đυ.ng vào mà hơi hơi run rẩy.

"Có phải em sợ tôi?" Giọng điệu Brando mang theo ý trêu cợt.

Taylor lắc đầu."Không sợ anh......"

"Em nên gọi tôi là gì? Quên sao?"

"Chủ nhân." Lúc Taylor nói lời này, trái tim cậu thắt lại, hơi đau đớn một chút. Trong đầu hiện lên những việc mà Brando làm với mình.

"Ngoan," Brando cười nói, sau đó hôn lên hai gò má của Taylor, xoay người đi đến phòng tắm.

"Nhớ kỹ Taylor, em là người tôi đã chọn. Em là người hầu của tôi."