Chương 32: Brando kết hôn (1)

Hall có vẻ rất xem trọng Brando, gần đây thường hẹn Brando đi uống rượu nói chuyện.

Mà con gái Lucy của hắn luôn đi theo, Brando cũng mang Taylor theo.

Taylor sẽ không bao giờ quên giáo huấn ngày đó của Brando, cũng khắc sâu nhận thức về tham muốn chiếm đoạt của Brando.

Vì thế Taylor vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn Lucy.

Andrea cũng phát hiện ý đồ của Hall, quan viên chính phủ rảnh rỗi lại tìm tinh anh xã hội đen uống rượu nói chuyện phiếm, nguyên nhân chính vẫn là Lucy luôn có ý đồ câu dẫn Brando.

"Brando tiên sinh, chuyện này ngài nghĩ sao?"

Buổi tối khi Andrea thu xếp xong việc được Brando gọi lại đây, Orwell cũng được Brando gọi điện thoại tới tìm, ba người bàn bạc chuyện buôn bán một chút rồi bắt đầu nói chuyện phiếm. Taylor im lặng ngồi ở bên cạnh Brando.

"Chuyện gì?"

Tâm tình Brando gần đây khá tốt, nhất là từ sau hôm đánh Taylor, thái độ Brando đối với Taylor lại trở nên dịu dàng, trước khi làm mấy chuyện lặt vặt rất thích hỏi ý kiến Taylor.

Tối hôm qua lúc trở lại còn mua một bó cẩm chướng hồng nhạt thật to cho Taylor, buổi tối khi làʍ t̠ìиɦ Brando cũng sẽ kiên nhẫn hôn Taylor.

Tuy thân thể Taylor trưởng thành nhưng về phương diện tâm lý vẫn không được thành thục nên tìиɧ ɖu͙© cũng tương đối chậm, khi tâm tình Brando tốt sẽ làm đủ bước dạo đầu để cả Taylor và hắn đều có thể tiến vào trạng thái tốt nhất.

"Cái gì nghĩ sao?" Brando bưng chén rượu lên uống một ly cùng Orwell, Andrea và Taylor.

Orwell cười nói tiếp nói "Andrea đã nói cho tôi biết! Con gái xinh đẹp của Hall có ý với ngài! Hơn nữa Hall tự mình mang con gái lại đây..."

Andrea cười đυ.ng đυ.ng bả vai Orwell sau đó vẻ mặt đứng đắn nói với Brando "Brando, nếu có thể, tôi nghĩ cậu có thể suy nghĩ một chút. Dù sao đám cưới với con gái một viện trưởng viện kiểm sát cũng không phải chuyện gì xấu. Cũng cho chúng ta thêm một cửa trong giới chính trị, thuận lợi phát triển sự nghiệp của cậu. Hơn nữa, sau này còn phải lựa chọn người thừa kế. Thành gia lập nghiệp sinh con sớm một chút cũng có lợi cho việc đào tạo người thừa kế sau này."

Anh mới 15 tuổi thôi thánh thần của con ơi

Taylor nghe xong phân tích của Andrea chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Nhưng cậu không thể biểu lộ cảm xúc, vì thế chỉ có thể im lặng ngồi ở bên cạnh Brando.

Andrea phân tích vô cùng hợp lý. Trước không nói chuyện Brando có thích người phụ nữ đó hay không, vấn đề người thừa kế luôn cần giải quyết.

Nhưng Taylor không rõ, vì sao sau khi nghe mấy câu này l*иg ngực mình sẽ...đau đớn như vậy?

Mặt Taylor trở nên tái nhợt, chỉ biết là mọi người bên cạnh Brando đang nói chuyện, nhưng hoàn toàn không biết họ đang nói gì.

Taylor luống cuống, Brando kết hôn cũng có nghĩa là sẽ có một người phụ nữ khác chiếm lấy vị trí trên giường của cậu.

Brando sẽ ôm lấy thân thể một người phụ nữ đi vào giấc ngủ. Mỗi tối Brando sẽ làʍ t̠ìиɦ cùng người phụ nữ kia... Taylor nghĩ cũng không dám nghĩ.

Khi đó, mình và Brando sẽ thế nào?

"Sắc mặt Taylor có vẻ không tốt lắm." Andrea nhìn Taylor, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng nhuận giờ trở nên tái nhợt.

"Có phải ốm rồi hay không?"

Brando vươn tay sờ trán Taylor.

Taylor sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Brando đang nhìn mình, "Làm sao vậy?"

Brando hỏi "Taylor, em không thoải mái à?"

Taylor lắc đầu, "Không không... Tôi rất khỏe, không có không thoải mái."

Brando gật đầu, buông tay, "Vậy Taylor, em cảm thấy Lucy kia thế nào?"

Tay Taylor khẽ run lên, rượu trong chén thiếu chút nữa sóng ra. Taylor buông chén cố gắng bình tĩnh nói "Được... Rất được..."

"Nếu tôi cưới cô ta về thì sao?" Brando lạnh lùng hỏi.

Taylor cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, "Brando, ý anh là anh sẽ kết hôn với Lucy sao?"

Brando uống một ngụm rượu, "Xét trên phương diện làm ăn mà nói đích thực là trăm lợi mà không một hại."

Andrea cũng gật đầu nói "Tôi cũng nghĩ như vậy."

"Chuyện về phụ nữ kỳ thật chúng ta không cần thảo luận nhiều, dù sao đây chỉ là một đám cưới chính trị mà thôi."

Brando nâng chén cùng ba người uống rượu, vận mệnh Lucy cứ thế mà được định đoạt.

...

Taylor nằm ở trong lòng Brando, hai người ngâm mình ở trong bồn tắm thật to.

Đã hơn một năm nay, chỉ cần là tắm rửa, Brando sẽ cùng tắm với Taylor.

"Taylor, mệt sao?" Brando hỏi, ngón tay vuốt ve bả vai Taylor.

Taylor lắc đầu, "Không có, " sau đó cậu xoay đầu lại nhìn Brando, "Brando, anh quay về phòng ngủ trước đi, tôi ở đây một lúc, có được không?"

Brando rất hiếm khi không bắt nạt Taylor. Lau sạch sẽ cơ thể rồi đứng dậy trở về phòng ngủ.

"Tôi ở trên giường chờ em." Brando mặc độc cái quần đùi màu đen, trước khi đóng cửa quay đầu nói với Taylor.

Taylor hé môi cười nhìn về phía Brando.

"Ba ——" một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng lại.

Đầu Taylor ngâm ở trong nước, yên lặng nuốt nước mắt.

Ngay từ đầu đã không muốn làʍ t̠ìиɦ với Brando.

Dù sao mình là con trai, tương lai sẽ là một người đàn ông thành thục ôm phụ nữ. Nhưng mà...

Có lẽ là ôm ấp của Brando rất ấm hoặc là mình đã tạo thành thói quen được Brando ôm, không tự giác liền mê muội, thực tủy biết vị. Taylor cảm giác mình vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Brando...

Nhưng mà, Brando sắp kết hôn với một người phụ nữ.

Trong lòng Taylor rõ ràng, người đàn ông như Brando luôn vô tình, tất cả đều lấy đại cục làm trọng. Mấy chuyện yêu đương này không chiếm vị trí gì trong lòng hắn.

Taylor có cảm giác mình sẽ không giống phụ nữ, cố chấp nghĩ về một người đàn ông —— hơn nữa là một người đàn ông như Brando.

Nhưng đến khi Brando quyết định muốn kết hôn, Taylor lại cảm thấy đau đớn.

Thân thể Taylor chậm rãi chìm xuống...

Ngọn đèn mờ nhạt lung lay trên mặt nước. Mọi thứ vừa rõ ràng lại vừa mờ ảo lướt qua tim Taylor, từng thứ một.

Brando, nếu như nói hơn một năm này tôi luôn ở bên cạnh làm bạn với anh, chăm sóc anh. Vậy trong trái tim lãnh khốc của anh có một ví trí nhỏ nào cho tôi không? Trong ánh mắt lạnh như băng của anh có đọng lại hình dáng của tôi trong đó không?

Tôi luôn hiểu mình bị anh mạnh mẽ chiếm lấy, nhưng cuối cùng lại không tự giác mê muội anh, tuy rằng đau như vậy.

Tôi là một đứa nhỏ không hạnh phúc, đại khái là bởi vì thời kỳ trưởng thành của tôi không gặp may mắn. Cho nên tôi luôn cảm thấy anh để tôi ở lại bên cạnh anh đã là ông trời thương xót tôi.

Tôi nghĩ là tôi quá cô đơn, cho nên đã quen với cái ôm của anh, quyến luyến với dịu dàng anh ngẫu nhiên để lộ — cho dù anh luôn đối xử tàn bạo với tôi.

Nhưng nếu người anh ôm trong lòng là một người phụ nữ khác mà không phải tôi, anh có cảm thấy không quen không?

Brando, anh có thể nói cho tôi biết, người có thể đi vào trong lòng anh rốt cuộc là ai?

...

"Taylor, tắm xong chưa?" Brando trực tiếp kéo cửa đi vào.

Thân hình trắng nõn nhỏ nhắn của Taylor chìm ở đáy bồn, nước mắt hòa vào làn nước ấm. Đột nhiên thấy bóng dáng của Brando ở trên, tóc dài màu hoa hồng, khuôn mặt tinh xảo.

Taylor vươn tay, Brando nắm tay Taylor kéo cậu từ trong bồn tắm lên.

Mái tóc màu đen của Taylor đã dài ra rơi trên vai, cả người bởi vì ngâm trong nước mà hơi nóng lên. Làn da hồng nhạt, môi kiều diễm ướŧ áŧ, giọt nước đọng trên lông mi thật dài trượt xuống.

Brando lẳng lặng nhìn Taylor đứng bên trong nước.

"Em làm sao vậy?" Brando hỏi, mắt Taylor hồng hồng.

Taylor vươn tay ôm lấy cổ Brando, môi bắt đầu hôn lên môi Brando, lúc vừa tách ra, Taylor thở hổn hển nói "Ôm tôi... Chủ nhân... Ôm tôi, tôi xin anh..."

Brando ôm Taylor đi vào.

Nháy mắt khi tiến vào, Taylor khóc.

Bởi vì bây giờ cậu giống như một người phụ nữ khát vọng hắn. Nhưng sau này sẽ có một người phụ nữ chân chính, giống như cậu khát vọng Brando.

Brando sẽ ôm người đàn bà kia như ôm cậu, thân thể cô ta mềm mại hơn cậu. Còn có bộ ngực đầy đặn đàn ông nào cũng thích...

"Brando, anh thích phụ nữ sao?" Trước khi chìm vào giấc ngủ, Taylor nhỏ giọng hỏi.

Brando trầm giọng nói "Tôi không thích ai, cho dù là đàn ông hay phụ nữ. Tôi chỉ có người mình muốn. Còn có, tôi chỉ thích quyền lợi và tiền tài, "

Brando nghiêng mặt qua hôn hai má Taylor, "Taylor, xã hội này rất nhanh sẽ tiến vào thời loạn, không cần nói chuyện tình cảm với tôi. Em cũng đừng nghĩ gì hết, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được."

"Ừ." Taylor đè nén thanh âm trả lời một câu.

Trong bóng đêm, Taylor nghiêng mặt qua, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Brando, không phải tất cả mọi người đều có thể lý trí và vô tình giống như anh đâu. Anh có từng nghĩ thế chưa?

【 chủ nhân, ở bên cạnh anh, tôi dần dần quên cái gì là sung sướиɠ. Bởi vì trong lòng tôi toàn bộ đều là anh. Cả đời này thứ duy nhất anh dạy tôi, đó là tuyệt đối phục tùng. —— Stuart. Taylor 】