Duẫn Hạo hẹn Toàn Tuệ Bân tại một quán cơm Tây gặp nhau, lúc Duẫn Hạo đến nữ nhân đã sớm chờ ở trong, quả nhiên thật khẩn cấp a.
Lúc dùng bữa.
“Duẫn Hạo, anh tìm em có chuyện gì sao?” Nữ nhân dùng thanh âm nũng nịu hỏi.
Duẫn Hạo suy tính trong bụng, vốn định dùng cơm xong mới cùng nàng ngã bài nếu nàng nóng vội như vậy, vậy tốc chiến tốc thắng đi.
“Cô đến tìm Tại Trung?” Duẫn Hạo không có ngẩng đầu, trên tay tiếp tục động tác cắt miếng thịt bò.
“Nga, chuyện này…. Em là muốn cho t hiểu được quan hệ của em và anh.” Giọng nói nữ nhân lộ ra kích động bởi vì nàng không dự đoán được Kim Tài Trung đem mọi chuyện nói cho Duẫn Hạo biết.
“Ta và người có quan hệ gì?” Duẫn Hạo dừng động tác cắt thịt bò, nhìn thẳng Toàn Tuệ Bân/
“Duẫn Hạo…”
“Chắc ngươi hiểu lầm lời ta nói, ta nói chờ ta đem việc nhà xử lý xong sẽ cùng ngươi nói chuyện đó. Ngươi thuê thám tử tư điều tra chuyện Tại Trung, ngươi cho là cầm ảnh đó có thể phá hư tình cảm của ta và Tại Trung?” Ngoài cười nhưng trong không cười, Duẫn Hạo thật đáng sợ, Toàn Tuệ Bân cũng sợ điểm này.
“Ngươi… ngươi là đùa giỡn ta sao?” Nữ nhân tay có chút run run.
“Ha ha, ta chỉ là mượn gậy ông đập lưng ông thôi, ngươi quên ngươi trước kia đùa giỡn ta như thế nào sao/” Duẫn Hạo trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười chính là nụ cười này làm cho người ta không rét mà run.
“Ngươi trả thủ ta!” Nữ nhân trên mặt sớm đã không còn thần thái như cũ, một bàn tay túm chặt khăn ăn có thể thấy được nàng bây giờ có bao nhiêu phẫn nộ.
“Đây là do ngươi tự tìm. Nếu không phải chính ngươi tìm Tại Trung gây phiền toái, ta làm gì làm chuyện dư thừa. Hơn nữa, chẳng lẽ lần này ngươi không phải đùa giỡn ta sao?” Duẫn Hạo thân thể đổ về phía trước, để sát vào Toàn Tuệ Bân.
“Cái gì?” Nam nhân này rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện.
“Ngươi cùng bạn trai William của ngươi ở Mỹ quốc đầu tư thất bại, hắn thiếu nợ lẩn trốn, mà ngươi là vì trốn nợ mới về Hàn Quốc. Một khi đến Hàn Quốc, nghĩ muốn cùng ta gương vỡ lại lành, thật là buồn cười, nếu ngươi trực tiếp tới tìm ta mượn tiền, nói không chừng xem lại chút tình xưa, ta sẽ cho ngươi mượn.”
Bị nhìn thấy Toàn Tuệ Bân không biết làm sao nhưng vẫn cậy mạnh như cũ. “Ta sẽ không bỏ qua vậy đâu.”
“Phải không? Chúng ta chờ xem, hôm nay ta mời khách.” Nói xong Duẫn Hạo cũng không quay đầu lại.
Lên chiếc xe thể thao của mình, Duẫn Hạo gọi ngay một cú điện thoại, “Hữu Thiên, ta đáp ứng tham gia tiết mục kia, ngươi giúp ta an bài một chút.” Hảo! Về nhà, tiếp tục hống bà xã đi.
Cứ thấy việc lại nhớ người, phòng, giường, nằm bên cạnh cũng là mùi thơm ngào ngạt của bà xã nhưng đã hai ngày bà xã bảo bối chưa cho Duẫn Hạo khuôn mặt hòa nhã, thật vất vả cùng với mình nói một câu, cũng là gọi uy này uy kia, không bao giờ gọi ngọt như trước ‘Duẫn ~’ ‘Ông xã ~’, cái này làm Duẫn Hạo buồn bực.
Về đến nhà, Duẫn Hạo liền thấy biểu tình Tại Trung có chút thống khổ nằm trên giường, lập tức nhanh chóng chạy đến bên giường: “Bà xã, làm sao vậy, có gì không thoải mái sao?”
“Ừ… hai cục cưng đá em. Hai tiểu tử như đánh võ đài vậy.”
Duẫn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve bụng Tại Trung, “Sao không gọi điện cho bác sĩ Lý đến khám?”
“Chút nữa sẽ không sao mà, không cần kêu bác sĩ đến.” Trên mặt Tại Trung đầy vẻ thống khổ đã dịu đi không ít.
“Hai cục cưng không thể nghịch ngợm vậy nga, nếu không chờ các con sinh ra, ba ba sẽ đánh tiểu mông của hai con nga.” Duẫn Hạo cùng cục cưng đối thoại.
“Anh dám đánh con, em liền đánh anh.” Tại Trung trừng mắt.
“Hắc hắc, anh chỉ nói mà thôi, sao anh nỡ. Bất quá nếu bà xã muốn đánh anh a, ta sẽ không ý kiến, chỉ cần bà xã đừng giận anh nữa.” Duẫn Hạo bày ra biểu tình thật đáng thương.
“Phốc!” Tại Trung thấy Duẫn Hạo vậy nhịn không được cười ra tiếng.
“Bà xã, em cười có phải đại biểu em tha thứ cho anh không?” Duẫn Hạo chờ mong nhìn Tại Trung.
“Em đang suy nghĩ, em còn muốn quan sát anh.”
“Còn muốn quan sát? Được rồi, bất quá Tại Trung a, anh có tên gọi Trịnh Duẫn Hạo mà, không được gọi là uy.” Hảo hoài niệm thanh âm bà xã lạc lạc lạc lạc a.
“Nga, em đã biết, sau này em gọi anh là Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo, em muốn đi ngủ, anh tránh ra một bên đi.” Nói xong rồi lăn ra ngủ.
Duẫn Hạo trong lòng buồn bực, nghĩ rằng bà xã của mình khi nào thông minh như vậy, còn có thể bắt lỗi trong lời nói. Quên đi, tự làm bậy không thể sống, tiếp tục cố gắng.
Ngày hôm sau, không ngoài Duẫn Hạo sở liệu, các tờ báo giải trí lớn nhỏ đều đăng ảnh chụp Duẫn Hạo cùng Toàn Tuệ Bân gặp nhau trong quán cơm Tây. Người thứ ba chen vào hôn nhân của Trịnh Duẫn Hạo nháy mắt được sáng tỏ. Hiện nay năng lực đào móc tin tức của giới truyền thông cùng độc giả đến kinh người, Toàn Tuệ Bân tư liệu bối cảnh hoàn toàn không còn là bí mật nữa.
Nhưng nói đến kỳ quái, loại tin tức màu hồng phấn rõ ràng liên lụy tới hai người, dư luận đều toàn bộ hướng mũi giáo vào Toàn Tuệ Bân, Toàn Tuệ Bân trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Độc giả tụ thành nhóm say mê thảo luận loại sự tình này.
Độc giả A: Nữ nhân này thật không biết xấu hổ, lúc trước bản thân quăng người ta đi, bây giờ nghèo túng còn mặt mũi trở về tìm Trịnh tổng, cả nhóm đều anti nàng.
Độc giả B: Chính là chính là, Trịnh Duẫn Hạo người ta không để ý đến nàng, còn nghĩ mình là quan trọng, khinh bỉ!
Độc giả C: Cho dù Trịnh tổng muốn cũng không để ý loại nữ nhân này, Bà xã của Trịnh tổng người ta là đẹp như tiên, hắn làm sao coi trọng loại nữ nhân này.
Độc giả D: Xem tin tức nói Toàn Tuệ Bân gì đó còn đi tìm bà xã của Trịnh Duẫn Hạo, nàng làm như thế nào đi ra a!
…
Toàn Tuệ Bân nhìn tin tức cùng bình luận đều nhanh chóng, nàng bây giờ cũng không dám ra đường, bên dưới phòng cho thuê luôn có phong viên chờ, nàng rốt cuộc hiểu được nàng đã không còn thể diện mà ở Hàn Quốc.
“Duẫn Hạo a Duẫn Hạo, ta thật sự càng ngày càng bộ phục ngươi, chiêu này đủ hiểm, ta nghĩ Toàn Tuệ Bân cũng không dám lại lộ diện đâu.” Hữu Thiên cùng Duẫn Hạo trong văn phòng nói chuyện.
“Là nàng bức ta làm vậy, không thể trách ta.”
“Nhưng mà Duẫn Hạo, bà xã ngươi vẫn hiểu lầm ngươi. Ngươi còn không mau trở về giải thích.” Hữu Thiên hảo tâm nhắc nhở.
“Bây giờ Tại Trung hẳn đã xem tin tức, ta nên trở về nhà.” Duẫn Hạo biết biện pháp giải quyết vấn đề lớn của Tại Trung. Bà xã, em nhất định phải nghe anh giải thích a.
“Tại Trung đâu?” Duẫn Hạo về nhà liền hỏi quản gia.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đang ở trong vườn hoa. Thiếu phu nhận xem tin tức kia, thiếu gia ngài hảo hảo đi giải thích.” Lưu quản gia đã sớm nhìn ra hai vợ chồng nhỏ gần đây xung động mâu thuẫn, nguyên lai là vị việc này.
Tại Trung trong vườn hoa nhìn nơi Duẫn Hạo lúc trước cầu hôn mình, hoa Mân Côi tình yêu, còn có dòng chữa ‘Duẫn Hạo yêu Tại Trung’. Duẫn Hạo vẫn giữ lại những bụi hoa này theo hình dạng ban đầu.
Duẫn Hạo đi qua ôm lấy Tại Trung, làm cho y tựa vào người mình: “Bảo bối, không mệt sao? Chúng ta qua kia ngồi đi.”
Tại Trung lắc đầu: “Em không mệt.”
Duẫn Hạo biết Tại Trung đang nhìn những đóa Mân Côi, đem Tại Trung chuyển người qua để đối diện với mình. “Tại Trung, anh biết em đã xem tin tức, em còn tin tưởng anh không?”
Dường như thật lâu chưa nhìn qua Duẫn Hạo, Tại Trung đưa tay xoa mặt hắn: “Duẫn, em tin anh, em sớm nên tin anh, em hiểu được anh vì sao làm vậy. Anh làm vậy tất cả đều là vì em nhưng em còn hiểu lầm anh.” Nói xong Tại Trung hổ thẹn cúi đầu.
Không nghĩ tới bảo bối của hắn lại lương thiện hiểu ý người như vậy, Duẫn Hạo kích động ôm Tại Trung vào lòng: “Không hổ là Tại Trung của anh, bảo bối, anh thật cao hứng.”
“A nha, anh đừng ôm chặt như vậy, bụng của em.”
Duẫn Hạo thoáng buông Tại Trung ra, yêu thương nhìn mỹ nhân trước mặt, Tại Trung cảm giác bị đôi môi mềm mại bao trùm lên, cảm xúc tê dại khi tiếp xúc, tinh tế đảo qua khoang miệng Tại Trung, đầu lưỡi khinh xúc lập tức bò ra, hô hấp nháy mắt bị cưới đoạt. Duẫn Hạo tinh tế thưởng thức hương vị ngọt ngào của Tại Trung, mang theo một chút điên cuồng đòi mấy.
Trong vươn hoa, hai ngươi yêu nhau nhiệt tình hôn môi.