Hai ngày trước lễ Giáng Sinh, Newyork nổi lên tuyết lớn, một tầng tuyết thật dày đọng lại trên mặt đất.
Tuy rằng chiến tranh thế giới vẫn đang căng thẳng, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến không khí háo hức của lễ Giáng Sinh trong nước.
Ở ngã tư đường bày đầy hoa tươi cùng cây thông Noel. Trong cửa hàng truyền đến tiếng hát du dương.
Bọn nhỏ vẫn là sung sướиɠ chạy tới chạy lui ở ngã tư đường, ném bóng tuyết tán loạn.
Taylor quàng khăn lông dê, mặc áo khoác lông dài màu lam, ngồi ở bên cạnh Brando. Andrea ở phía trước lái xe.
"Brando, năm nay cậu tính đón Giáng Sinh như nào?"
Tâm tình Andrea hiển nhiên là tốt. Bọn họ trong vòng một năm nay cực kỳ phát triển, danh tiếng của Brando cũng đứng thứ hai ở Mĩ. Dòng họ của hắn sẽ ghi tên vào lịch sử thế giới ngầm ở Mĩ Quốc, và đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Mà mình sẽ được ghi nhớ đời đời vì Brando, trở thành quân sư nổi tiếng trong lịch sử. Bởi hắn và Brando cùng vượt qua thời kì khốn khổ nhất, quá trình Brando làm giàu cũng có một phần công lao của hắn.
Hơn nữa trước Giáng Sinh, cũng chính là mấy ngày gần đây, Brando bảo hắn mang đồ ăn và rượu nho tốt nhất đến các nhà trong khu, còn tặng rất nhiều quần áo ấm cho người nghèo khổ.
Brando ở khu này nhận được tôn trọng trước nay chưa từng có, mà mình đi theo cũng nhận được tôn trọng của mọi người.
Điều này khiến lòng tự trọng cùng với ý chí của Andrea thỏa mãn vô cùng.
Brando cũng không có cảm xúc gì, nhưng Andrea, Orwell và Simon bọn họ đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Brando nhìn ra ngoài cửa sổ thản nhiên nói "Năm nay đón lễ Giáng Sinh ở biệt thự, chính là chỗ Lucy ở."
Taylor nhìn mặt Brando, vẫn là biểu tình như vậy —— lạnh lùng.
Andrea cười gật gật đầu, "Vậy bây giờ chúng ta có nên đi mua một ít hoa tươi cùng trái cây không?"
"Ừ." Brando gật đầu, xe liền đỗ lại ở cửa hàng hoa tươi.
Chủ tiệm hoa tươi cũng là dân Italy, thấy Brando tới vội vàng ra đón.
"A, Ngài Brando, Giáng Sinh vui vẻ!"
Brando nắm tay lão, lễ phép nói "Lễ Giáng Sinh vui vẻ, ngài Wylie."
Lão Wylie phấn chấn cười đón Brando.
Lão quý Brando như con mình vậy, tuy rằng lão không có con.
"Brando, mau vào đi, bên ngoài tuyết rất lớn, a, năm nay có vẻ sẽ là một trận tuyết lớn!"
Lão Wylie thấy Brando sẽ nói nhiều hơn, hắn cũng rất có tính nhẫn nại nghe lão nói, "Đồ ăn và rượu ngài cho người mang đến tôi đã nhận được, rượu kia thật sự là cực ngon luôn!"
Brando gật đầu, "Chỉ cần ông thích là tốt rồi."
"Ngài muốn mua hoa sao?"
Brando gật đầu nói, "Ông cũng biết rồi, Taylor luôn thích cẩm chướng hồng nhạt. Còn có bao nhiêu đều gói lại đi."
Taylor sửng sốt, "Không phải là cho phu nhân Lucy..."
Brando lạnh lùng liếc Taylor một cái, Taylor biết điều ngậm miệng lại.
Wylie móc ra quyển sổ nhỏ, cười nói với Taylor, "Taylor, ngài Brando rất tốt với cậu nha, à... Năm nay vừa lúc mua 99 bông, đều là chuẩn bị cho ngài!"
Brando rút ra một trăm đôla sau đó đặt vào tay lão, vỗ vỗ nói "Ông quan tâm rồi. Không cần trả lại."
"Ai, được!" Lão Wylie cười gật đầu.
Brando luôn có lễ phép như vậy, ai cũng vâng dạ, cho dù người đó có tiền hay không Điều này làm cho lão vô cùng thích chàng trai nay đã trở nên giàu có này.
Sau khi hoa được gói lại, Brando lại mua một ít trái cây, xách trên tay.
Kết quả, đang đứng trước cửa hàng hoa quả thì có một người đàn ông từ góc đường bước ra, một tay đặt trong túi.
Thấy Brando đi ra, liền rút súng muốn xử lý hắn.
Nhưng Brando tính cảnh giác cực cao, phản ứng cũng linh hoạt. Chỉ bằng trực giác, hắn lập tức ôm lấy Taylor trốn vào trong cửa hàng.
Chủ tiệm hoảng sợ, bởi vì một súng vừa rồi bắn lên quầy hàng của hắn, hoa quả lăn đầy đất.
Andrea đứng bên cạnh Brando, rút súng trong người ra sau đó quay đầu nói với chủ tiệm "Trở lại phòng, nơi này nguy hiểm."
Chủ tiệm lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng trốn phía sau.
Người đàn ông kia có lẽ đã đứng sẵn ở góc đường chờ Brando.
Brando cười lạnh một tiếng, chờ tên kia chìa đầu ra, một súng bắn tới, hắn liền ngã xuống đất.
Brando từ nhỏ đã là một sát thủ, loại ám sát trình độ này căn bản không gϊếŧ nổi hắn.
Đám người ở ngã tư đường đều bị tiếng súng dọa sợ chạy hết.
Andrea giơ súng đi tới trạm điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho người của mình.
Brando và Taylor ngồi ở trong cửa hàng hoa quả nghỉ ngơi chờ thuộc hạ.
"Brando, anh không sao chứ?" Taylor khẩn trương nhìn Brando.
Mới vừa rồi lúc bị ám sát, cả người Taylor được Brando gắt gao ôm vào trong ngực.
Taylor hiện tại cảm thấy mình rất vô dụng, lòng tràn đầy áy náy.
Brando sờ khuôn mặt Taylor, "Không có gì, lại đây, ngồi trong lòng tôi."
Taylor bị hù sợ. Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến Brando bị ám sát, cho nên ngoan ngoãn tiến vào ngực hắn, cảm thấy kinh hồn bạt vía.
"Có phải em sợ tôi sẽ chết đi?" Brando hỏi.
Taylor che miệng Brando, "Anh đừng nói bừa!"
Brando nắm lấy tay Taylor, nhìn cậu "Chuyện đầu tiên trước khi tôi chết, chính là mang em theo. Cho nên, em đừng lo lắng."
Taylor nhìn Brando, một lúc lâu không nói ra lời.
"Ngài Brando!" Rất nhanh, người hạ của Andrea chạy đến.
Brando gật đầu với bọn họ.
Andrea bố trí bọn họ tiến hành lục soát toàn bộ khu quảng trường xung quanh, sau đó để lại hai sát thủ cùng tương đối nhiều thuộc hạ, hộ tống Brando quay về nhà.
Thi thể sát thủ vừa rồi bị Brando bắn được Andrea sai người mang về, để xem có thể tra ra thân phận hay không.
"Có cần gọi Orwell cả Simon lại đây không?" Ngồi trên xe, Andrea quay đầu hỏi Brando.
Brando lắc đầu, "Đừng để đối thủ biết Orwell và Simon là thuộc hạ của tôi, như vậy có thể giấu thực lực. Hiện tại bọn họ đều nghĩ Orwell một mình ở Brooklyn, cho nên điều đầu tiên cần làm là tra ra được thân phận tên ám sát."
Andrea gật đầu tán thành.
...
Một ngày trước Giáng Sinh, tổ chức của Brando đều bị vây trong tình trạng báo động, hắn vàTaylor luôn ở trong phòng không ra ngoài một bước.
Brando cúi đầu xem sách, Taylor còn đang hồi tưởng đến chuyện hắn bị ám sát, có cảm giác mình là đồ vô dụng! Không bảo vệ được an toàn của Brando.
Dù sao từ trước tới nay mình cũng sống dưới bóng của hắn.
"Tôi muốn đi cùng Andrea!" Taylor đột nhiên nói, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Brando thản nhiên nhìn Taylor, "Em muốn đi làm gì?"
"Tôi muốn biết là ai ám sát anh."
"Người muốn gϊếŧ tôi rất nhiều." Brando lại cúi đầu lần nữa, không nói.
"Brando, để tôi đi đi, tôi thấy mình rất vô dụng." Taylor cầu xin hắn.
Brando rốt cục nhìn thẳng vào Taylor "Taylor, có phải em cảm thấy mình không bảo vệ được chủ nhân? Cho nên áy náy?"
Taylor gật đầu.
"Vậy được, đến lúc bắt được hung thủ sẽ cho em gϊếŧ bọn họ, như vậy chủ nhân sẽ tha thứ cho em."
Taylor kinh ngạc phát hiện mình đối với chuyện gϊếŧ người đã không còn hoảng sợ như trước, vì thế gật đầu nói "Được."