Chương 14

A! Đau đầu quá.” Tại Trung mở to mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh vô cùng lạ lẫm, nơi này là kho hàng phế liệu. Tại Trung cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra: Trên đường về nhà, có người đi theo sau lưng cầm khăn che mặt bịt miệng của y, sau đó thì bất tỉnh. Chẳng lẽ ta bị người bắt cóc? Nhất định là vậy, bản thân bị người khác dùng dây thường cột vào trên ghế.

“Ngươi tỉnh.” Lúc này một nam nhân thân hình khổng lồ đi vào kho hàng.

“Ngươi là ai? Vì sao bắt cóc ta?” Mặc dù Tại Trung biết mình đứng trước hiểm cảnh nhưng vẫn như cũ cau mày nhìn người này.

“Ngươi không cần biết ta là ai, ta biết ngươi là ai là được rồi.” Nam nhân không nhanh không chậm tìm chỗ ngồi.

“Ta không có tiền, ta còn thiếu nợ người ta.” Tại Trung thật không rõ nam nhân này sao chọn người nghèo mà ra tay.

“Ngươi không có nhưng Trịnh Duẫn Hạo thì có a.”

Thì ra hắn muốn dùng mình khống chế Duẫn Hạo, “Ngươi bắt sai người rồi, ta cùng Trịnh Duẫn Hạo đã không còn liên quan gì, hắn sẽ không vì ta mà bỏ tiền ra đâu.” Nghĩ vậy Tại Trung cảm thấy hảo khổ sở.

“Ngươi đừng lừa ta, ta đã theo dõi ngươi và Trịnh Duẫn Hạo thật lâu. Trịnh Duẫn Hạo xem như ngươi như bảo bối, chỉ cần bắt ngươi, ta không tin Trịnh Duẫn Hạo không đến đây gặp ta.” Nam nhân đã sớm điều tra mọi chuyện rõ ràng, mỹ nhân này là hôn thê của Trịnh Duẫn Hạo.

“Ta không lừa ngươi, hắn đã không cần ta.” Không biết vì cái gì, Tại Trung cảm thấy nam nhân này không đáng sợ lắm.

“Ngươi diễm trò cho lão tử xem a, cẩn thận lão tử trừu ngươi.” Nam nhân muốn hù dọa y.

“Ta không có lừa ngươi, Trịnh Duẫn Hạo sẽ không đến.” Tại Trung kệu la.

Nam nhân hung thần ác sát giơ tay lên, Tại Trung sợ hãi nhắm hai mắt, như động vật nhỏ kih sợ phát ra tiếng nức nở. Nhìn bộ dạng mỹ nhân điềm đạm đáng yêu, nam nhân nhất thời mềm lòng bỏ tay xuống.

Thấy nam nhân không có động tĩnh gì, Tại Trung mở to mắt: “Ta không nói dối ngươi, Trịnh Duẫn Hạo căn bản không thương ta, ô ô ô ô……”

Trịnh Duẫn Hạo không thương y? Mỹ nhân vậy ai thấy cũng động tâm a, Trịnh Duẫn Hạo quả nhiên là nam nhân lãnh khốc vô tình. Nam nhân oán hận nghĩ.

“Đai thúc.” Tại Trung sợ hãi kêu một tiếng.

“Ta họ khương.”

“Khương đại thúc, Trịnh Duẫn Hạo làm chuyện gì có lỗi với ngươi sao?” Trực giác Tại Trung cho biết nam nhân này không phải đại xấu, có lẽ mình có thể ngăn cản nam nhân này đi sai đường.

“Cũng không ngại nói ngươi biết, ta trước kia là tài xế của Trịnh Duẫn Hạo, có một lần ta đến muộn một phút hắn liền sa thải ta. Bà xã ta biết ta thất nghiệp liền bỏ đi cùng nam nhân khác.” Nam nhân thống khổ ôm đầu.

“Bà xã như vậy cũng không cần.” Tại Trung nói theo lý lẽ cũng không sợ chọc giận nam nhân.

“Ngươi biết cái gì, ta thật yêu bà xã ta nhưng bây giờ cái gì cũng không có, đều là Trịnh Duẫn Hạo làm hại.” Nam nhân thật kích động.

“Khương đại thúc, Trịnh Duẫn Hạo hắn quá đáng một chút, hắn lúc nào cũng quá đáng như vậy. Chúng ta chỉ là cãi nhau hắn liền đem ta đuổ ra ngoài, ta cũng chán ghét hắn. Nhưng đại thúc, ngươi bắt cóc ta uy hϊếp dth, đây là phạm pháp. Đừng phạm sai lần nữa, được không?”

Tại Trung hy vọng chính mình có thể khuyên được hắn.

“Ngươi không cần khuyên ta nữa, ta đã không thể quay đầu, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không thương tổn của ngươi, ngươi nói Trịnh Duẫn Hạo không thương ngươi? Ngươi có muốn cùng ta đánh cược không?” Nam nhân lộ ra nụ cười quỷ dị.



Phía bên kia.

Ngay ki Duẫn Hạo bị Hi Triệt đuổi ra không lâu, Duẫn Hạo nhận được điện thoại của người lạ. Tại Trung bị bắt cóc!

Rất nhanh Hi Triệt cùng Hàn Canh đi tìm Tại Trung, chỉ thấy cây dù nằm trên đường, xem ra Tại Trung xảy ra chuyện rồi.

“Làm sao bây giờ a, Hàn Canh, ta chỉ có một đệ đệ a, nếu y có chuyện gì không may ta cũng không muốn sống.” Hi Triệt khóc lóc gào thét.

“Ta không cho phép Tại Trung gặp chuyện không may gì, bọn cưới gọi điện muốn ta đem theo 1000 vạn Mỹ kim đi gặp hắn. Hữu Thiên đang giúp ta chuẩn bị số tiền, các ngươi yên tâm, ta nhất định mang Tại Trung trở về.” Người mình vô cùng yêu thương đang trong nguy hiểm, nếu là người thường sớm đã không chịu nổi, cũng may Duẫn Hạo trải qua nhiều sóng to gió lớn trong thương trường cho bên bây giờ vẫn bảo trì bình tĩnh.

“Duẫn Hạo, tiền trong này, ngươi thật sự đi một mình sao?” Hữu Thiên chạy đến, hắn thật lo lắng cho Duẫn Hạo một mình đi gặp bọn cướp.

“Tên cướp yêu cầu như vậy, ta đi một mình các ngươi đừng đi theo, cũng không được báo cảnh sát, đã biết chưa?”



Kho hàng.

Nam nhân không nghĩ sẽ Tại Trung thuyết giáo, dùng mảnh vải quấn quanh cái miệng y lại không cho nói.

Chỉ thấy một tia sáng chiếu vào, cửa kho hàng được mở ra.

“Ta đã nói vì ngươi Trịnh Duẫn Hạo sẽ đến.” Nam nhân thổ khí vào tai Tại Trung.

Thấy rõ người đến là Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung vẫn kinh ngạc không thôi, y không tn Duẫn Hạo sẽ đến cứu y.

Nhìn tay chân Tại Trung bị dây trói thô ráp cột chặt, Duẫn Hạo đau lòng không thôi, nguyên lai người này cũng chỉ là nam nhân bình thường có ánh mắt ôn nhu như vậy. Đem tầm mắt nhìn về tên kia, ánh mắt Duẫn Hạo liền biến thành hung ác. “Tiền trong này, thả người ra.”

“Trịnh Duẫn Hạo ngươi cả đời đều tự cao tự đại a, nghĩ rằng tiền giải quyết được mọi chuyện sao. Tiền đương nhiên ta lấy, bất quá muốn ta thả người, không đơn giản như vậy.” Nam nhân vừa nói vừa xuất ra một con dao.

“Ngươi còn muốn thế nào?”

“Ta muốn ngươi quỳ xuống trước mặt ta!”

“Cái gì?”

“Xem ra quý nhân là người

hay quên a, tên của ta kêu Khương Hổ Đông, ngươi nhớ ra chưa?” Khương Hổ Đông khıêυ khí©h nhìn Duẫn Hạo.

“Nguyên lai là ngươi.” Khó trách Duẫn Hạo cảm thấy hắn nhìn quen mắt như vậy.

“Ngươi tốt nhất làm theo lời ta, nếu không……” Chỉ thấy Khương Hổ Đông đưa dao đến cổ Tại Trung, vết rạch nhỏ nhiễm đỏ trên cổ trắng như tuyết.

Tại Trung không ngờ Khương đại thú yêu cầu Duẫn Hạo làm vậy, mắt thấy Duẫn Hạo dần hạ đầu gối, Tại Trung nhìn Duẫn Hạo lắc lắc đầu, ánh mắt tràn ngập nước mắt. Duẫn Hạo, không cần, em không cần anh vì em chịu nhục như vậy.

Tại Trung, anh nghe được, em không cần anh quỳ xuống nhưng em biết không? Vì em, anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì anh yêu em! Duẫn Hạo nhìn Tại Trung mỉm cười.

Tại Trung nhận ra Duẫn Hạo kiên quyết, hắn đem ánh mắt nói với Tại Trung, hắn đọc hiểu tâm của Tại Trung.

“Thật xin lỗi!” Duẫn Hạo quỳ gối, Tại Trung hận chính mình, hắn là nam nhân cao cao tại thượng vì y mà quỳ dưới chân người khác, vậy mà y còn hoài nghi tình cảm của Duẫn Hạo dành cho mình.

“Ha ha ha, ai có thể tin, Trịnh Duẫn Hạo không ai bị nổi vì người yêu mà quỳ xuống a! Ha ha ha!” Ngay khi Khương Hổ Đông đắc ý vênh váo lơi lỏng đề phòng trong một khắc Duẫn Hạo chạy đến, đoạt lấy dao trong tay hắn, dùng lực đem Khương Hổ Đông đè xuống đất, chỉ chốc lát sau, Hữu Thiên dẫn cảnh sát đến. Khương Hổ Đông bị cảnh sát lôi đi.

Duẫn Hạo vội vàng cởi dây trói cho Tại Trung, thấy trên tay Tại Trung có vết bầm do dây trói, đau lòng không thôi: “Đau không?”

Tại Trung lắc lắc đầu.

Duẫn hạo gắt gao ôm Tại Trung vào trong ngực, mất đi tìm lại được làm tâm Duẫn Hạo vui sướиɠ, hôn môi cùng trán Tại Trung, dùng thanh âm ôn nhu như nước chảy nói: “Bảo bối, không có việc gì. Anh không bao giờ để em rời khỏi anh.”

Tại Trung không nói gì, gắt gao ôm thắt lưng Duẫn Hạo, nguyên bản nghĩ rằng cái ôm ấm áp của Duẫn Hạo sẽ không thuộc về y nữa, không bao giờ có thể ở trong lòng ngực của Duẫn Hạo nữa.

“Bảo bối, đứng lên được không?”

“Em không sao.” Tại Trung cười nói.

Đang lúc Tại Trung đứng lên đột nhiên bụng truyền đến cơn đau nhức: “A! Đau quá!”

Thấy mặt Tại Trung nháy mắt tái nhợ, Duẫn Hạo sợ hãi cực điểm: “Tại Trung, làm sao vậy, đau ở đâu?”

“Duẫn… Duẫn…” Nói không hết câu Tại Trung liền ngất đi.

Duẫn Hạo ôm Tại Trung ngời lên xe, lần đầu tiên Duẫn Hạo sợ hãi sẽ mất đi ai đó. Duẫn Hạo hiểu được người trong lòng hắn quan trọng như thế nào. “Bảo bối, em không có việc gì đâu. Em không thể tàn nhẫn như vậy, đừng để anh hối hận cả đời a!”