Chương 8
Sebastian quay lại khi cánh cửa bật mở, và nhanh chóng chộp lấy đôi găng tay của chàng. Jerard biết bí mật của chàng, nhưng Sebastian không muốn anh ta phải chịu cú đánh của những dấu tích đó mỗi ngày.
“Ngươi trông khó chịu thế, Jerard.”
“Tôi vừa trải qua một buổi trưa khá dễ chịu, thưa ngài, tranh cãi với hai gã đàn ông.” Anh ta đặt một một vật được chạm khắc lên bàn. Sebastian nhấc nó lên, quan sát nó một cách kĩ càng. Ông lão Simon đã khắc hình Juliana bằng gỗ một cách hoàn hảo.
“Ta có thể đoán ra một trong hai người tranh cãi với anh là ông lão Simon phải không?”
“Ông ta đúng là một kẻ bướng bỉnh, thưa ngài. Tôi phát hiện ra ông ta lại ngủ quên. Ông ta bèn gửi vật này cho ngài như một lời xin lỗi cho những hành vi của mình.”
“Ông ấy luôn làm như vậy với cha ta. Em trai ta và ta đã được ông già Simon tặng cho cả một binh đoàn La mã khắc bằng gỗ đấy.” Chàng rời mắt khỏi việc ngắm nghía đồ vật đó. “Một khi đã có những tiền đồn được dựng lên trên những ngọn đồi quanh Langlinais, thì chuyện ông ấy ngủ gật cũng không có vấn đề gì đâu. Cứ mặc kệ ông ấy. Dù sao ông ấy cũng già cả rồi. Còn ai gây ra sự tức giận của anh nữa vậy?”
“Người chủ cối xay ạ. Hắn ta muốn thay thế cái cối xay đá cũ.”
“Có cần thiết không?”
“Tôi nghĩ hắn ta đang làm trò thôi,” Jerard nói với một cái bĩu môi. “Bằng cách bỏ cái cối cũ và dùng nó để xây dựng cối xay cho riêng hắn.”
Sebastian mỉm cười. “Vậy ra anh ta là một người bị bao vây bởi tham vọng. Thăm dò anh ta về chuyện đó đi, Jerard. Nói với anh ta chúng ta sẽ bảo trợ cho một cối xay thứ hai nếu anh ta chịu dạy nghề cho hai thanh niên trẻ từ Langlinais. Thậm chí một người tham vọng hẳn cũng cần những người học việc chứ.”
Jerard nhăn nhó. “Ngài có nghĩ hắn ta sẽ đồng ý không ạ?”
“Nếu anh ta không chịu, thì ít nhất anh ta cũng nên biết chúng ta đã rành hết những kế hoạch của anh ta rồi.”
“Tôi thì chỉ muốn sớm trục xuất hắn ta thôi thưa ngài.”
“Anh chỉ giỏi đe doạ thôi, chứ có bao giờ thực hiện đâu. Trong những năm ta đi xa, ta không tin anh đã từng trục xuất bất cứ nông nô nào.”
Màu hồng xuất hiện trên má Jerard. “Khi đó là khoảng thời gian rất bất ổn thưa ngài. Chúng tôi không biết khi nào, hay thậm chí, là liệu ngài có trở về không. Tất cả chúng tôi phải đoàn kết với nhau.”
“Vậy thì hãy nhớ đến những ngày đó khi những chuyện như người chủ cối xay bắt đầu làm anh bực bội, Jerard. Đó là lí do những người đàn ông đã từng chiến đấu bên nhau trở thành những người bạn tốt. Một mục tiêu chung sẽ liên kết những người xa lạ.”
Jerard thở dài. “Tôi sẽ cố ghi nhớ vậy, thưa ngài.”
Sebastian quay đi và nhìn ra ngoìa cửa sổ. Một khoảng lặng khi không ai cất lời. Jerard bận rộn với việc bày biện cái khay đựng bữa trưa của Sebastian. Sebastian, quay lưng lại, đang phiêu du trong thế giới suy nghĩ của chàng.
“Anh có nghĩ đã đến lúc ta tự đi đày không, Jerard?” chàng quay lại.
“Không đâu, thưa ngài,” Jerard nói, anh mắt anh ta bắt gặp ánh mắt Sebastian. “Chưa đến lúc cần thiết.”
“Đúng, nhưng nó có phải điều khôn ngoan hơn không?”
“Sao ngài lại hỏi tôi điều ấy , thưa ngài?”
“Nàng muốn trò chuyện với ta, Jerard ạ. Để chia sẻ những suy nghĩ. Anh có nghĩ vợ ta thấy cô đơn không?”
“Tôi không biết, thưa ngài.” Một cái nhún vai nhẹ nhấn mạnh những từ ngữ của anh ta.
“Nàng có kết bạn được với bất cứ người phụ nữ nào ở Langlinais không?”
“Thật ra, thưa ngài, phu nhân gắn chặt trong công việc giống như ngài vậy. Tôi nghĩ trở thành một học giả có ý nghĩa rất lớn với phu nhân.”
Sebastian cũng đã có suy nghĩ tương tự.
“Ngài thấy lo lắng về việc phu nhân sẽ phát ốm với việc làm bạn với ngài sao ạ?”
“Đó là nỗi sợ lớn nhất của ta đấy Jerard..”
“Nó sẽ không làm cô ấy phát ốm đâu thưa ngài, nếu không thì tôi đã không chịu nổi từ lâu rồi. Chuyện gì có thể gây hại khi dành ra vài giờ với cô ấy chứ ạ?”
“Đấy là vì sự cứng đầu đã khiến anh muốn kiểm tra giả thuyết của mình đấy thôi, Jerard.” Chàng nhẹ giọng với một nụ cười.
“Có lẽ vậy, thưa ngài.” Có một nụ cười đáp lại trên khuôn mặt Jerard.
“Vẻ ngoài của ta có khác biệt với anh không, Jerard? Có khác với những người đàn ông khác không?”
“Tôi không biết ngài muốn tôi đáp lại như thế nào nữa, thưa ngài.”
“Với sự thành thật nhất,” chàng nói. Chàng duỗi tay sang hai bên. “Khi anh nhìn thấy ta như thế này, ngay lúc này đây, nó có thể hiện như là ta có một bí mật được che dấu không?”
Sự thấu hiểu đến với một nụ cười. “Nó không thể hiện rõ đâu, thưa ngài. Không có thứ gì làm cô ấy cảm thấy sợ ngài đâu ạ.”
“Thật là một việc ngu ngốc khi ngắm nghía thế này, Jerard. Ta biết mà.”
“Có lẽ một vài điều không có nghĩa lí gì khi suy nghĩ đến, nhưng chỉ có tác dụng khi thực hiện thôi, thưa ngài.”
“Làm bạn có thể là việc tệ nhất chúng ta có thể chia sẻ, anh biết đấy.” Chàng quay lại phía cửa sổ. “Ta tự nhận thấy mình đang thích nàng, Jerard ạ.”
Sebastian đã theo dõi nàng dạo bước quanh Langlinais, trò chuyện với những người nàng gặp. Nàng không dùng bữa tối chung với ai, chỉ ngồi trên bệ và nở nụ cười mỉm với bất cứ ai trong tầm nhìn của nàng. Juliana u sầu, người dừng lại và nựng tất cả những con chó trong lâu đài và làm bạn với những con mèo thơ thẩn qua Langlinais.
Liệu có tốt hơn không nếu bây giờ chàng tự giấu mình đi? Đơn giản là biến mất trong sự cô độc của chàng? Nhưng chắc chắn, chưa phải lúc này. Chưa cần thiết. Tốt hơn hết là bây giờ, Sebastian ,trước khi quyết tâm của ngươi chưa mất đi cả. trước khi ngươi hoàn toàn bị mê hoặc và bị hấp dẫn. Thật khó để chấp nhận tương lai của chàng. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó trở nên bất khả thi?
Mái tóc nàng trở nên rơi ra khỏi sợi dây buộc tóc chắc chắn tối qua. Những lọn tóc thanh mảnh bao quanh khuôn mặt nàng và, như thường ngày, có một vết dơ trên má nàng, một dấu hiệu chứng tỏ nàng đã làm việc với bộ sách bách khoa hầu như suốt cả ngày.
Nếu chàng cẩn trọng, nàng sẽ không bao giờ khám phá ra bí mật của chàng. Và chàng cũng biết rõ rằng, chàng có thể sẽ không bao giờ được chạm vào nàng. Nhưng chàng tha thiết muốn. Và chàng cũng biết điều này, chàng là một tạo vật mang đầy sự hiếu kì, là một người đàn ông yêu thích khám phá. Chàng đã được dạy về nghệ thuật ái tình khi mới mười ba tuổi, đã đọc cuốn “Những bí mật của đàn bà” của Albertus nói về vai trò của một người đàn ông là đem lại kɧoáı ©ảʍ cho người phụ nữ và ghi nhớ điều đó vào trong tim khi còn rất trẻ. Chàng đã, dĩ nhiên, tiếp tục đánh giá kĩ năng của chàng qua suốt thời trai trẻ, đánh dấu những chiến công trong những cuộc thi đấu với những cuộc chinh phục khác, nữ tính và mềm mại hơn. Những năm chàng ở Paris và Italy không phải là chàng không có những mối quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Chàng nhận thấy mình muốn biết tiếng cười của nàng nghe như thế nào, nàng mơ về những điều gì, liệu nàng có sự hóm hỉnh như trí thông minh của nàng không?
Chàng có thể chịu đựng được nó không? Điều đó còn cần thêm thời gian để xác định.
Đó là một sự lo xa để thực hiện, để lên kế hoạch cho sự hành hạ này. Làm sao chàng có thể tin bản thân mình được miễn trừ khỏi sự ham muốn? Chàng đã không chạm một người đàn bà nào trong một thời gian quá dài, khiến người con gái được trói buộc với chàng bởi ý Chúa và nghi thức phải chịu nỗi cô đơn. Người với làn da có màu của những đoá hoa đang nở rộ, với đôi môi mềm mại và đầy đặn.
Chàng đã bị rung động bởi sự xuất hiện của nàng vào buổi sáng khi chàng đến phòng của nàng. Ánh sáng vây quanh nàng, và nàng ngồi gọn trong luồng sáng đó, đang đọc những từ Latinh trong cuốn bách khoa của nàng với đôi môi mấp máy hết sức mềm mại.
Chàng sẽ không chạm vào nàng, danh dự và linh hồn chàng sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm nếu chàng làm vậy. Nhưng để ngồi bên nàng, để trò chuyện với nàng, để thưởng thức được mùi hương trên làn da nàng và không chỉ là kí ức của nó lưu lại trong không khí, những điều này dường như rất khẩn thiết. Có lẽ, hơn cả thế, hơn cả sự thận trọng hay là sự khôn ngoan.
Chàng sẽ hỏi nàng loại sách nào nàng thích sao chép, màu nào là màu sắc ưa thích của nàng. Nàng có thể chỉ cho chàng cách nàng chế tạo những màu mực rực rỡ đã nhuộm màu cho những chữ viết hoa đầu trang. Chàng có thể, nếu đủ can đảm, kể cho nàng một ít về những năm trước, đủ để nàng thu gom những điều thú vị của chúng, nhưng không đủ để nàng có thể thấu hiểu toàn bộ.
Chàng sẽ biết tất cả những sắc thái âm vực của giọng nói nàng, dịu nhẹ và vừa đủ rõ. Chàng có thể nhìn thấy nụ cười của nàng lần nữa, hoặc là nghe tiếng nàng cười. Nàng đã bật cười lần nào từ khi đến Langlinais chưa nhỉ? Vợ chàng, thật là một tạo vật nghiêm nghị, với đôi mắt màu xanh lá cây nghiêm túc, và cái miệng đầy đặn bặm lại trong sự chăm chỉ nghiên cứu. Nàng là một học trò hăng hái, một người ham hiểu biết. Nhưng, nàng đã tỏ ra rất giống chàng, tách biệt và xa lánh những người khác.
Liệu nàng sẽ thích một người bạn tâm tình như thế nào? Và chàng có ngốc nghếch không khi muốn biết điều đó?