Chương 35: Hôn lễ (2)

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Misapapa Quân và Nhất Chích Dương Quân đều nhắc tới "giáo phụ*".

(*Dịch ra là người đỡ đầu. Tên phim này ở Việt Nam là "Bố già" một bộ phim hình sự sản xuất năm 1972 dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mario Puzo và do Francis Ford Coppola đạo diễn. Phim xoay quanh diễn biến của gia đình mafia gốc Ý Corleone trong khoảng 10 năm từ 1945 đến 1955. – wiki)

Vì thế tôi sẽ đặc biệt đi xem.

Kỳ thật bộ này tôi lấy cảm hứng từ "Hắc sắc đảng gia tộc truyện" và "Mafia truyền kỳ" (mình google cả hai tên này nhưng đều không ra) do James biên soạn, tôi rất thích xem mấy quyển sách nói về truyền kỳ cho nên lập tức nghĩ tới viết hắc bang.

Bởi vì cho tới nay đều thích cảm giác cấm dục cùng quý tộc của hắc đạo (cười), vì thế vừa đọc đến đoạn trong sách miêu tả người ở Mafia liền lập tức bị cuốn hút, mà hình tượng Brando cũng xuất hiện.

(Lược bỏ đoạn sau vì tác giả còn bận cảm thán và phân tích về cái hay trong phim/truyện :)))) bình thường mấy lời của tác giả nếu liên quan đến truyện thì mình sẽ dịch, còn đâu thì sẽ bỏ, ai hứng thú có thể sợt phim "Bố già" xem, hình như có 3 phần)

Chú rể và cô dâu khiêu vũ xong, tất cả mọi người cùng chúc mừng Brando và Lucy, thời gian về sau chính là khiêu vũ tự do và giải trí.

Taylor cúi đầu có chút thất thần ngồi ở bàn đầy đồ ăn, trong tay cầm một chén rượu.

"Taylor."

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Brando.

Taylor ngẩng đầu lên thấy Brando cầm chén rượu đứng cạnh mình.

"Brando."

Brando kéo ghế ngồi xuống, vươn tay gạt chỗ tóc mái lòa xòa của Taylor ra, phát hiện đôi mắt cậu đỏ hoe.

"Em khóc, người hầu nhỏ của tôi." Brando cúi đầu cười một tiếng, nhéo nhéo mũi Taylor.

Taylor quay đầu không nhìn hắn.

Brando chuyển vị trí, ngồi bên cạnh cậu, sau đó lấy một miếng bánh ngọt bơ, cầm dĩa, xắn một miếng đặt bên miệng cậu.

Brando rất ghét đồ ngọt, nhưng Taylor lại thích.

Có nhiều lúc, nhất là vào mùa đông, Taylor ngay cả uống chén nước ấm cũng phải thêm một thìa đường lớn.

"Há mồm." Brando thấy Taylor nghiêng mặt né tránh, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo.

Taylor vừa nghe Brando dùng kiểu nói chuyện này liền sợ hãi, vì thế há miệng ăn bánh ngọt.

Brando nhìn thấy Taylor ăn hết bánh, vươn tay lau sạch bơ dính trên môi Taylor, sau đó há miệng mυ"ŧ ngón tay mình.

Taylor đỏ mặt nghịch ngón tay mình rồi lén nhìn đôi mắt có màu tím nhàn nhạt của Brando được ánh mặt trời chiếu vào.

"Em xem, em nhát gan còn chưa tính, ăn cái gì cũng giống con gái." Brando nói.

Lúc này, trong hoa viên vang lên một ca khúc êm tai. Taylor chưa từng nghe qua, hình như là một bài hát Pháp.

Taylor quay đầu nhìn Brando.

Brando kéo tay cậu đi đến trung tâm hoa viên, tất cả mọi người đều đang chầm chậm khiêu vũ.

"Chúng ta ra đây làm gì?" Taylor hỏi.

"Khiêu vũ."

Brando ôm eo Taylor, thân thể Taylor nhẹ nhàng kề sát vào người hắn.

Mái tóc xoăn đỏ của Brando nhẹ nhàng cọ lên mặt Taylor, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

Tay hai người l*иg vào nhau, Taylor thấy chiếc nhẫn cùng kiểu với mình trên tay trái Brando. Dưới ánh mặt trời, cậu hơi híp mắt lại, thấy ở trên có khắc "Alexander. Brando" .

"Đoán thử xem đây là bài gì?" Brando thấp giọng hỏi.

Taylor lắc đầu, "Chưa từng nghe qua. Là bài gì vậy?"

Cánh môi ấm áp của Brando cọ lên trán Taylor, thật ấm áp. Bọn họ chậm rãi xoay tròn, tim Taylor đập rất nhanh, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có giọng nói của Brando, "Bài này là "My Boy"."

Taylor cẩn thận nghe, tiếng ca rất du dương, là giọng nam trầm. Tuy rằng nghe không hiểu họ đang hát gì nhưng trong tiếng hát mang theo tình cảm thẳng thắn không chút che giấu của người Pháp.

Brando trầm giọng nói "Taylor, nghe cho kĩ, đây là bài hát của tôi, em là chàng trai của tôi."

This is my song, you are my boy.

Taylor gật gật đầu, từng giọt nước mắt từ lông mi rơi xuống, Brando vươn tay ôm cậu vào lòng.

" Taylor, em sẽ không rời khỏi tôi, có phải không?"

Taylor gật đầu, thấp giọng "Tôi nghĩ, tôi sẽ không rời khỏi anh. Nhưng mà... Tôi không biết vì sao."

"Bởi vì tôi là chủ nhân của em." Taylor, em vĩnh viễn đều thuộc về tôi.

Mọi người mải trò chuyện nên cũng không có nhiều người chú ý tới một màn này.

Lucy sững sờ nhìn phía, người đàn ông tao nhã của mình giờ phút này đang ôm một chàng trai trẻ tuổi gầy yếu trong ngực. Tư thế này giống như hắn tuyệt đối chiếm hữu và che chở.

Lucy giật mình, cảm thấy, có lẽ ôm ấp kia không phải thứ mình có thể có được.

Nhìn sang, trên khuôn mặt xinh đẹp của Brando không nhìn ra điều gì. Nhưng lại giống như có được hết thảy, là chúa tể mọi vật.

"Lucy, chúc mừng cậu. Người đàn ông của cậu thật sự rất giỏi."

Một cô gái tới chúc phúc Lucy, mang theo ghen tị không giấu được.

"Cảm ơn!" Lucy cười cười. Gả cho người đàn ông kia có chỗ không đúng? Nhưng mà tất cả mọi người sẽ ghen tị với mình, đúng vậy, tất cả mọi người.

Lucy mỉm cười uống hết chén rượu.

Hai mắt Taylor đỏ lên, tựa vào trong lòng Brando.

Brando luôn như thế, trong tình huống khó khăn thế nào thì hắn vẫn có thể khiến cậu nghe theo.

Bởi vì cho dù hắn làm ra bao nhiêu chuyện tàn nhẫn thì cuối cùng luôn mang theo dịu dàng khó có thể cự tuyệt.

...

Vì chuyện kết hôn, Brando mua một tòa biệt thự ở Đại lộ rừng cây* tương đối vắng trong khu, là một biệt thự màu trắng rất đẹp.

(*Mình dịch sang tiếng Anh thì "林荫大道" là Boulevards, tiếng Việt chỉ ghi là đại lộ thôi, mà mình google hình ảnh thì Boulevards là mấy cái đại lộ mà hai bên đều là cây, vậy nên xin phép tự biên ra đại lộ rừng cây :))))

*Beta chen chân: thực ra cái này để chỉ những đại lộ, hay chính xác là những con đường lớn ở thành phố, và những đường này thường có hai hàng cây ở hai bên :v Chứ các bạn đừng hiểu là biệt thự nhà ảnh có đầy cây xung quanh hay ở trong rừng nhé =]]] )

Lúc mua thì mấy cây tường vi màu đỏ ở sân sau đã nở rộ, từng mảng từng mảng màu đỏ, rực rỡ đến loá mắt.

Phòng tân hôn cũng sớm được thu xếp, đồ dùng trong nhà cùng với giường ngủ đều làm từ loại gỗ tốt nhất.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Andrea lái xe đưa Brando, Lucy và Taylor đến biệt thự mới.

Brando và Lucy ngồi ở phía sau, Lucy tựa lên vai hắn, Taylor ngồi cạnh Andrea.

Sắc trời xẩm tối, Taylor ngẩng đầu nhìn sắc trời xanh thẫm, có một vài ngôi sao hiện lên giống như kim cương trên tơ lụa màu xanh lam.

Lucy ở phía sau không biết nên nói gì, Taylor xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Brando. Bắt gặp ánh mắt hắn trong gương vì thế cậu xấu hổ thu hồi tầm mắt.

Phía sau truyền đến tiếng cười của Brando.

"Sao vậy, Brando?" Lucy hỏi.

Brando không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lucy một cái.

"Đã tới nơi, Brando."

Andrea chạy xe đến trong sân, ở đây đã được bố trí bảo tiêu phụ trách an toàn của biệt thự, trong người bọn họ đều có súng.

Brando xuống xe, sau đó vươn tay, tao nhã cầm tay Lucy đi vào biệt thự. Taylor đứng trong sân không biết nên đi đâu, bởi vì về sau chính là thời gian của Brando và Lucy.

Brando quay đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, "Taylor, sao không đi."

Taylor lắp bắp nói "Brando, anh không phải... ?"

"Nhanh lên." Brando lạnh lùng nói.

Taylor đành phải đi tới.

Trên đường mòn Brando cho người dùng đá cuội tròn bóng loáng trải thành, Taylor đi một đoạn ngắn nhưng lại cảm thấy nó dài bất thường.

Brando buông tay Lucy, sau đó ôm Taylor đi vào biệt thự.

Taylor đỏ mặt nhìn về phía Lucy, phát hiện cô nàng thế nhưng không nói gì.

Biệt thự có hai tầng, trong phòng khách có một cầu thang xoắn thật to, lan can được chạm khắc hoa văn.

Taylor được Brando ôm vào trong ngực đi lên phòng tân hôn. Đẩy cửa ra, căn phòng đều là màu hồng nhạt, cả giường cũng thế.

Taylor chú ý tới, trừ bỏ phòng tân hôn, tất cả các phòng khác đều màu trắng.

Taylor thích hồng nhạt, nhưng vẫn là kinh ngạc nhìn mọi thứ trong phòng.

Tuy phòng rất xa hoa nhưng từ sâu trong đáy lòng Taylor lại cảm thấy xa lạ. Cậu vẫn thích căn phòng ở khu bếp âm phủ. Cũng thích chiếc giường lớn mình và Brando ngủ.

"Taylor, thích không?" Brando hỏi, sau đó đi tới ngồi lên ghế sa lon màu hồng nhạt cạnh giường.

"Thích."

Taylor nói xong chủ động đi đến phía sau Brando, cởϊ áσ khoác hắn ra, sau đó treo lên giá áo cạnh giường. Khi Lucy tiến vào vừa lúc thấy một màn này. Giống như Taylor là vợ Brando, mà mình chỉ là người ngoài.

Brando không chút biểu tình nhìn Lucy, "Lucy, cô nên vào tắm rửa đi." Brando nói.

Lucy cười gật đầu, xoay người vào phòng tắm.

Brando lấy một gói thuốc lá từ tủ đầu giường, sau đó châm thuốc kẹp ở ngón giữa, hút một hơi.

Brando mặc áo sơmi trắng, tóc dài màu đỏ xõa ở trước ngực, hai cúc áo được cởi lộ ra chiếc cổ thon dài, khói trắng từ đôi môi đỏ thẫm tỏa ra, phía sau là cửa sổ rất lớn, tấm rèm cũng là hồng nhạt.

Một cơn gió thổi qua hất tung rèm cửa, Taylor sững sờ đứng nguyên tại chỗ nhìn bộ dáng Brando vắt chéo hai chân hút thuốc.

Brando chống lại tầm mắt của Taylor, xoay người dập tắt thuốc lá sau đó cúi đầu cười một tiếng, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm.

"Taylor, nằm lên giường." Brando nói.

Taylor giật mình một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Brando cởϊ áσ sơmi, lộ ra cơ thể to lớn, trùm lên Taylor, cúi đầu bắt đầu hôn cậu thật sâu.

Lucy tắm xong đi ra nhìn thấy chồng mình đang hôn Taylor, sửng sốt không biết nên nói gì, chỉ đứng dại ra.

Taylor thấy Lucy đi đến mới vội đẩy Brando ra, đỏ mặt đứng lên.

"Tôi đi ra ngoài trước." Taylor nói.

Brando ngồi ở bên giường ôm Taylor vào trong ngực, sau đó cười nói "Không sao hết, Taylor, vào buổi tối hôm đó Lucy đã đồng ý rồi."

Taylor sửng sốt, "Đồng ý cái gì?"

Brando nghiêng mặt qua hôn hai má cậu, "Sao em không tự mình hỏi?"