Chương 37: Hắc đạo đệ nhất sát thủ (1)

Sau đêm tân hôn, Lucy không còn gặp Brando nữa cho đến khi cô được xác định là mang thai.

Lucy thương tâm khóc, không khỏi hối hận vì sao mình dễ dàng đồng ý như vậy. Nhưng đối mặt với chúc phúc của cha mẹ và bạn bè, cô vẫn cao ngạo vui vẻ cười, để tất cả mọi người cảm giác mình sống rất hạnh phúc.

Không thể không than thở, lòng hư vinh của phụ nữ sẽ hủy hoại cuộc đời họ như thế nào.

Brando mang Taylor về cửa hàng. Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian để phung phí với một phụ nữ, hoặc là ở một địa phương nào đó hưởng thụ.

Brando là một người đàn ông rất siêng năng.

"Ngài Brando, phu nhân Lucy đã mang thai hai tháng." Andrea nói.

Taylor kinh ngạc nhìn Andrea.

Brando nhìn tin tức tài chính trên tay đầu cũng không ngẩng nói "Em xem, Taylor, chúng ta có con."

Sau đó Brando đặt báo cáo trên xuống, nghiêm túc nhìn Andrea "Andrea, phái người đến biệt thự phụ trách an toàn của Lucy.

Sau khi sinh đứa nhỏ xong có thể để cô ta tự do hoạt động, bây giờ dạo phố cũng phải phái xe đưa đón. Cậu không cần đi, cứ ở bên cạnh tôi, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm."

"Vâng." Andrea lễ phép cúi đầu, sau đó đi ra ngoài.

【 Nhòm ngó ngôi báu Newyork 】: loạn thế kiêu hùng

Cuối tháng bảy, đầu tháng tám.

Thế cục chính phủ Mĩ hỗn loạn.

Tháng 8 năm 1914. Chiến tranh thế giới thứ nhất bùng nổ.

Nhiều quốc gia trên thế giới bắt đầu tham chiến.

Mĩ theo hiệp ước sống chết mặc bay, cho nên, trong nước tuy hỗn loạn nhưng so với quốc gia khác mà nói vẫn tương đối ổn định.

"Andrea, chúng ta hình như không gia nhập chiến tranh." Brando đọc báo, ngồi ở trong phòng khách uống trà.

Thời tiết đã trở nên vô cùng nóng bức, cho dù có hơi lạnh thì Brando cũng chỉ mặc một áo sơmi ngắn tay cùng với quần Tây.

Andrea ngồi đối diện Brando, tay cầm chén rượu, "Phải, nghe nói Mĩ sẽ không gia nhập chiến tranh, cũng có nghĩa là chính phủ muốn giàu lên nhờ chiến tranh, một đêm phất nhanh. Như vậy sẽ không thể quan tâm đến chuyện trong nước. Chúng ta sẽ có đầy đủ cơ hội để phát triển, hiện tại vật dụng hàng ngày và dầu ô liu ở trong nước đều thiếu, đường dây nhập khẩu hoặc bị quân đội chặn đường, hoặc bị chính phủ phong tỏa, không đủ đường nhập dầu ô liu trong nước rất nhanh sẽ bị thiếu."

Brando gật đầu, "Vậy hiện tại giá cả trên thị trường tăng bao nhiêu?"

Andrea giơ lên năm ngón tay "Tròn năm mươi phần trăm, " sau đó lại hỏi Brando "Hàng hóa chúng ta tích trữ có nên tung ra luôn không?"

Brando lắc đầu, "Cứ từ từ, trận chiến này rất sớm sẽ chấm dứt, chúng ta trước cứ chờ. Chỉ cần đường buôn lậu kia an toàn thì cứ tích hàng đã, đợi cho dầu ô liu ở quốc nội vô cùng khan hiếm thì hẵn ra tay.

Đến lúc đó chúng ta phải thâu tóm toàn bộ nghiệp bán lẻ ở Mĩ Quốc, khi ấy nhiều thương nhân phất lên được bọn họ nhất định sẽ khóc lóc cảm kích chúng ta." Brando ngắt lời.

Andrea gật đầu tán thành.

...

"Taylor, tôi đói bụng."

Brando ngồi ở trong phòng khách xem sổ sách, Taylor ngồi ở bên cạnh Brando cúi đầu đọc một quyển sách khác, nội dung là thời kì ưa chuộng đãi vàng ở Mĩ Quốc.

Nghe Brando nói, Taylor nhìn đồng hồ treo trên tường, mới bốn giờ chiều. Có thể vào hè thì tiêu hao nhiều năng lượng nên Brando rất dễ đói.

Taylor cũng tùy lúc chuẩn bị đồ ăn cho hắn.

"Con của Orwell sắp được 1 tuổi rồi, chúng ta cũng nên đến thăm nó chứ?" Taylor đứng ở trong phòng bếp nói chuyện với Brando, sau đó cho thêm một chút kem tươi và sữa chua vào salad.

"Ừ." Brando cúi đầu đáp lại một tiếng, sợi tóc dài rơi trên gương mặt.

Taylor đặt đồ ăn lên một chiếc đĩa to rồi bưng ra.

"Ăn nhiều một chút." Taylor đưa dĩa tới tay Brando.

Brando bưng salad lên bắt đầu ăn.

Taylor đứng ở phía sau Brando, tóm đống tóc quăn thật dài của Brando lên, buộc thành tóc đuôi ngựa giống con gái.

"Ha ha..." Taylor nhìn phía sau Brando rồi bật cười.

Brando quay đầu nhìn Taylor hỏi "Cười cái gì?"

Taylor sờ tóc Brando, "Brando, tôi buộc tóc anh thành tóc đuôi ngựa, giống như con gái vậy."

Kỳ thật, nếu chỉ nhìn mặt thôi thì Brando giống một phụ nữ đẹp.

Brando gật đầu rồi lại cúi đầu ăn hai miếng, Taylor tùy ý đùa bỡn sợi tóc của Brando.

Đột nhiên, Brando đưa tay túm Taylor vào trong ngực mình, ánh mắt sâu nhìn chằm chằm vào Taylor "Em cảm thấy tôi giống phụ nữ?"

Taylor lắc đầu "Sẽ không ai cảm thấy anh là phụ nữ, Brando."

Brando gật gật đầu, liếʍ sạch sữa chua trên môi rồi cúi đầu hôn Taylor, "Vậy em thích không?"

Taylor nhún nhún vai, "Không thích cũng phải thích."

Brando lạnh lùng liếc Taylor một cái, hiển nhiên đối với câu trả lời này rất không hài lòng.

"Tôi thích!" Taylor đỏ mặt nói.

Brando đứng lên ôm cậu vào phòng ngủ.

Thật ra Brando không béo chút nào, dáng người cao gầy, mặc quần áo có chút phong phanh, nhưng khi cởϊ qυầи áo ra thì trông lại rất rắn chắc.

Cho nên, Taylor gầy tong teo thật sự rất dễ dàng bị hắn bế lên.

"Brando, chúng ta nên mua quà gì cho đứa nhỏ nhà Orwell?"

"Chuyện kiểu này tự em quyết định đi, đừng hỏi tôi."

...

Taylor bị Brando ôm vào trong phòng ngủ gây sức ép một lúc lâu mới đi ra.

Ham muốn của Brando luôn tới rất đột ngột, đôi khi khiến Taylor trở tay không kịp.

Khi Brando làʍ t̠ìиɦ vào ban ngày, bình thường sẽ không cởϊ qυầи áo, nhưng Taylor sẽ bị lột sạch.

Lúc Taylor mặc quần áo tử tế đi ra, Brando đã ăn hết salad rồi, còn cả một ổ bánh mì.

"Chốc nữa đi mua quà với tôi, được không?" Taylor hỏi.

"Ừ." Đối với việc này, cho tới bây giờ Brando đều gật đầu tán thành.

"Trời ơi, Brando, anh xem!"

Taylor mở cửa liền hét lên một tiếng.

Brando lập tức đi tới, sau khi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy nằm cách đó không xa, liếc mắt nhìn qua cánh tay nhỏ bé đen thui.

Taylor chạy tới, phát hiện đó là một thiếu niên mặc quần áo cũ nát, trên ngực gầy gò có thể nhìn rõ từng cái xương sườn.

Chiều cao không đến bốn thước Anh, hẳn là người Châu Phi, bị thương ở bụng, thịt bị lộ ra ngoài, bởi vì da quá đen nên không nhìn rõ.

(*1 thước Anh (hay còn gọi là feet) = 0.35cm)

Bởi vì thời tiết nóng bức nên đã bắt đầu sinh mủ.

"Đây là người ở đâu vậy? Hình như chưa từng thấy." Taylor nhìn về phía Brando.

Brando nhìn chiều cao, nhiều nhất chỉ tới bả vai Taylor, thật thấp, nhưng dung mạo thoạt nhìn lớn hơn Taylor một chút, tuổi chắc chỉ xấp xỉ Taylor.

"Đưa đến bệnh viện đã." Brando không nói gì, Taylor vội vàng nói, "Hắn bị thương, Brando!"

Brando gật đầu, lái xe từ trong ga-ra ra, Taylor ôm người đen lên chỗ ngồi sau.

"Có thể đi rồi!" Taylor nói.

Brando quay đầu, lái xe đến bệnh viện gần đó.

...

Tới bệnh viện, bác sĩ nói hắn thời gian dài không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, còn bị ngược đãi. Miệng vết thương trên cơ thể cũng là bị người khác cố ý gây ra.

Bác sĩ xử lý miệng vết thương cho hắn, sau đó phải truyền dinh dưỡng thì người kia mới tỉnh lại.

Lúc này, Brando và Taylor đều ngồi ở cạnh giường, Brando đang xem sách, Taylor làm một ít thức ăn.

Người kia mở mắt một lúc, không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn Taylor và Brando.

Hẳn không phải là người Châu Phi thuần túy, đại khái là con lai, bởi vì mắt của hắn giống mắt người Latin. Taylor nhìn nhìn, đáy lòng thầm nghĩ.

"Cậu tỉnh rồi?" Taylor cười.

"Đây là đâu?" Giọng Anh rất chuẩn.

Taylor vẫn cười, "Chúng tôi gặp cậu ở trên đường cái. Cậu bị thương, chúng tôi mang cậu đến bệnh viện, tôi là Taylor, cạnh tôi là Brando."

Brando buông sách, không chút biểu tình gật đầu sau đó chân thành nói "Hi vọng cậu sớm bình phục."

"Ngài thật sự là Brando? Alexander. Brando." Người kia hỏi, ánh mắt cũng không tỏ vẻ kinh ngạc.

Brando chăm chú nhìn hắn, gật đầu nói "Chính là tôi."

"Cậu có muốn ăn chút gì đó không?" Taylor bưng canh đi tới, "Đây đều là tôi làm." Taylor cười nói.

"Tôi có thể ăn sao?" Hỏi Brando.

Brando gật đầu, "Đây là Taylor quyết định, không liên quan tới tôi."

"Cảm ơn." Cho đến lúc này, trên mặt người kia mới dịu đi một chút.

"Cậu là người ở đâu? Sao lại tới đây?" Taylor đưa thìa cho hắn ta, sau đó hỏi.

Người đó nhìn Taylor một cái, thành thật trả lời "Tôi là dân bản xứ ở đế quốc Anh. Bị người Mĩ bán tới đây."

Taylor gật đầu đồng tình.

Người này có mái tóc nâu, tướng mạo cũng không xấu xí nhưng ánh mắt lại rất sắc bén. Không hề thua kém Brando.

"Ăn xong cậu trở về cùng với chúng tôi đi." Brando nói.

Taylor kinh ngạc nhìn Brando. Hắn cũng không phải loại tốt đẹp gì, sao hôm nay lại... ?

"Được." Người kia sảng khoái nói.

"Cậu chính là sát thủ tốt nhất, sau này cậu ở lại làm sát thủ của tôi đi." Brando bổ sung một câu.

"Không thành vấn đề." Người đó nhìn Brando, trong mắt lóe lên ý tứ sùng bái.

"Cậu tên là gì?" Taylor hỏi.

"Simon."

"Vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi, mai chúng tôi lại đến. Nơi này chúng tôi đã thu xếp ổn thỏa rồi, cần cái gì cậu tìm y tá sẽ tốt hơn!" Taylor nói lúc gần đi.

"Cảm ơn ngài, ngài Brando!" Simon đưa mắt nhìn theo Brando rời đi.

Taylor khó có thể lý giải sự sùng bái của hắn với Brando.

Giống như Brando là trời sinh đã thế. Trong chớp nhoáng hắn nhìn thấy ánh mắt Simon liền biết thiếu niên này vô cùng ác độc. Điều này là có căn cứ.