- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Sủng
- Mỵ Khuynh Thiên Hạ
- Chương 26: Trị thương
Mỵ Khuynh Thiên Hạ
Chương 26: Trị thương
Quả thật Hồ Kiều Kiều khiến Hồ Linh Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ kỹ một lúc lâu, trong tay nàng cầm nhân duyên tuyến do Hồ Kiều Kiều mang tới từ nơi đó, một đoàn hoả thật giống nàng mặc trên người, cũng chói mắt như vậy. "Mỗ mỗ..." Hồ Linh Tiêu nhếch khoé môi cười lên, quấn tất cả hồng tuyến ở nơi cổ tay: "Nếu như trước đây có lẽ con phải đắn đo suy nghĩ một phen, hiện giờ thì thật không cần. Mỗ mỗ, người nói là, nếu chỉ vì một lúc ham chơi, tốt nhất không nên làm loạn. Nhưng con lại thích không ngừng hồ nháo cùng ngốc tử kia, người không nói cho con biết quá khứ của người, nhưng giờ Linh Tiêu phải nói cho mỗ mỗ, có lẽ là ở trong miếu nát hôm đó, Linh Tiêu đã coi trọng nàng. Thân là hồ yêu, Linh Tiêu vẫn chưa phải yêu nghiệt hoạ quốc ương dân, ngàn tìm vạn tìm có thể chỉ vì tìm một loại vị đạo, chắc là một vệt yên hồng. Linh Tiêu không yêu tiền tài quyền thế ý vị mục nát, không yêu tiên giới đỉnh cao ý vị không thể tiết độc (được tôn trọng), cũng không yêu nam tử nữ tử ý vị tục khí, chỉ có vị đạo khí tức trên người ngốc tử này... Xác thực là Linh Tiêu vô cùng yêu."
"Khí tức giống nàng có khối người, ngươi cũng không thể vì vậy mà liền sinh kiếp nhân duyên, cầm giữ sự tự do của chính mình." Hồ Kiều Kiều lắc lắc đầu, không tán thành lý do của nàng.
"Không, mỗ mỗ sai rồi... Nhược thuỷ ba ngàn chỉ lấy một muôi, Linh Tiêu tự nhiên biết người giống vậy trong thiên hạ đếm không hết được, nhưng con chỉ yêu mỗi mình ngốc tử kia, mắt nàng, môi nàng, nụ cười của nàng, dù là bộ dạng nàng tĩnh lặng chép thư, đều làm Linh Tiêu say mê. Tiên giới cũng tốt, yêu giới cũng được, Linh Tiêu tìm một vệt yên hồng kia cũng không phải tuỳ ý có thể tìm được, vệt yên hồng kia chỉ lưu trong tâm Linh Tiêu, lại ánh lên môi ngốc tử kia." Nhớ tới những ngày cùng với Tô Vận Hàm ở hậu viện Tô phủ, trên mặt Hồ Linh Tiêu dâng lên ý cười thuần khiết, nói: "Tuy con khí ngốc tử kia, có điều mỗ mỗ nên biết là, có thể làm cho con đây sinh khí đến vậy cũng chỉ có một mình nàng."
"Ngươi đã nói vậy, ta đây làm mỗ mỗ có thể làm gì? Nha đầu đừng nên đã quên, nàng là người, ngươi là yêu... hai người các ngươi..." Hồ Kiều Kiều bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong đầu lại phá thiên hoang xuất hiện một khuôn mặt lâu không thấy, rõ ràng càng rõ ràng như vậy, khiến nàng không tự chủ được run lên một hồi. Một đạo linh quang loé qua, Hồ Kiều Kiều vì ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy hổ thẹn, lúc này vung vung tay, nói: " Ngươi đều đã quyết định được rồi, liền tự mình đi gắn liền nhân duyên tuyến đó đi."
"Mỗ mỗ, người không sao chứ?" Hồ Linh Tiêu có chú ý tới biến hoá ngắn ngủi vừa nãy của nàng, còn tưởng rằng bà không hy vọng mình cùng một chỗ với Tô Vận Hàm.
"Ta có thể bị gì chứ? Đi thôi, nên đóng cửa rồi... Hiện tại khối mộc kia hẳn là đang ngốc trong gian phòng đi."
"Vậy Linh Tiêu cũng nên đi!" Hồ Linh Tiêu cúi đầu liếc nhìn nhân duyên tuyến trên cổ tay, nhấp nháy mắt về phía Hồ Kiều Kiều sau đó không đợi được mà hoá thành bạch quang tới thẳng gian phòng Tô Vận Hàm. Nàng đang vội đi quấn hết nhân duyên tuyến vào chân mình cùng Tô Vận Hàm, miễn cho ngày nào đó nàng ấy bị Ngọc Ngưng Nhi quyến rũ mất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có nến cháy trên bàn tròn, ánh nến hơi yếu miễn cưỡng chiếu sáng cả gian phòng. Bóng người chập chờn, Tô Vận Hàm đứng trước giường cau mày cởi xuống ngoại khố (quần ngoài), lộ ra bên eo bị đá mà da thịt phiếm hồng. Y sam trên người đã bị nàng cởi ra, chỉ còn lại khoả hung bố quấn chặt ngực. Nàng cầm cao dược giảm đau trong tay, đạng định bôi nó lên những nơi gây đau đớn, tự nhiên Hồ Linh Tiêu tựa như quỷ mị xuất hiện trước mặt nàng, nàng cả kinh hai tay run lên, trực tiếp làm rớt dược bình xuống đất, vỡ nát tan tác tời bời: "Ngươi... sao ngươi lại tới?" Tới đột ngột như vậy, cũng không biết kêu lên một tiếng trước sao?!
"Ta, ta tất nhiên là..." Hồ Linh Tiêu thấy hai tay nàng che trước ngực tất cả đều là phòng bị, không khỏi nhẹ "xì" một tiếng, nói: "Ngươi che gì chứ? Phương diện này ta cũng không phải chưa nhìn qua ở Tô phủ. Có nhìn nha, chỗ nào ta cũng nhìn không ít đâu!" Tuy nói vậy, mặt Hồ Linh Tiêu vẫn vì da thịt như tuyết của đối phương bại lộ mà hiện lên hồng vững. Dùng thị giác "người"* thấy nửa người trên của Tô Vận Hàm bại lộ ra ngoài, cũng thật là.... Mê người.
[Kiểu đánh giá theo mắt thẩm mỹ của "người" chứ không nói tới "yêu", hồi trước là hồ ly nhìn không thấy có gì nhưng giờ hoá người mới thấy khác]
"Ngươi!" Tô Vận Hàm chu miệng muốn nói lại thôi, nghĩ có khoả hung bố che rồi, do dự buông hai tay xuống, lầu bầu nói: "Ngày đó lúc hôn môi ngươi đã nói sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, Linh Tiêu cô nương ngươi... ngươi nói chuyện không giữ..."
Phì. Hồ Linh Tiêu che miệng cười lên, thấy bên eo cùng vai nàng da thịt hồng một mảng, đại khái cũng đoán ra được chuyện gì đang diễn ra. Nàng đi tới trước mặt Tô Vận Hàm, ngồi xổm xuống hai tay cố định bên eo đối phương, ngẩng đầu ngắm nhìn Tô Vận Hàm nghi hoặc, nói: "Giờ đây biết đau rồi? Lúc đó mù quáng thể hiện sao không nghĩ đến sẽ có kết quả này chứ! Cho ngươi tuỳ ý ra mặt, đáng đời!" Nói xong, Hồ Linh Tiêu vươn ra cái lưỡi phấn hồng liếʍ lên mảng da thịt phiếm hồng này, từng chút từng chút, vô cùng chăm chú.
"Linh, Linh Tiêu cô nương..." Tô Vận Hàm bị cử động đột nhột như vậy của nàng làm cả kinh không khỏi lùi về sau một bước, trên khuôn mặt tuấn tú nhiễm đầy hồng triều, ngay cả hô hấp cũng lộ ra sự khẩn trương luống cuống: "Linh Tiêu, Linh Tiêu cô nương... Ngươi. Ngươi..."
"Đã cảm thấy thoải mái chút?" Lúc Hồ Linh Tiêu lại ngẩng đầu, phiến hồng bên eo Tô Vận Hàm đã biến mất, ngay cả đau đớn vốn có cũng theo không thấy. Đưa tay chạm nơi được nàng liếʍ qua, Tô Vận Hàm kinh ngạc phát hiện vết thương bị đá nơi đó dĩ nhiên tất cả đều hết rồi. Kinh ngạc qua lại cảm thấy là chuyện đương nhiên, nàng là yêu, đương nhiên là không gì không làm được.
"Ta, ta đỡ nhiều rồi..." Tô Vận Hàm không dám nhìn mặt nàng, tận lực chuyển ánh mắt sang nơi khác. Bên hông mất đi sự chống đỡ của hai tay Hồ Linh Tiêu, Tô Vận Hàm lại lui vài bước ngồi ở mép giường. Mới vừa ngồi xuống, Hồ Linh Tiêu liền xoay vòng eo nghiêng người đè nàng xuống giường, lại vươn lưỡi liếʍ bờ vai nàng.
Thính giác thị giác tựa hồ trở nên tê dại, chỉ còn xúc giác... Tô Vận Hàm có thể cảm nhận rõ ràng được đầu lưỡi Hồ Linh Tiêu liếʍ trên da thịt mình loại cảm giác kia mâu thuẫn vừa thô ráp vừa tế nị. Đầu lưỡi nàng ấm như vậy, nhưng liếʍ trên người lại lưu lại cảm giác băng băng lương lương thoải mái. Tô Vận Hàm nhẹ giọng thở dài một tiếng, hô hấp mạc danh kỳ diệu trở nên gấp gáp. Đợi Hồ Linh Tiêu lại ngẩng đầu, Tô Vận Hàm kỳ quặc xoay đầu qua một bên, nói: "Đa, đa tạ Linh Tiêu cô nương... vì, vì ta..." Liếʍ thương?! Trị thương?! Chữa thương?!
"Thật ngốc, còn chưa xong mà! Nhìn xem, mặt này cũng có chút sưng lên đó!" Ngón tay Hồ Linh Tiêu nhẹ nhàng chạm dưới nơi sưng hồng kia, quả nhiên nghe thấy tiếng "khít khít" Tô Vận Hàm hít lương khí, ngay cả đôi chân buông xuống chạm đất cũng theo giật một cái.
"Mặt, mặt thì không cần... Ngưng Nhi cô nương có giúp ta bôi... ta có bôi cao dược rồi." Tô Vận Hàm lắp ba lắp bắp nói, vốn bị người áp lên cũng không thoải mái, chỉ là vì trên người là Hồ Linh Tiêu, nàng cũng không có cảm thấy ngạt thở khó chịu chút nào, ngược lại là một cổ khô nóng không cách nào tả được.
"Bôi qua cao dược thì đã làm sao? Cao dược cỡ kia sao có thể so với ta đây..." Hồ Linh Tiêu nhếch lên một tia ý cười vui đùa, dùng nói tay chỉ cái lưỡi phấn hồng vươn ra không ít của mình, lúc Tô Vận Hàm chưa kịp cự tuyệt mà liếʍ tới. Không có vị lạ của cao dược, nghĩ tới ngốc tử này hẳn đã rửa đi hết cao dược trên mặt thì phải.
Nơi quai hàm sưng hồng trên mặt nhờ đầu lưỡi Hồ Linh Tiêu lướt qua chữa trị mà hoàn toàn biến mất, váy dài hồng diễm ma sát bụng Tô Vận Hàm, mang đến xúc cảm tơ lụa nhẵn nhụi man mác. Hai cánh tay nàng vì khẩn trương mà nắm chặt sàng đan, nhắm mắt lại không dám nhìn tới khuôn mặt cực kỳ dụ hoặc kia của Hồ Linh Tiêu, chỉ có thể phác hoạ trong đầu vẻ mặt say sưa ngày ấy của nàng. Bỗng dưng, một đôi tay nâng mặt Tô Vận Hàm lên, theo đó liền có sự tế nị nhu nhuyễn dán sát lên môi nàng, hôn kí©ɧ ŧìиɧ nồng nhiệt như lần trước vậy.
Cây nến trên bàn tròn cháy từng chút, sáp nhỏ theo thân sáp chậm rãi chảy xuống, cuối cùng đọng lại ở nơi nào đó kết hợp với thân sáp. Kích hôn tới cỡ nào đó khiến người ta trầm luân, hai tay Tô Vận Hàm trong trầm luân không tự chủ ôm lấy Hồ Linh Tiêu, bàn tay nóng lên ma sát lung tung không mục đích sau lưng nàng, cảm giác thoải mái lại không thoải mái.
Tình huống tựa hồ hơi khó có thể khống chế, sợ tóc Hồ Linh Tiêu buông xuống trên trán Tô Vận Hàm mang đến cảm giác ngưa ngứa. Tay mảnh mai xoa xoa xuống da thịt non mềm của Tô Vận Hàm, mỗi lần xoa đều mang đến cho Hồ Linh Tiêu say mê khó có thể tự kiềm chế, nàng hơi uốn uốn eo, cầm tay Tô Vận Hàm đè lên cái mông đày đặn của mình. Cũng chính vì xúc cảm nhu nhuyễn mà căng tròn này, khiến cho Tô Vận Hàm nhất thời trợn to đôi mắt, ngọ nguậy đẩy Hồ Linh Tiêu ra, lắc đầu nói: "Xin lỗi, xin lỗi... vừa nãy ta vượt quá mức,ta... Chúng ta đều là nữ tử, vạn lần không thể làm ra loại chuyện tình trái lẽ thường này, không không không, không thể... Tuyệt đối không thể."
"Ngươi! Ngươi ngốc tử này! Lẽ nào lại không muốn ta sao? Rõ ràng là ngươi có cảm giác mà!" Hồ Linh Tiêu tức giận muốn giơ chân, nàng ai oán nhìn Tô Vận Hàm, dứt khoát khoá ngồi ở trên đùi nàng, hai tay ôm cổ chờ đợi đáp án của nàng.
"Ngươi là yêu, ta là người... Huống hồ chúng ta đều là nữ tử, chuyện như vậy tuyệt đối không thể làm! Đọc thư thánh hiền, sao lại có thể đi làm loại chuyện ác xúc (xấu xa) vậy được!" Tô Vận Hàm kỳ quặc nghiêng ra sau, thế nào cũng không tránh thoát được sự "cầm cố" của Hồ Linh Tiêu, khí tức ôn hào phun trên mặt nàng, không ngừng quái dị.
"Ngươi chê ta là yêu? Ngưng Nhi tỷ tỷ kia sao? Ngươi không muốn ta... Thế mà vì Ngưng Nhi tỷ tỷ? Ta đoán, ngươi nhất định là thích nàng có phải không?! Tô ngốc tử, ngươi quả nhiên thích nàng! Nói cái gì mà làm trái lẽ thường, đều là giả dối!" Hồ Linh Tiêu giả vờ nghẹn ngào, tựa như sắp khóc tới nơi.
"Không hề! Sao có thể vậy được!" Tô Vận Hàm cực lực phủ nhận, lắc đầu giải thích: "Ta cũng không có gì khác với Ngưng Nhi cô nương. Ta coi nàng ấy là khách nghe tri kỷ, dường như khuê chung mật hữu*, cũng như kim lan tỷ muội. Chuyện như vậy, sao lại là yêu thích mà ngươi nói? Huống hồ, ta còn chưa từng có bất kỳ cử chỉ thân mật nào với nàng ta, nào có bất kham như ngươi nói vậy!"
[bạn thân nơi khuê phòng, bạn nữ với nhau]
"Gạt người! Nếu ngươi không thích nàng ta, sao lại ra mặt giúp nàng ta, không tiếc chính mình bị thương cũng phải bảo toàn cho nàng ta! Nói trắng ra thì còn không phải mượn danh tỷ muội mật hữu nọ gạt ta? Căn bản là ngươi yêu thích nàng chán ghét ta!"
"Ta không có! Chuyện đó nếu đổi thành ngươi, đổi thành cô nương khác, ta cũng sẽ tiến tới ngăn chặn. Không vì gì khác, chỉ vì trong lòng này có một cỗ chính khí." Tô Vận Hàm bị nàng ép hai chân không thể động đậy được, lại không có cách khiến nàng xuống, chỉ đành chống hai tay hai bên, nói: " Lời Vận Hàm nói đều là nói thật,cũng không có nửa lời hư ngôn. Còn nữa, ta cũng không vì ngươi là yêu mà chê ngươi, chán ghét ngươi... Ngươi luôn nói ta thích Ngưng Nhi tỷ tỷ, ta... Ta lại ngay cả hôn cũng chưa từng hôn nàng ta..."
"Này... Ngươi đã không chê ta, đương nhiên là yêu thích ta hửm? Người ta thế mà bị người sờ hết từ ngoài vào trong, liền ngay cả hôn cũng hôn ba lần rồi đó! Nói vậy, ngươi phải phụ trách với người ta đó!" Hồ Linh Tiêu lại trở mặt tựa như mị thanh mị khí dán lên cổ Tô Vận Hàm, ý cười trên mặt so ra không thua gì thời điểm khi phụ người.
"Ngươi đây là nói bậy! Ngươi với ta đều là nữ tử, nào có chuyện phụ trách? Linh Tiêu cô nương, sắc trời không còn sớm... Ngươi, ngươi nên trở về nghỉ ngơi đi thôi. Lúc nãy ta có phần quá phận, việc đắc tội thỉnh xin cô nương lượng thứ, sau này... Vận Hàm sẽ nghiêm khắc ràng buộc bản thân, không để phát sinh sự tình như vậy nữa." Tô Vận Hàm nghĩ một đằng nói một nẻo, hồng mặt nhẹ đẩy Hồ Linh Tiêu qua một bên, đứng dậy đứng bên giường chờ nàng rời đi.
"Ngươi! Ngươi quả thực chính là ngốc tử! Ai nói nữ tử thì không thể phụ trách với nữ tử? Ngươi chỉ biết thế gian này có nam nữ chi tình, sao biết được nữ tử cũng có thể thành đôi? Ngươi ngốc vậy, nhất định phải để ta nói ra sao? Ta, nếu ngươi là nam tử... Ta liền muốn làm nữ nhân của ngươi, nương tử của ngươi. Ngươi đã là nữ tử, ta không để ý, cũng muốn làm thê tử, nội nhân (bà xã) của ngươi! Nói vậy, vậy ngươi đã hiểu?"
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Sủng
- Mỵ Khuynh Thiên Hạ
- Chương 26: Trị thương