Chương 27: Gϊếŧ một người răn trăm người (4)

hình phạt

Cơ thể Taylor run rẩy "Tôi có thể giúp hắn như thế nào?"

Taylor cúi đầu nhìn khẩu súng nhỏ màu đen trên tay. Đây là Brando chuẩn bị, nói là tay của mình còn chưa phát triển hết, khẩu súng như vậy vừa đủ dùng.

Brando nhìn thật sâu vào mắt Taylor, "Không phải hắn muốn chết sao? Em giúp hắn, để cho hắn được giải thoát đi."

Nói xong, Brando nhẹ nhàng đẩy Taylor một chút "Đi đi, giúp hắn, hắn muốn được giải thoát."

Taylor đột nhiên nhớ tới lần người Hà Lan chết trên tay mình, thân thể run lên, tròng mắt thật to tràn ngập nước mắt. Lắc đầu nói "Không muốn, không muốn! Tôi không muốn!"

Vẻ mặt Brando lạnh như băng đứng lên đá Taylor một cái, Taylor ôm bụng ngã ngồi trên đất.

Brando giật nhẹ khóe miệng, đi qua ôm cậu vào trong ngực.

Sau đó thấp giọng nói "Taylor, tôi không lừa em, hắn rất đau khổ. Em xem, hắn không muốn tiếp tục sống, em gϊếŧ hắn là giúp hắn, biết không?"

Taylor vừa khóc vừa lắc đầu.

"Không, không. Không ai muốn chết! Không ai muốn chết cả! Tôi không muốn! Tôi không muốn!"

Taylor khóc lóc chôn đầu trong lòng Brando, "Chủ nhân, anh tha cho tôi đi, tôi không muốn gϊếŧ người! Tôi sợ! Chủ nhân! Anh buông tha tôi đi..."

Brando lạnh lùng lôi Taylor từ trong ngực mình ra, sau đó trầm giọng nói "Bảo bối, luôn trốn trong lòng chủ nhân sẽ càng ngày càng trở nên yếu ớt, chủ nhân không thích."

"Orwell, treo bảo bối của tôi lên cùng hắn."

Cả Orwell và Andrea đều sững sờ nhưng vẫn gật đầu, treo Taylor đang kêu gào lên.

Cứ thế, Taylor bị trói bên cạnh Antonio.

Cậu vừa khóc vừa nghe thấy Antonio vô thức lặp lại một câu "Gϊếŧ tôi... Gϊếŧ tôi đi..."

Nhìn bộ dáng như chết rồi cùng mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên mặt của Antonio. Taylor muốn nôn ra.

"Orwell, đưa roi cho tôi." Brando đứng dậy, chậm rãi đi đến gần Taylor.

Orwell rốt cục không nhịn được thấp giọng nói "Brando, Taylor còn nhỏ, không chịu nổi..."

"Câm miệng, Taylor thuộc về tôi. Tôi có gϊếŧ chết nó cũng không tới phiên các cậu xen vào."

Brando lạnh lùng liếc Orwell một cái, sau đó đeo găng tay trắng vào.

Orwell cúi đầu, hai tay đưa roi cho Brando.

Brando đi tới trước mặt Taylor, vừa cởϊ áσ khoác Taylor vừa nói "Taylor, tôi định để Orwell đánh hắn 100 roi. Nhưng tính cả phần của em, tôi quyết định chỉ đánh hắn 20 roi, sau đó cho em dùng súng bắn chết hắn, hắn sẽ không cảm thấy thống khổ. Nhưng nếu em từ chối gϊếŧ hắn, vậy tôi đành đánh 80 roi còn lại lên người em."

Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên môi cậu.

Taylor sửng sốt.

Brando đứng trước Taylor, tao nhã vung roi lên, không chút do dự quật lên đùi non nớt của cậu.

Thực ra không ai biết Brando là cao thủ trong việc sử dụng các loại công cụ tra tấn.

Anh học hồi nào vậy nha o.o

"A ————! ! !" Taylor hét lên thảm thiết.

Một cơn đau đớn từ đùi truyền đến óc, lan ra toàn thân.

Taylor đau đớn ngửa cổ, nước mắt yên lặng rơi xuống. Cả người bắt đầu run rẩy giống như một ngọn lửa đỏ leo lắt trong gió

Rõ ràng... động tác Brando tao nhã như vậy, nhẹ nhàng chậm rãi, vì sao khi đánh vào người sẽ đau như vậy?

Giống như bị từng cái kim châm lên!

Vài thương nhân lớn tuổi vừa nghe thấy tiếng thét đã ngất đi.

Bọn họ từ khi sinh ra đến nay cũng chưa thấy người nào tàn nhẫn như Brando.

Những người khác cũng rét run.

Đây là lần đầu tiên bọn họ phát hiện, còn sống hóa ra lại may mắn như vậy.

Orwell và Andrea cũng không đành lòng nhìn. Bọn họ đối với kẻ thù từ trước đến nay đều không nương tay, nhưng đây là Taylor bọn họ đều yêu quý. Cho nên, bọn họ không muốn thấy bộ dạng cậu bị Brando ngược đãi.

Nhưng Stuart. Taylor là người của Alexander. Brando. Mọi thứ của cậu ấy đều thuộc về người này, mình không có quyền can thiệp.

Brando không chút biểu tình lại muốn vung tay lên.

Taylor đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng kêu "Chủ nhân! Tha cho tôi đi! Tôi sai rồi!", "Tôi đồng ý! Anh bảo tôi làm gì tôi đều sẽ làm..."

Brando giơ roi lên lại hạ xuống, ngón tay thon dài đang đeo găng trắng nâng cằm Taylor, lạnh lùng nói "Lặp lại lần nữa."

"Chủ nhân... anh bảo tôi làm gì tôi đều nghe theo.", Nước mắt trên mặt Taylor chảy dọc theo khuôn mặt làm ướt cả găng tay của Brando, "Chủ nhân, tôi rất đau, đừng đánh tôi nữa, tôi đau quá..."

Brando vừa lòng gật đầu, liếc mắt nhìn Orwell một cái, sau đó yên lặng trở về.

Orwell rất thức thời lập tức chạy tới tháo dây thừng đang buộc chặt cổ tay Taylor ra, sau đó đưa một khẩu súng tới trước mặt cậu.

Taylor run rẩy cầm lấy súng, nhắm mắt lại, xoay người nã một phát vào Antonio.

Sau đó thân thể mềm nhũn, hôn mê ngã trên mặt đất.

Một phát súng này trúng ngay mắt trái Antonio, xuyên qua mắt. Một cột máu từ vị trí viên đạn phun ra.

Brando ôm Taylor vào lòng.

Đột nhiên nhếch môi lạnh lùng cười vài tiếng.

"Nga, đứa nhỏ đáng thương của tôi."

Thiên sứ yếu ớt, khi đẩy ngươi đến bên cạnh ác ma, kết quả duy nhất chính là, bị hủy diệt.

Brando vĩnh viễn sẽ không biết, khuôn mặt luôn không có cảm xúc gì của hắn khi cười lên sẽ khiến người khác sợ hãi đến cỡ nào.

Khuôn mặt này thật đẹp. Cho nên khi cười khiến người ta ngừng thở.

Đẹp nhất, thì cũng độc nhất.

Ba tên lưu manh cùng con trai của Antonio đều chứng kiến tất cả, miệng của bọn họ bị dán chặt, nhìn cảnh tràn ngập máu me này cả bốn người đều ngất đi.

Ba tên kia trước khi ngất đi, thứ duy nhất trong đầu là thề với đức mẹ Maria, tuyệt đối sẽ không đối đầu với Brando.

...

Mấy thương nhân buổi tối trở về nhà đều mang theo tâm tình tìm được đường sống trong chỗ chết.

Chỉ cần không ngất đi thì tất cả mọi người sẽ quỳ gối suốt đêm trên sàn nhà, một lần lại một lần đọc "Kinh Thánh".

Có người bị dọa đến sinh bệnh, về nhà nằm liệt giường.

Con trai Antonio cũng là một trong số đó, hắn dường như bị sốc. Khi Andrea cho người đưa hắn về hắn liền hôn mê bất tỉnh, nằm trên giường rất lâu, mẹ hắn luôn phải túc trực bên cạnh.

Trên giường còn liên tục mê sảng "Đừng! Đừng! !"

Sau khi tỉnh lại lập tức thỏa hiệp với Brando, còn đem công ty của cha mình cho không Brando.

Brando lắc đầu không đồng ý, để Andrea phái một người đi giúp tên kia quản lý mọi việc trong công ty. Thật ra là để cho công ty đó hoạt động dưới tên mình.

Mà ba tên lưu manh kia Brando cũng không nói gì liền thả bọn họ trở về.

Thực thần kỳ, từ đó về sau, khu bếp âm phủ rõ ràng hỗn loạn nhất lại không có người nào dám làm bậy nữa —— nói thí dụ như chèn ép dân di cư hoặc cướp bóc, hϊếp da^ʍ, gϊếŧ người, phóng hỏa,... khu này bỗng nhiên biến thành nơi có trị an tốt nhất.

Bởi vì Brando là ông chủ của khu này, mà thủ đoạn tàn bạo của Brando hẳn là đã đến tai những nhóm xã hội đen khác.

An ninh trở nên tốt hơn, chưa kể Brando luôn giúp cho mấy đứa nhỏ nghèo khó nhưng thành tích xuất sắc học lên đại học. Nên hắn lại một lần nữa nhận được sự tôn trọng từ cư dân trong khu.

Mỗi khi bọn họ gặp vấn đề gì sẽ tìm đến Brando. Bất kể là chuyện gì, Brando đều kiên nhẫn nghe, sau đó giúp bọn họ giải quyết.

Brando từng nói: không được tùy ý từ chối khi người khác nhờ vả. Nhờ vả nghĩa là bọn họ tin tưởng ngươi.

Hơn nữa Brando làm việc tốt cũng không phải làm không công. Nói thí dụ như tài trợ một đám nhỏ thành tích xuất sắc lên đại học, hắn cũng có yêu cầu, đó là những đứa nhỏ này sau khi học xong đại học phải đến làm việc cho hắn.

Một lượng lớn bọn trẻ tương lai sẽ trở thành kiểm sát trưởng, cảnh sát hoặc là nhân viên chính phủ. Vậy đến lúc đó Brando càng thuận lợi hơn, có cửa sau trong chính phủ, làm bất cứ chuyện gì cũng tiện hơn rất nhiều.

Cuối cùng thi thể thương nhân Italy kia ngay cả cảnh sát cũng không tìm được.

Chỉ có Orwell biết, thi thể Antonio đã được buộc vào một tảng đá lớn, ném xuống đáy biển ngủ với cá.

Mà Brando đã sớm dùng tiền để Andrea khôn khéo thu xếp với chính phủ. Để dù là một thương nhân cực giàu biến mất khỏi thế giới cũng sẽ không có ai đến thắc mắc.

Vì sự kiện bạo lực và máu me lần này, việc buôn bán và kinh tế của Brando càng thêm thuận lợi. Nhiệm vụ kế tiếp của Andrea và Orwell hoàn thành rất đơn giản, không ai dám dị nghị việc Brando lũng đoạn thị trường Newyork.

Rất nhanh, Brando thuận lợi nắm được hơn nửa thị trường dầu ô liu ở Newyork, mở rộng công ty của mình, còn hợp tình hợp lý thâu tóm công ty của Antonio. Thực lực kinh tế nhanh chóng bành trướng.

Mà Newyork là khu phát đạt và phồn thịnh nhất Mĩ Quốc, có thị trường Newyork tương đương có được cả thị trường Mĩ Quốc.

Nhưng Brando cũng không hề kiêu ngạo mà tiếp tục khiêm tốn bố trí kế hoạch bí mật của mình—— đó chính là thâu tóm thị trường buôn lậu và nhập khẩu dầu ô liu ở Mĩ Quốc. Nhưng thời gian là rất quan trọng, Brando cũng không chỉ vì cái lợi trước mắt.

Hơn nữa thiên tài buôn bán Brando mang đến lợi ích thật lớn cho các thương nhân Italy gia nhập. Bọn họ luôn cầu được ước thấy. Dần dần, mọi người đạt tới một loại tín niệm —— chỉ cần không chọc vào Brando sẽ không có chuyện gì, mà còn kiếm được rất nhiều tiền.

Đây là kế hoạch của Brando—— giúp người khác giàu có để mình kiếm tiền.

Công nhân không thích làm việc cho một công ty trả lương ít ỏi.

Brando thành công đạt được danh tiếng tốt trong thị trường ngầm.

Tất cả đều phát triển tốt hơn dự đoán của Brando.