Chương 11
Cánh cửa hiện ra ở cuối cầu thang xoắn ốc dài vô tận dẫn lêи đỉиɦ tháp. Chúng không rộng và không có tay vịn, chỉ có những khối đá cong cong khi họ đi lên, đi lên mãi dường như là đến tận thiên đường.
Trái tim nàng đập thịch thịch đến mức nàng tự cảm thấy run rẩy với nó. Hai đầu gối nàng rung rinh, như thể chúng sắp sụp xuống tới nơi. Dũng khí lúc đầu nàng có khi họ đi hết vòng xoáy cầu thang đầu tiên nhanh chóng biến mất tiêu. Qua vòng xoáy thứ hai nàng có thể chắc chắn là nàng sẽ rụng ra thành từng mảnh. “Gục xuống từ đây, con yêu quý. Con sẽ đến gần với cái chết.” những giọng nói của các bà sơ, từ thời thơ ấu của nàng vọng về. Một lời cảnh báo đáng ngại mà nàng không nghi ngờ rằng sẽ thành sự thật trong mấy phút tới đây thôi. Đến vòng xoáy thứ ba, điều duy nhất giữ cho nàng tiếp tục đi lên là nó còn đỡ sợ hơn là khi bắt đầu đi xuống. Cuối cùng cũng thấy có tay vịn. Không nhiều hơn là một viên gạch xù xì với một đường rãnh mòn vẹt dọc theo chiều dài của nó, nàng siết chặt lấy nó và tự đu mình lên một khoảng ngắn tới mặt sàn gỗ của toà tháp.
Trên đỉnh, Sebastian không hề đưa tay ra để giúp kéo nàng lên, cũng như anh ta dường như không hề để ý đến sự hiện diện của nàng. Tuy nhiên, nàng vẫn ngắm nghía khung cảnh xung quanh họ và bước lùi lại, suýt nữa thì rơi xuống khoảng trống chỗ cầu thang.
Anh ta quay lại và quan sát nàng, nhưng không đến gần. Ah, nàng đã có được một bài học rồi đó thôi. Anh ta vẫn không muốn chạm vào nàng.
“Nàng thấy không khoẻ trong người ư?”
“Đâu có,” nàng đáp, tựa người vào thành và nhắm mắt lại. Nàng không có chuyển động nào để thay đổi tư thế của mình. “Tôi không thích độ cao thôi,” nàng thú nhận.
“Vậy, tại sao nàng lại đi lêи đỉиɦ tháp?”
Nàng ngẩng đầu lên và nhìn vào anh ta. Cái mũ chùm đầu của tu sĩ không thể che lấp khuôn mặt của anh ta từ góc độ này. Hoặc đơn giản là bây giờ nàng đã biết rõ nó rồi, và có thể nhớ được chiếc mũi, đôi mắt và cái miệng nơi bóng râm trước đó chỉ cho thấy hình dáng lờ mờ của chúng. “Chính ngài đã gọi tôi đến cơ mà.”
Anh ta đẩy cái mũ chùm ra khỏi đầu, để khuôn mặt tắm trong ánh mặt trời. Đôi mắt anh ta có màu xanh da trời. Không, không chỉ đơn thuần là màu xanh da trời, mà là màu xanh giống như màu mực của nàng, ngay trước khi nó chuyển sang màu đen. Ánh nhìn của anh ta trông rất nghiêm nghị, nhưng một biểu hiện như thế vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp của chúng. Hay là của chính anh ta.
Từ vị trí này, tầm nhìn của nàng chỉ thấy được qua lỗ châu mai. Nhưng Sebastian đứng rất gần phần rìa cạnh. Khi nàng quan sát, anh ta ngồi lên một trong những lỗ chấu mai, phần lưng của anh ta quay về phía vùng nông thôn. Bất cứ ai nhìn thấy anh ta sẽ hình dung ra cái gì nhỉ? một con quạ khổng lồ? hay một cái cờ hiệu chăng? bất cứ thứ gì trừ Sebastian lãnh chúa của Langlinais trong một chiếc áo choàng tu sĩ. Anh ta không cảm thấy nguy hiểm khi ngồi ở chỗ cao như thế hay sao?
“Ta sẽ không gọi nàng đến đây nếu ta biết trước nàng không thích độ cao, Juliana ạ.”
Nàng nhìn tránh đi. Từ vị trí ưu thế của nàng, những bức tường thành đã che khuất tầm nhìn của nàng với vùng đất, mặc dù nàng có thể thấy đủ rõ qua những lỗ châu mai. Thứ tốt nhất để nhìn ngắm là những ngón tay nàng.
Hình dáng của chúng không làm dạ dày nàng thấy tròng trành.
“Đây là nơi ta ưa thích nhất ở Langlinais. Có lẽ bởi vì ta có thể bao quát toàn bộ lãnh địa từ đây. Hoặc có thể là vì những tháng ngày ta trải qua trong xà lim. Bây giờ ta không thể chịu được việc bị giam hãm trong những bức tường.”
Nàng ngồi trên sàn của toà tháp, giấu đôi chân dưới lớp vải của tấm áo choàng. Ngồi xuống làm giảm bớt nỗi sợ của nàng bằng cách che bớt tầm nhìn.
Thời gian trôi qua chậm rãi khi họ nhìn nhau. Khuôn mặt anh ta vẫn có ảnh hưởng như trước dù đang ở trên cao. Sự chín chắn đã làm tăng thêm nét mạnh mẽ cho khuôn mặt của anh ta, khắc hoạ rõ nét những vùng cơ và xương. Không hề có nét mềm mại ở đó, không có dấu hiệu của sự dịu dàng. Một khuôn mặt thuộc về những chiến binh. Nhưng vẫn rất lôi cuốn. Hầu như là tuyệt đẹp. Những ngón tay nàng khao khát được luớt theo những đường nét đôi gò má của anh ta để xem liệu nó có hình dạng như vậy hay chỉ là do bóng tối. Và đôi môi anh ta nữa. Một người đàn ông có nên có một đôi môi cám dỗ như vậy không nhỉ?
Nang ngoảnh mặt đi, mặt nóng bừng lên với những ý nghĩ đó.
“Tôi tưởng là ngài có sẹo, Sebastian. Và thấy e ngại vì nó.” Nàng nói với bức tường hơn là nói với anh ta. Dù sao, nó cũng dễ dàng hơn.
“Nàng có một sự tò mò rất lớn, Juliana. Nó có ích cho một học giả đấy.”
“Nhưng không phải cho một người vợ phải không?” nàng quay lại nhìn vào anh ta.
Nụ cười của anh bừng sáng nhưng chỉ thoáng qua. Vừa ở đó xong, rồi lại biến mất ngay, khuôn mặt anh ta chỉ còn vẻ u ám. “Tại sao nàng lại không thích độ cao, Juliana?”
Khuôn mặt anh ta trông mạnh mẽ và hấp dẫn nhưng không khắc nghiệt. Anh ta đã hỏi nàng một câu hỏi cho thấy anh ta không có ý định trả lời những câu hỏi của nàng. Người chồng mà nàng e sợ đã chuyển thành một người đàn ông đẹp trai đứng đối diện với nàng trong tấm áo tu sĩ, một nụ cười nhẹ lướt qua trên môi anh ta. Nàng đơn giản nên chấp nhận vẻ bề ngoài của anh ta mà không có sự giải thích nào hay sao? Không bao giờ thắc mắc về anh ta hay về cuộc hôn nhân kì lạ của họ hoặc là lí do của nó? dường như nàng phải làm thế, một quyết định nàng tạo ra trong sự im lặng đang lan rộng giữa họ.
“Hẳn phải có một nguyên do nào đó chứ, Sebastian? Một vài người không thể chỉ được sinh ra với một mớ hỗn độn những nỗi sợ hãi hay sao? Một người có thể sinh ra với đôi mắt nâu, người khác thì mắt xanh chứ.” Nàng lướt tay giữa những tảng đá, vẫn không nhìn anh ta.
“Và một vài người thì can đảm trong khi số còn lại thì hèn nhát phải không?”
“Đúng đấy,” nàng đáp, gật đầu nhấn mạnh.
“Thế mà ta nhớ có một cô bé đã thách thức và thè lưỡi ra với ta một cách rất vô phép đấy.”
Nàng thấy mặt mình ấm lên. “Tôi đâu có.”
“Ồ, nàng đã làm thế đấy,” anh ta nói, mỉm cười. “Đủ để ta nghĩ nàng không hề nhút nhát tí nào. Chuyện gì đã xảy ra trong những năm qua vậy, Juliana?”
“Tôi không nhớ mình đã thè lưỡi ra với ngài, Sebastian. Có thể tôi đã nhăn nhó đôi chút.”
Nàng ngó xuống hai bàn tay.” Tôi đâu thô lỗ đến mưc ấy.”
“Cô bé mà ta từng gặp không hề thô lỗ. Cô ấy chỉ rẩt táo bạo. Dù sao, đó cũng là ngày cưới của cô ấy.”
Nàng bắt gặp ánh mắt anh ta, sau đó nhìn tránh đi.
“Ngài có biết là có sáu mươi mốt công cụ đo lường những việc tốt hay không? Tu viện trưởng Gertrude nhắc tôi nhớ đến ít nhất là hai mươi trong số đó. Tôi không được giữ sự bực bội, cũng như không được biểu lộ sự giận dữ. Tôi phải tôn trọng tất cả mọi thứ, và kiên nhẫn chịu đựng những điều không hợp lý xảy ra với tôi. Nhưng với tất cả sự thành thật, Sebastian, tôi thấy nó thật sự khó khăn.”
Anh ta không hỏi những câu hỏi vô nghĩa, nhưng đứng đó chờ đợi. Anh ta dường như biết rằng nói ra những chuyện riêng tư này là rất khó. Nàng đã không nhắc lại nó cho bất kì ai từ khi nó xảy ra. thậm chí ngay cả bây giờ nó duờng như cũng rất kì cục, như thể nàng làm trái một vài mệnh lệnh thiêng liêng.
“Một vài tháng sau đám cưói của chúng ta tôi được gửi đến sống ở tu viện. Tôi tin là nó đã được định sẵn, bởi vì nó ở gần Langlinais.”
“Nàng khi đó mới được năm tuổi thôi mà.” giọng anh đột nhiên trở nên dịu dàng. Anh ta không nên làm thế, hoặc là nàng sẽ không thể kết thúc câu chuyện. Nàng không thể chịu được khi nghĩ về cô bé đó.
“Mẹ tôi vừa mới mất, ngài hiểu đấy, và tôi thì vuớng víu. Cha tôi muốn tham gia chiến đấu, và các anh trai tôi đều được nhận làm con nuôi. Đó có lẽ là điều tốt nhất.”
“Cho ông ấy thôi.” Có một sự khinh thường trong giọng nói của anh ta làm nàng mỉm cười. Nàng không phải là đứa trẻ duy nhất không được mong đợi và bị gửi đi sống với những người khác. Ít nhất thì cha nàng đã sắp xếp cho tương lai của nàng bằng cách kí vào một hôn ước có lợi. Thậm chí nếu hành động đó được thúc đẩy bởi tham vọng, thì nó vẫn đã đem lại lợi ích cho nàng.
“Tôi đã rất cô đơn. Tôi nghĩ vậy, và có thể là mối phiền toái với những cô gái khác.”
“Họ đã làm gì?”
“Họ khoá nhốt tôi lại trong tháp chuông.”
Nàng ngước lên nhìn anh ta. Có một biểu hiện trên gương mặt anh ta hoàn toàn không khó để đọc được. Đó là sự tức giận, và sự hiện diện của nó làm trái tim nàng thấy ấm áp. Hay có lẽ là trái tim của cô gái nhỏ nhiều năm về trước.
“Tôi không nhớ mình đã đi lên đó như thế nào. Hay thậm chí là vì sao. Tất cả những gì tôi nhớ được là nó rất tối tăm trong tháp chuông. Vô cùng, vô cùng tối.”
“Không ai nghe thấy tiếng khóc của nàng hay sao?”
Nàng mỉm cười. “Tôi được chỉ dạy là phải giữ im lặng, Sebastian. Mặc dù tôi rất sợ, nhưng tôi hầu như không dám gây ra một âm thanh nào.”
“Vậy là nàng ngồi trong bóng tối và chờ đợi.”
“Không.” Nàng ngồi thẳng người lên. Thậm chí bây giờ nàng có thể nhìn vùng đất bên dưới chân nàng, cách rất xa. Nó dường như đổ dồn lên nàng. Nàng nhắm mắt lại.
“Tôi biết, ngài hiểu đấy, đã qua bữa tối, và vẫn không có ai tìm thấy tôi. Tôi không chắc là liệu có ai đến không. Vì vậy, tôi trườn lêи đỉиɦ tháp và định trèo xuống mặt đất.”
Anh ta không bình luận gì với lời thú nhận của nàng. Nàng lại ngó xuống đôi bàn tay. “tôi bị trượt và suýt nữa thì ngã xuống, nhưng may sao áo khoác của tôi đã móc lại trên rìa mái nhà. Tôi lủng lẳng ở đó dường như là hàng giờ liền.”
“Trong im lặng?”
“Anh nói giống hệt bà tu viện trưởng, Sebastian, khi bà được báo lại. Thực ra, tôi đã quên khuấy những lời nhắc nhở là phải yên lặng và gào thét rất to. Đủ để một vài bà sơ chạy đến tìm hiểu. Tất cả họ đều muốn cứu tôi ngay, nhưng tôi ở quá cao. Cuối cùng, tôi rơi xuống, trên một chồng cỏ khô sơ Margaret bố trí bên dưới tôi.”
“và không có cái xương nào bị gẫy ư?”
“Có lẽ là nó không quá cao như tôi tưởng.” nàng công nhận.
“Nhưng từ đó nàng trở nên sợ độ cao và bóng tối.”
“Và những con ngựa và nước và không nghi ngờ gì có rất nhiều thứ khác nữa được thêm vào danh sách đó.” Nàng thú nhận.
“Tuy vậy đứa trẻ trèo ra mái nhà đó đã rất can đảm và gan dạ.”
“Ngu ngốc và thiếu suy nghĩ thì có.” Nàng phản đối.
“Ta tự hỏi, Juliana, liệu nỗi sợ hãi của nàng đã thay đổi nàng hay là do những gì nàng được dạy? Thứ nào có ảnh hưởng lớn hơn?”
Nàng lại ngước lên nhìn anh ta, ngạc nhiên.
“Ta không nghi ngờ gì nàng đã được lặp đi lặp lại là nàng có thể bị gϊếŧ chết bởi những hành động ngốc nghếch của nàng.”
Nàng gật đầu.
“Liệu nàng có trở nên e sợ tới bây giờ không nếu nàng đã được khen ngợi vì sự dũng cảm trong hành động của nàng?”
Đó là một ý nghí kì lạ, một điều nàng chưa từng nghĩ đến trước đây.
“Vậy là thứ tôi sợ không phải hoàn toàn là thực tế của sự việc, mà là những hệ quả của nó, đúng không? Không phải như thế là thiếu khôn ngoan hay sao?”
“Bất cứ thứ gì cũng có thể gây hại nếu nó đưa đến cực độ, kể cả sự sợ hãi.”
“Ngài làm tôi trở nên dũng cảm một cách điên rồ.” nàng thu hai chân lên dưới áo khoác, tựa hai cánh tay lên chúng.
“nàng quá thông minh để trở thành điên rồ. lí trí của nàng sẽ cảnh báo nàng, chứ không phải lời nói kích động của những kẻ khác.” mặt nàng ấm lên vì những lời của chàng.
“Hoặc là có thể tôi thực sự bị chứng sợ độ cao, Sebastian.”
“Nàng đã hỏi liệu vài người không thể chỉ sinh ra với những nỗi sợ. Ta tin như vậy. Nhưng để tìm được chúng nơi chúng chưa từng tồn tại trước đó cho ta thấy có nhiều sự rèn luyện hơn là nỗi sợ hãi bẩm sinh.”
“Đó là một ý tưởng rất thú vị đáng để suy ngẫm.” nàng tựa cằm lên hai cánh tay gấp lại.
“Ta sẽ vỗ tay tán thưởng sự dũng cảm của nàng, và khen ngợi nỗ lực mà nàng bỏ ra.”
“Cuộc sống của tôi tại tu viện rất có thể được ghi nhớ với những hình phạt.” nàng nói, mỉm cười với chàng.
“Nhưng còn hơn là phải chịu cô đơn.”
Làm sao chàng biết? “đúng thế.”
“Tu viện trưởng có trừng phạt những kẻ gây ra chuyện đó không?”
“Luôn có những cô gái đến và đi ở tu viện. Tôi chắc chắn họ không ở lại đủ lâu sau chuyện đó. Thật ra, tôi gần như là người ở lại đó lâu nhất.”
Chàng không nói gì về điều đó, chỉ quan sát nàng như thể chàng muốn đảm bảo dáng vẻ hiện tại của nàng vẫn không có gì thay đổi so với mấy ngày trước, mái tóc nàng vẫn được chải chuốt như cũ.
Chàng dời ánh mắt ra chỗ khác, ngay khi nàng bắt đầu thấy nóng ấm lên dưới sự chú ý của chàng.
“Tôi không có ý muốn cầu nguyện khi tôi đi vào khu nhà nguyện,” nàng nói, câu nói xuất phát từ lương tâm. Chàng không hỏi gì đến việc nàng có mặt ở đó, nhưng nàng vẫn mong có thể giải thích. Chàng mỉm cười, ánh mắt trở lại với nàng. Chắc chắn nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên phải thốt lên tiếng thở dài thầm kín bởi sự ảnh hưởng từ cả cái nhìn và nụ cười vô tình đó. Chúng không làm chàng trông trẻ trung hơn. Thay vào đó, chúng tạo thêm vẻ tinh quái cho khuôn mặt rắn rỏi của chàng.
“Ta không cho gọi nàng đến đây để trừng phạt nàng, Juliana. Có phải Jerard đã làm nàng có ý nghĩ đó không?”
“Không đâu. Tôi tin là anh ta chưa bao giờ có ý nói gì không tốt về ngài.” thật ra, Jerard chỉ cười cười bất cứ khi nào nàng hỏi một câu hỏi mà anh ta không muốn trả lời, không giống như vị lãnh chúa của Langlinais.
Chàng lại quay đi, nhìn lên hướng một ngôi sao sớm xuất hiện trên đường chân trời. Nó nhấp nháy, như một chú mèo láu lỉnh. “Anh ta,” chàng nói, “là người đàn ông trung thành nhất mà ta biết.”
“Mặc dù anh ta không xuất thân từ Langlinais.” Chàng đã trò truyện với nàng nhiều bằng cả một ngày.
“Không,” Sebastian đáp. “Ta đã gặp Jerard từ một trong rất nhiều trận chiến của ta.”
“Có thật là Vua Henry rút phép thông công của những người tham gia trận chiến không?”
“Có lẽ ở Anh thì thế, nhưng ở Pháp chúng vẫn rất thông dụng. Dù sao, thì chúng cũng được tạo ra để huấn luyện những người đàn ông trong chiến tranh, mặc dù một số là những cuộc chiến giả tạo không cần thiết.” Một nụ cười nhẹ làm môi chàng nhếch lên. Nó không phải là nụ cười vui vẻ mà giống một sự hổi tưởng hơn. Một kí ức thân quen ngọt ngào pha lẫn đắng cay được đả động đến nhưng sau đó biến mất rất nhanh. “Một hiệp sĩ đều đánh dấu sự bắt đầu và kết thúc của một cuộc chiến với lễ Mass (lế ban thánh thể trong những nghi thức tế lễ Latinh của nhà thờ thiên chúa giáo La Mã), bởi vì rất có khả năng là anh ta sẽ không thể sống sót qua trận chiến đó. Hai nhóm hiệp sĩ đứng đối mặt ngang qua một bãi cỏ phẳng. Sau đó, một tín hiệu cất lên, hai đội quân xông vào tấn công. Những kẻ chiến bại sẽ bị bắt giữ để đòi tiền chuộc. Đó là cách một hiệp sĩ chiến thắng đạt được những con chiến mã và áo giáp.”
“Nhưng ngài chưa bao giờ bại trận.” Nàng biết nhiều về điều đó.
Cái nhìn mà chàng trao cho nàng đầy vẻ châm biếm. “Ta đã thắng trận chiến đầu tiên, nhưng do đó trở nên kiêu ngạo. Một lần ta đã trả tiền chuộc tất cả những con ngựa mà ta thắng được mà không giữ lại một con nào để dùng cho bản thân. Hậu quả là, ta đã thậm chí không có một con ngựa tử tế để cưỡi, vì con ngựa của ta đã bị què. Ta đã dẫn theo nó, khập khiễng tới trận chiến tiếp theo và ta đã gặp Jerard. Anh ta đang làm việc trong khu chuồng ngựa thuộc về lãnh chúa của anh ta. Anh ta đã chăm sóc con ngựa của ta tốt đến nỗi ta đã có thể chiến đấu và lại chiến thắng.” Chàng dừng lại, sau đó tiếp tục. “Ta đã mua sự tự do của anh ta với những phần thưởng chiến thắng của mình và cho anh ta trở thành hộ vệ của ta.”
“Anh ta từng là một nông nô ư?”
Chàng gật đầu.
“Và bây giờ thì anh ta là quản gia của ngài rồi.”
“Và anh ta cũng đã tự chứng tỏ những khả năng xứng đáng với vị trí đó,” chàng nói.
“Tôi không thể tin là hoàn toàn với một con ngựa như thế mà ngài giành được tất cả những chiến lợi phẩm đó.”
Câu nói của nàng duờng như làm chàng lúng túng. Chàng ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
“Không phải tất cả đều là chiến lợi phẩm đâu,” chàng nói, một lần nữa quay lại nhìn nàng. Rõ ràng, là chàng không muốn nói về những kĩ năng sử dụng kiếm hay thương. “Ta một lần đã nhận được một con cá. Một cây thương rất lớn. Một lần khác, là một lùm cây. Và trong một trận chiến khác, ta đã giành được một tiểu thư rất tử tế với một cái mũi to vô cùng. Ta đã phải rất đau khổ khi thông báo với cha cô ấy rằng ta đã thành hôn từ hàng năm trời trước với một cô gái mà ta chưa từng gặp lại từ”
“Trong khi đó tôi đang học bảng chữ cái tại Tu viện, không hề biết rằng có một người khác muốn giành lấy chồng của tôi.”
“Ồ, ta không nghĩ là cô ta muốn ta. Cô ta chú ý đến một người khác cơ, một hiệp sĩ người Đức với một cái đầu bự và một cái mũi cũng to không kém.”
Họ mỉm cười với nhau, trong khoảnh khắc đó, cả hai không để ý đến mối hiểm nguy mà họ đã đến mép khi trò chuyện về những lời thề, thời thơ ấu và danh dự. Đó là một khoảnh khắc ngọt ngào như lúc chàng đã khen ngợi sự can đảm của nàng.
Bởi vậy, nàng hỏi thêm một câu nữa. “Tại sao ngài không bao giờ bước ra bên ngoài? Trừ lúc trời tối, hoặc bình minh và khi không có ai ở đó?”
“Nàng tự chế biến loại nước hoa của nàng phải không?” Có một vài chủ đề mà chàng sẽ không đề cập đến bất chấp sự thoải mái bất ngờ giữa họ.
“Không phải,” nàng đáp, bị điếng người vì mức độ tổn thương mà nàng cảm thấy. Vì sự đột ngột của nó. Nó giống như khi nàng còn là một đứa trẻ và có ai đó mời nàng một buổi tiệc, rồi sau đó tước lại ngay khi nàng vừa với tới nó. Không, Juliana, ngươi không thể có nó. Ngươi không xứng đáng với nó.
Đừng có làm hỏng khoảnh khắc này, Juliana, bằng cách mong ước một thứ ngươi không thể có. Hãy bằng lòng với những gì ngươi đang có và thấy đủ với chúng. Bằng những lập luận đó mà nàng tự sống sót trong suốt thời thơ ấu, trong suốt những năm dài mà cha nàng không hề ghé qua thăm. Chỉ sau đó nàng mới biết được cha nàng đã qua đời từ hai năm trước và không ai thèm thông báo cho nàng.
“Tôi có rất nhiều thứ đó trong những cái rương của tôi. Bà tu viện trưởng đã trao nó cho tôi như một món quà cưới.”
Hình ảnh nụ cười nửa miệng của chàng làm nhói lên một thứ gì đó trong ngực nàng, một cảm xúc nàng chưa từng biết đến trước đây, bao gồm cả nỗi đau và một sự yếu đuối của chính nàng. Nàng cảm thấy gần giống như một tấm giấy da mỏng vào thời khắc đó, có thể bị hất tung bởi một cơn gió nhẹ chỉ đủ để lật một góc gấu vải. Tất cả chỉ vì một nụ cười.
“Có phải là tôi không?” nàng hất cằm lên, nhìn anh ta chăm chăm một cách cẩn trọng. Hi vọng câu trả lời, khi thốt ra, sẽ tử tế. “Có phải tôi là nguyên nhân ngài không muốn một cuộc hôn nhân thật sự không?”
Chàng trông có vẻ kinh ngạc trong một lúc, trước khi những đường nét của chàng đọng lại trong sự lạnh lùng.
“Ta đã nghe nhiều điều ngớ ngẩn trong đời, nhất là trong suốt thời đi học. Nhưng ta mong đợi nhiều hơn từ nàng đấy.” Nàng nghe thấy có sự gay gắt trong giọng nói của chàng, nhìn thấy chàng lắc đầu như thể để phủ nhận câu hỏi đó.
“Tại sao ngài lại mong đợi nhiều hơn từ tôi chứ?” nàng ngước lên nhìn chàng, sự tò mò thành thực hiện rõ trên khuôn mặt nàng. “Ngài có biết gì về tôi đâu. Cho đến chiều nay, chúng ta hiếm khi trò chuyện. Ngài làm sao có thể đánh giá những suy nghĩ của tôi. Tại sao tôi không tin vào những điều mà tôi có chứ?”
“Bởi vì nàng là một người thông minh. Vì ta đã quan sát nàng lướt những ngón tay trên những từ ngữ như thể chúng làm từ vàng. Vì nàng tôn trọng những công việc trong phòng viết, nâng niu những tri thức mà kĩ năng của nàng sẽ thúc đẩy.”
Nàng vặn vẹo người, thu chân lại như thể để tự thu người trong một quả bóng. “Vậy mà, ngài cũng đâu có làm gì để thay đổi nhận thức của tôi. Chỉ tuyên bố là nó sai lầm.”
“Không đâu,” câu nói có vẻ dịu dàng và mềm mỏng. “ Điều đó không cam đoan với nàng sao? Không đâu, Juliana, hành vi của ta không liên quan đến nàng đâu.”
Lại một lần nữa, nàng trải qua cảm giác nàng đang được dỗ dành trong niềm say mê. Không phải dáng vẻ của chàng, hay bí ẩn xung quanh chàng cám dỗ nàng. Mà là toàn bộ con người chàng. Sebastian của Langlinais.
Cô bé trong quá khứ của nàng, người đã can đảm, táo bạo và gan dạ, mỉm cười và sau đó bật cười lớn sau bàn tay của nàng.