Chương 14: Nụ hôn đầu

"Ta, ta, ta... Được rồi! Ta hôn là được chứ gì!" Tô Vận Hàm bị nàng ép tới tiến thoái lưỡng nan (tới lui đều nguy), đơn giản cắn răng giậm chân một cái, đáp lại yêu cầu của nàng. Hôn môi thì hôn môi, dù sao hôn cũng chẳng mất đi miếng thịt nào! Đến nay đều là Tô thị cùng Tô Trí Viễn bức nàng mang hàng đi bán, cũng chưa từng có ai bắt nàng hôn môi, trong khi đối phương yếu mệnh căn cũng chẳng phải là người, là yêu quái!

"Ân? Ngươi nghĩ thông suốt rồi? Nào đến đây đi, ta có thể chờ ở đây nha!" Hồ Linh Tiêu lộ ra ý cười đắc ý, nhưng trong lòng cũng căng thẳng muốn yếu mệnh, nhẹ nhàng mím mím môi, chờ nàng chủ động dán lên môi mình. Chỉ là đợi cả nửa ngày cũng chưa thấy môi Tô Vận Hàm kề tới, nhìn Tô Vận Hàm do dự, Hồ Linh Tiêu kéo hai tay nàng vòng qua vòng eo tế nhuyễn của mình, bờ môi chỉ cách rất gần: "Sao vậy? Nói hôn lại không hôn? Ta phải đợi một lúc lâu vậy chứ? Vận Hàm, lúc ngươi sờ ta... Ngô..."

Hồ Linh Tiêu chưa nói xong, Tô Vận Hàm lại như bị kích động, quyết tâm dùng sức ôm chặt vòng eo của nàng, đột nhiên hôn lên bờ môi Hồ Linh Tiêu. Trái tim phanh phanh phanh nhảy không ngừng, Tô Vận Hàm chăm chú nhắm mắt lại, hai tay dùng sức kéo sau thắt lưng y thường của Hồ Linh Tiêu. Nàng căng thẳng, nàng không dám lộn xộn, cũng chỉ liên tục bảo trì động tác, đợi cho Hồ Linh Tiêu nói dừng bảo đủ.

Nói dừng bảo đủ? Hồ Linh Tiêu vốn ước gì có cơ hội tiếp xúc thân mật như vậy, sao có khả năng dễ dàng buông tha? Đầu lưỡi nhu nhuyễn thử trượt vào khoé miệng Tô Vận Hàm, tiếp theo linh xảo mở hàm răng nàng ra, tìm tới chiếc lưỡi ẩn trốn của nàng, qua lại khıêυ khí©h câu dẫn. Dị vật xâm nhập, khiến Tô Vận Hàm nhất thời mở mắt thật lớn, nàng thấy đôi mắt Hồ Linh Tiêu nhắm mắt, lông mi thật dài run rẩy, tựa hồ rất say sưa lại tựa hồ rất khẩn trương.

Không nói được là cảm giác gì, tay Tô Vận Hàm nắm chặt lại buông lỏng nơi sau thắt lưng y thường, đợi sau khi từ từ quen thuộc với cảm giác này, nàng lại vây lấy Hồ Linh Tiêu. Tuy vầng trán nhăn lại, ánh mắt lại chậm rãi nhắm lại, trúc trắc (không lưu loát) đáp lại đối phương. Một người kỹ thuật trúc trắc, người còn lại kỹ thuật cũng cứng nhắc như lần đầu học vậy, chỉ nhờ trong đầu có ý nghĩ để lưỡi đυ.ng chạm lẫn nhau, quấn quýt nhau.

Đầu lưỡi của người là một trong những bộ phận nhu nhuyễn trơn nhẵn nhất của thân thể người, cũng là điểm khởi đầu dễ dàng mang cho người ta du͙© vọиɠ nhất.

Sau một hồi hôn môi thật lâu, Tô Vận Hàm càng ôm chặt vòng eo Hồ Linh Tiêu, nàng cứ cảm thấy thân thể mình trở nên rất không thích hợp, loại cảm giác khô nóng kia chậm rãi di tản tới các nơi trên cơ thể, ngay cả tim cũng đập loạn lên vậy không chịu khống chế được. Người cần phải hít thở, hôn môi quá lâu sẽ khiến người tiếp cận nghẹt thở. Cũng may Hồ Linh Tiêu hiểu rõ điểm này, có chừng có mực tách khỏi bờ môi của nàng, sau khi rời đi đầu lưỡi cố ý liếʍ liếʍ khoé môi mình, thoả mãn cười lên.

"Xin, xin lỗi... Là ta, là ta quá phận." Tô Vận Hàm thở gấp, giống như bị điện giật buông lỏng hai tay đang ôm lấy vòng eo nàng, xoay đầu không nhìn tới con ngươi lưu chuyể rực rỡ nàng. Khuôn mặt Hồ Linh Tiêu ửng hồng mỹ lệ, mà nàng lại càng hồng triệt để, e thẹn nói: "Ta, ta... Thỉnh xin cô nương thứ lỗi cho ta quá phận..."

"Ngươi thật đúng là tên ngốc tử." Rõ ràng là ta chủ động câu dẫn, lại xứ muốn đem lỗi sai để lên chính mình, thực sự đủ ngốc đủ đần mà. Hồ Linh Tiêu mím môi cười lên, đầu lưỡi còn lưu lại vị đạo của Tô Vận Hàm, nàng đưa tay lau đi chút ít nước bọt tràn ra nơi khoé môi đối phương, sau đó ngậm ngón tay kia vào miệng, nói: "Giữ lại vị đạo của ngươi, cũng tiện để ngày sau tương tư một hồi."

Lời này quả thực... quá mắc cỡ mà! Khuôn mặt Tô Vận Hàm càng lộ thêm thấu hồng so với lúc trước, hai tay nàng lại vòng qua sau lưng kề sát vách tường, vẻ mặt thật uỷ khuất, nói: "Cô nương... Cô nương nói lời quá mức, quá mức lớn mật rồi, thực sự... Thực là hữu nhục tư văn, hữu nhục tư văn*. Ta, ta giờ đã hôn ngươi, cô nương không cần nhắc lại chuyện... chuyện ta sờ ngươi nữa."

[tóm lại cả câu biểu hiện sự hổ thẹn với người, với lòng khi cách nói không được văn nhã]

"Ân? Lời ta nói quá mức lớn mật, quá mức hữu nhục tư văn? Vậy ngươi sờ ta..."

"Linh Tiêu cô nương, không phải đã nói rồi sao! Chuyện này chớ nhắc lại, chớ nhắc lại mà!" Tô Vận Hàm lại sắp muốn khóc, người này sao lại không có ý buông tha người vậy chứ? Cả môi cũng hôn rồi, sao còn nhắc lại chuyện đó a!

"Rồi rồi rồi, ta không nhắc nữa, ta không nhắc nữa được chưa?" Hồ Linh Tiêu bị dáng vẻ uỷ khuất cùng cực của nàng chọc cười phì phì, hai tay nâng gương mặt nàng lên, nhìn thẳng đôi mắt lấp lánh của nàng, nói: "Ta đây đã đi, ngươi vẫn nên sớm thu dọn đồ đạc rời khỏi Tô phủ đi, tránh để quan phủ quy tội về những người mất tích lên người ngươi. Vận Hàm, kinh thành lớn như vậy cũng không ta và ngươi còn cơ hội tương ngộ hay không. Nếu gặp lại, hẳn là duyện phận trời ban đó!"

"Ta, ta thu dọn đồ đi liền, tuyệt đối sẽ không ngốc ở lâu thêm nữa." Ở trong Tô phủ này nàng cũng không lưu luyến người hay chuyện gì, giờ đây có thể rời đi cũng là một loại giải thoát. Tô Vận Hàm nhìn không hiểu ánh mắt Hồ Linh Tiêu, chỉ là nàng vô cùng ngượng với chuyện vừa nãy, nói: "Cô nương, cô nương tái kiến."

"Ngươi cũng thật..." Hồ Linh Tiêu buông nàng ra, lắc mình hoá thành bạch quanh biến mất trước mắt Tô Vận Hàm. Chỉ để lại một câu nói vẫn bồi hồi bên tai Tô Vận Hàm: "Nếu ta với ngươi có duyên tương ngộ nơi kinh thành, ta nhất định sẽ thuận theo ý tứ của lão thiên, quấn lấy ngươi đó!"

Nàng, nàng mới vừa nói gì? Nàng nói, nàng nói nhất định sẽ quấn lấy ta?! Tô Vận Hàm vuốt khuôn mặt nóng lên của mình vô thố (không kịp xử trí) đứng tại chỗ, mãi tới khi nghiền ngẫm nát óc cũng chưa hiểu rõ ý tứ nàng. Từ trong y quỹ lấy ra tất cả nam trang của nàng, Tô Vận Hàm cởi váy lụa mỏng ra, mặc lên khoả hung bố (băng quấn ngực) không thoải mái, lại đả phẫn mình thành một vị công tử phiên phiên*. Đợi chỉnh y vật xong, bao kỹ lộ phí trong bao phục, sau đó chuẩn bị rời khỏi Tô phủ chạy tới kinh thành.

[tả sự thanh tú đẹp đẽ, thường từ này nam nữ gì đều dùng được]

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Hồ muội. vừa nãy nàng thế mà cùng nàng ta... Nhưng nàng ta là phàm nhân, còn là nữ tử. Dù là nàng muốn hút dương khí người, vậy cũng nên tìm nam tử a!" Sắp tới kinh thành, cuối cùng Lang Ngọc cũng nói thành lời câu hỏi giấu trong lòng. Khi đó hắn ở ngoài thấy rõ, trong lòng muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu. Sống cùng Hồ Linh Tiêu mấy trăm năm, cảm tình của hắn với nàng sao Hồ Linh Tiêu có thể không biết? Nhưng biết rồi thì đã làm sao, trái lại nàng ở nơi nơi câu dẫn nam tử phàm gian, giờ đây còn ôm ấp hôn môi cùng một nữ tử. Trong ý thức của Lang Ngọc, đây là lần đầu Hồ Linh Tiêu làm ra cử động như thế.

"Thì sao? Ngươi quản ta à! Nàng là phàm nhân thì sao, là nữ tử thì đã làm sao? Là ta thích nàng đó, là ta muốn câu dẫn nàng đó! Hôn môi thì thế nào? Ta còn muốn làm càng nhiều chuyện với nàng hơn cơ! Còn ngươi, ta có thể nhắc ngươi, nếu ngươi dám đả thương nàng hoặc là nói chuyện này với mỗ mỗ, ta có thấy cũng không thèm để ý tới ngươi nữa! Hừ!" Hồ Linh Tiêu khí hắn lại nói lung tung chuyện mình bị thương với mỗ mỗ, thân hình loé lên trực tiếp lách vào gian phòng giữa tầng hai các lâu (tầng gác) của một nhà đặc biệt dễ nhìn nơi kinh thành.

Nơi đó có nữ tử kiều diễm một thân váy dài phấn hồng thêu hoa đang nửa nằm trên giường cắn hạt dưa. Nữ tử dáng dấp ước chừng hai mươi tuổi, trang điểm rất phóng đãng lớn mật, tóc dài nàng nhẹ xoã sau đầu, bộ ngực mềm nửa lộ, đùi trắng mịn bại lộ ra ngoài, nhìn thấy Hồ Linh Tiêu đột nhiên xuất hiện cũng chẳng có chút vẻ kinh hãi, trái lại miễn cưỡng nhìn nàng, tiếp tục cắn hạt dưa nói: "Sao rồi? Chơi đủ rồi? Biết trở về?"

"Mỗ mỗ..." Hồ Linh Tiêu làm nũng ôm lấy nữ tử kia cũng là mỗ mỗ của nàng – Hồ Kiều Kiều vào lòng, môi mắt chớp chớp, nói: "Bất quá người ta ra ngoài gặp được thú vui, nên mới lúc lâu như vậy cũng đã trở về mà! Lại nói, người ta đi ra ngoài nhưng mỗi thời mỗi khắc đều mong nhớ mỗ mỗ mà! Mỗ mỗ không cần tức giận Linh Tiêu có được không nha!"

"Ngươi cũng biết diễn trò ha! Thật không biết Hồ tộc sao lại có nha đầu như ngươi chứ, không cố gắng tu luyện thành tiên cũng thôi đi, lại chỉ có chút công phu ngoài. Ngươi là hồ yêu, không phải là những nha đầu thanh thuần kia! Cả ngày chỉ biết chọn người hút mấy ngụm dương khí, có năng lực ngươi đi khiến lão Hoàng đế mê mẫn tới đầu óc choáng váng đi, làm triều cương bất ổn đi nha!" Hồ Kiều Kiều ném hạt dưa trong tay xuống đất, thuận miệng phun vỏ hạt trong miệng ra ngoài, nói thẳng là hạt dưa này không ngon bằng lần trước.

"Mỗ mỗ! Tên hoàng đế kia già như vậy, đã có làm tổ phụ (ông nội) người rồi đó! Người ta biết sai rồi mà! Bắt đầu từ ngày mai ta liền thành thật ở lại bên người mỗ mỗ có được không?" Hồ Linh Tiêu tất nhiên biết lời bà nói đều chỉ để doạ người, cũng không giận không khí, rúc vào lòng Hồ Kiều Kiều cọ tới cọ lui. Chỉ là cọ mấy, trong lòng nhớ tới vẫn là ôm ấp của Tô Vận Hàm. Nhẹ nhàng phát ra thở dài, cũng không biết ngốc tử kia hiện tại đã rời khỏi thành Tô Châu chưa nữa.