Chương 1

Chương 1

Edit: Thiên Chương

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Thành Hiền năm thứ hai mươi ba, Biện Kinh tháng ba.

Ở bãi săn, trong một cái lều, trên giường có một thiếu niên mặt đỏ bừng đang nằm, mắt nhắm chặt, trán đẫm mồ hôi lạnh, như đang chìm vào ác mộng.

Một cánh tay của hắn rủ xuống mép giường, tay vẫn nắm chặt một cái chén rượu men trắng xanh.

Thiếu niên mở mắt, tay buông lỏng, chén rượu lăn xuống đất, nửa chén rượu còn lại đổ ra, trong gốm phản chiếu vẻ mặt hoang mang không rõ ràng của thiếu niên.

Khi Cảnh Trường Tễ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cảnh tượng quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt khiến hắn tưởng rằng mình lại chìm vào giấc mộng của kiếp trước.

“Xảy ra chuyện rồi!” Một tiếng nói sắc bén bên ngoài khiến Cảnh Trường Tễ tỉnh táo lại, tiếng bước chân ồn ào và tiếng va chạm của lưỡi kiếm quá thật. Cảnh Trường Tễ ngồi dậy, nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt, cuối cùng cũng hiểu tại sao hắn lại cảm thấy quen thuộc.

Cảnh này giống hệt ngày ca ca hắn chết ở kiếp trước.

Sau đó vô số lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, hắn đều nghĩ nếu hắn có thể tỉnh rượu trước khi ca ca bị bắt đi, thì liệu tất cả có thể thay đổi? Có thể giữ lại mạng sống của ca ca hay không?

Cảnh Trường Tễ loạng choạng đứng lên, lao ra trước lều, hắn bất ngờ kéo màn lên, luồng khí lạnh xộc vào mặt, tiếng ồn ào bên ngoài càng rõ ràng hơn, cũng khiến Cảnh Trường Tễ nhận ra một điều - hắn đã trở lại.

Trở lại kiếp trước.

Nhận ra đây chính là điều mà hắn từng cầu xin nhiều lần, Cảnh Trường Tễ dùng con dao luôn mang bên mình rạch một đường trên cánh tay, lưỡi dao sắc bén cắt qua da, máu chảy ròng ròng, đau đớn đến tột cùng, nhưng cũng khiến đầu óc đang dính mê dược của hắn tỉnh táo hoàn toàn.

Cảnh Trường Tễ cướp lấy một con ngựa, nhảy lên lưng ngựa, vung cương, tiếng vó ngựa rền vang, giây tiếp theo ngựa hí vang rồi lao về phía rừng săn.

Khi Cảnh Trường Tễ đến nơi xảy ra sự việc, từ xa thấy một đám cấm quân vây quanh và ở giữa bị áp chế không thể cử động chính là ca ca đã chết nhiều năm của hắn, Cảnh Văn Duy.

“Hay cho ngươi, Cảnh Văn Duy, ngươi là Trạng nguyên do Hoàng thượng sắc phong, ngươi báo đáp Hoàng thượng thế này sao?”

“Khi Hoắc Nhị công tử chết, trên người có ngọc bội Song Ngư của huynh đệ nhà ngươi, nghe nói ngọc bội này chỉ có một đôi, mỗi người một chiếc. Nếu không phải ngươi, chẳng lẽ là đệ đệ vô dụng của ngươi? Phải rồi, chi bằng bắt đệ đệ ngươi đến hỏi thử xem, nhỡ đâu…”

“Không phải đệ đệ ta.” Giọng khàn khàn vang lên, qua đám đông người, xa xăm mà gần gũi.

Cảnh Trường Tễ nắm chặt dây cương, hắn đờ đẫn nhìn người kia, dù bị áp chế trên mặt đất vẫn cố ngẩng đầu nhìn Song Ngư ngọc bội trong tay Cấm quân.

Khi nhận ra đó chính là ngọc bội của Trường Tễ, Cảnh Văn Duy toàn thân run lên, hồi lâu sau, chầm chậm hạ mắt, mở miệng định nhận tội: “Là ta…”

“Không phải huynh!” Ở kiếp trước, vì bị chuốc rượu và hạ thuốc, Trường Tễ đến hai ngày sau mới tỉnh lại, khi đó đại ca đã chết, hắn luôn không muốn tin rằng đại ca sao có thể tự mình thừa nhận gϊếŧ Hoắc Nhị.

Cho đến lúc này hắn mới hiểu, thì ra… ca ca biết họ quyết tâm vu oan mình, hoặc là hắn hoặc là ca ca.

Kẻ đứng sau biết rõ ca ca rất quan tâm đến đệ đệ mình, chắc chắn sẽ tự nhận tội.

Cảnh Trường Tễ xuống ngựa, chen qua đám đông, sợ cảnh tượng kiếp trước lại tái diễn.

Một khi ca ca nhận tội, muốn không bị đưa đi còn khó hơn lên trời.

Ở kiếp trước, ca ca cũng bị đưa vào Đại Lý Tự, tối đó đã chết, nói là tự tử, nhưng hắn biết rõ đó là gϊếŧ người diệt khẩu.

Vì vậy lần này, hắn dù thế nào cũng không thể để ca ca bị đưa đi.

Tất cả mọi người đều nhìn Cảnh Trường Tễ bước vào, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Thiếu niên mặc áo mỏng, tay áo rộng theo bước đi tự nhiên tạo nên phong thái thoải mái, nét mặt còn chút hơi men, đôi mắt dài như hoa đào khiến dung mạo hắn càng thêm mỹ lệ lẫn quyến rũ.

Cánh tay trái vẫn đang rỉ máu, giọt máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống, theo từng bước chân trần của hắn, những giọt máu rơi trên cỏ, bắn tung tóe thành những đóa hoa máu.

Cảnh tượng này vừa mê hoặc vừa bi thảm, nhưng lạ thay lại khiến người ta không thể rời mắt.

“Trường Tễ!” Cảnh Văn Duy thấy bộ dạng của Cảnh Trường Tễ thì hoảng hốt, “Đệ bị thương sao? Ai đã làm đệ bị thương?”

Cảnh Trường Tễ gật đầu trấn an Cảnh Văn Duy: “Đại ca, Hoắc Nhị công tử không phải do ta gϊếŧ.”

Câu nói này vừa để trấn an vừa để thông báo, không phải hắn gϊếŧ, không thể nhận tội.

Cảnh Trường Tễ không đợi Cảnh Văn Duy đáp lại, xoay chân, đi thẳng đến trước mặt Thái tử, người vẫn đang cưỡi trên con ngựa cao lớn, lạnh lùng nhìn mọi chuyện như không liên quan gì đến mình.

Bên cạnh Thái tử cũng có một thiếu niên cưỡi ngựa, môi đỏ răng trắng, mắt đảo quanh, đen trắng rõ ràng, là Hoắc tam công tử, Hoắc Cẩm Châu.

Cũng chính là nhân vật chính trong cuốn sách mà Cảnh Trường Tễ từng đọc ở kiếp trước.

Hoắc nhị công tử chết ngày hôm nay là ca ca của Hoắc Cẩm Châu, nhưng Hoắc Nhị là con chính thất, còn Hoắc Cẩm Châu là con thứ, không được coi trọng trong Hoắc gia, đãi ngộ khác xa nhau.

Ba năm trước, Hoắc Cẩm Châu xuyên vào cuốn sách, lợi dụng sự hiểu biết về cốt truyện, tìm đến Thái tử, nhờ một ân huệ mà được Thái tử đưa vào Đông Cung, danh nghĩa là bạn học, nhưng thực chất là ân nhân.

Thái tử cúi mắt, không biểu lộ cảm xúc, nhìn Cảnh Trường Tễ còn chưa kịp đến gần đã bị vệ binh dùng trường thương chặn lại.

Cảnh Trường Tễ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người mà kiếp trước hắn từng hao tâm tổn sức giúp lên ngôi Hoàng đế, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng, cung kính hành lễ: “Thái tử điện hạ, thần và ca ca đều vô tội, là có kẻ vu oan hãm hại.”

Thái tử: “Có hay không, đưa vào Đại Lý Tự thẩm tra sẽ rõ.”

Cảnh Trường Tễ: “Nhưng nếu thần không muốn ca ca vào Đại Lý Tự thì sao?”

Thái tử dường như cười khẩy: “Vậy thì ngươi vào.”

Vào Đại Lý Tự, không lột một lớp da đừng mong ra.

Cảnh Văn Duy sắc mặt biến đổi, khẽ gọi: “Trường Tễ…” Hắn cảm thấy đệ đệ có chút khác lạ, nhưng lúc này không kịp nghĩ nhiều, hắn không thể để đệ đệ vào nơi đó.

Đệ đệ từ nhỏ đã yếu ớt, có thể chịu đựng được hay không còn chưa biết.

Cảnh Trường Tễ không quay đầu lại, chỉ tiếp tục lặng lẽ nhìn Thái tử, hắn đang suy nghĩ, hôm nay là một cái bẫy dành cho huynh đệ Cảnh gia.

Hoặc là hắn vào Đại Lý Tự, hoặc là Cảnh Văn Duy.

Nhưng dù ai vào, cũng không sống sót qua đêm nay.

Hắn không thể để ca ca vào chỗ chết và trong tình thế hiện tại, cơ hội duy nhất nằm ở Thái tử.

Cảnh Trường Tễ quá hiểu Thái tử, người lạnh lùng vô tình, che chở dưới cánh chỉ có duy nhất Hoắc Cẩm Châu.

Nếu là ba năm trước, Cảnh Trường Tễ có thể còn có năm phần chắc chắn, nhưng hiện tại… liệu Thái tử có thừa nhận hắn mới là người cứu mình năm xưa trước mặt mọi người không?

Hắn chỉ có thể đánh cược.

Vì mạng sống của ca ca và hắn, cược ván này.

Sắc mặt Hoắc Cẩm Châu vốn dĩ thờ ơ khi thấy Cảnh Trường Tễ nhìn Thái tử chằm chằm, liền nắm chặt dây cương, quay đầu nói: “Điện hạ, nơi này thật nhàm chán...” ngầm ý muốn rời đi.

Thái tử khi quay sang Hoắc Cẩm Châu, nét mặt lạnh lùng bỗng dịu lại một chút: “Ừ.”

Cảnh Trường Tễ liền lên tiếng khi Thái tử vừa kéo dây cương: “Thái tử điện hạ, bốn năm trước tại bờ hồ Lăng Giang, thần từng cứu mạng điện hạ khi điện hạ bị rơi xuống nước, khi đó điện hạ nói sẽ báo đáp ân tình, nay…” Cảnh Trường Tễ vén áo, quỳ một chân xuống, mắt cúi: “Cầu xin điện hạ thực hiện lời hứa.”

“Ngươi!” Hoắc Cẩm Châu ngay khi Cảnh Trường Tễ mở miệng đã đoán được điều không hay, nhưng gã tự tin rằng Cảnh Trường Tễ lúc này còn chưa nhớ ra, ai ngờ, hắn lại nhớ ra trước?

Thái tử cau mày: “Ngươi nói gì?”

Mọi người cũng ngạc nhiên trước lời nói kỳ lạ của Cảnh Trường Tễ, cái gì mà rơi xuống nước? Cái gì mà cứu mạng?

Cảnh Trường Tễ: “Tại Lăng Giang, điện hạ vi hành gặp phải người của Ngũ Độc phái, mắt bị thương tạm thời không thể nhìn thấy, may mắn trốn được xuống hạ lưu nhưng lại bị đuối nước. Khi đó thần tình cờ đi qua, nhảy xuống cứu, điện hạ vì không nhìn thấy nên suýt nữa bóp cổ thần chết, sau trải qua muôn vàn khó khăn mới cứu được Thái tử. Lúc đó thần dẫn dụ người Ngũ Độc phái đi, điện hạ từng hỏi tên của thần, nói sẽ báo đáp ân tình. Thần sau đó bị trúng độc, sốt cao không nhớ chuyện này, nhưng nay nhớ lại, chính là lúc điện hạ thực hiện lời hứa.”

Cảnh Trường Tễ khi đó cũng không coi việc cứu người là gì, hơn nữa sau đó bị sốt cao trúng độc, thật sự không nhớ rõ.

Thái tử khi đó không nhìn thấy nên không rõ mặt, lại ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, căn bản không nghe rõ tên, chỉ nhớ một chữ mơ hồ.

Một năm sau Hoắc Cẩm Châu xuyên vào sách, nhanh chóng giành lấy cơ hội này. Nhưng Hoắc Cẩm Châu chỉ biết có việc này mà không rõ chi tiết, cũng giả vờ quên, nhưng tên hắn có chữ “Cẩm” nghe gần giống với “Cảnh” và chỉ có Hoắc Cẩm Châu và Thái tử biết về ân tình này, nên Thái tử không nghi ngờ.

Nhưng giờ đây… mọi thứ đã khác.

Cảnh Trường Tễ biết nhiều hơn Hoắc Cẩm Châu, thậm chí cả môn phái tấn công Thái tử khi đó cũng rõ ràng.

Những điều này là Thái tử nói với Cảnh Trường Tễ trong lúc hoảng loạn, việc bị tấn công sau đó cũng không công khai.

Hoắc Cẩm Châu mặt mày tái nhợt, thầm kêu lên không ổn.

Gã rõ ràng đã đọc trong sách rằng phải ba năm sau khi Thái tử và Cảnh Trường Tễ kết hôn, Cảnh Trường Tễ mới nhớ lại chuyện này, vì ân tình đó, tình cảm hai người càng thêm sâu đậm.

Ánh mắt Thái tử khi Cảnh Trường Tễ bình tĩnh kể lại mọi chuyện đã chuyển sang nhìn Hoắc Cẩm Châu, biểu cảm của hắn ta đã không cần hỏi thêm.

Thái tử tạm thời không nói gì.

Bốn phía yên lặng lạ thường, dường như chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng Thái tử nhẹ nhàng gõ roi ngựa lên lưng ngựa.

Lâu sau, khi mọi người không rõ Thái tử đang nghĩ gì, Thái tử cúi mắt nhìn kẻ mang danh đệ nhất công tử ăn chơi trác táng ở Biện Kinh: “Ngươi định thế nào?”

Cảnh Trường Tễ nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Thần và huynh trưởng bị người khác hãm hại, thần không muốn vào Đại Lý Tự."

Thái tử: "Chuyện này dễ thôi, vậy thì đổi sang Hình bộ."

Cảnh Trường Tễ: "Hình bộ cũng không muốn đi." Ai biết kẻ đứng sau có thò tay đến cả Hình bộ không.

Thái tử dường như cười một tiếng: "Vậy nên ngươi muốn Cô trước mặt bao nhiêu người thế này lại đi vì việc tư làm bậy, coi như không thấy xác của Hoắc Nhị? Không thấy huynh trưởng ngươi cầm con dao dính máu? Cô có đồng ý, phụ hoàng cũng không đồng ý."

Cảnh Trường Tễ: "Thần chỉ muốn đổi nơi bị giam và nơi giam đó, thần hy vọng tự mình chọn."

Tất cả mọi người đều hít một hơi: Còn tự mình chọn? Hắn có phải muốn chọn ngay nhà mình không?

Cảnh Trường Tễ dù không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Thái tử rơi trên đầu mình: "Ồ? Vậy ngươi muốn chọn nơi nào?"

Cảnh Trường Tễ liếʍ đôi môi khô nứt, theo tiếng chuông từ xa đến gần dần, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ về một hướng.

Mọi người theo hướng ngón tay của Cảnh Trường Tễ nhìn theo, khi nhìn thấy người vừa đi vừa phát ra tiếng leng keng ấy là ai thì: "???”

🔥🔥🔥

👉 CÂU ĐỐ HÔM NAY 👈

Cả nhà nghĩ xem là ai đến nào? 🤗

A: Thả Phất đến

B: Đại tướng quân đến

C: Tiểu vương gia đến

D: không biết, khó quá đi~

❤️❤️❤️

Xin chào các bạn, nay team Đề Cử Đam Mỹ Hay của chúng mình xin được phép ra mắt một bộ truyện đam mỹ cổ đại trọng sinh quyền mưu, một bộ truyện hứa hẹn sẽ mang lại cho các bạn những tình tiết gây cấn, bất ngờ và hấp dẫn ạ. Các bạn hãy theo dõi Đề Cử Đam Mỹ Hay để nhận thông báo về chương mới sớm nhất nhé. 🥰🥰🥰