Chương 35

Kết cục của Quỳnh Ý và Chu Thừa

Mãi đến khi trở lại phòng, Chu Thừa vẫn chưa dừng lải nhải.

"Như vậy đã tính là kết hôn? Chỉ như vậy mà gọi là kết hôn sao?"

Quỳnh Ý đẩy xe lăn, gật gật đầu, "Ừm, đây là nghi thức của chủng tộc anh."

Chu Thừa nhớ lại cảnh mình và Quỳnh Ý cùng đứng trước cục đá xấu quắc kia, nó lại đột nhiên sáng lên, chói nên mức đau cả mắt, sau đó... là không có sau đó gì nữa, như vậy coi như hắn và Quỳnh Ý đã kết hôn rồi sao??

Chuyện này hoàn toàn khác xa những gì Chu Thừa tưởng tượng, lúc còn ở bệnh viện hắn cả ngày tưởng tượng tới hôn lễ lãng mạn hắn của hắn với Quỳnh Ý ra sao, hắn muốn trước ánh mắt hâm mộ của người khác đeo cho Quỳnh Ý chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, sau đó trịnh trọng tuyên thệ lời hứa sẽ yêu anh cả đời, cuối cùng kết thúc bằng một nụ hôn tràn ngập tình yêu.

Còn bây giờ thì sao, trở về đáy biển đứng trước cục đá xấu xí kia một lúc, là tính đã kết hôn??

"Hôn lễ của chủng tộc anh không có trịnh trọng gì cả." Chu Thừa bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng tý nào.

Quỳnh Ý cũng không thèm đáp lời, đẩy xe lăn đến mép giường, một tay ôm Chu Thừa lên giường, chuyện này đối với một bào ngư tộc thành niên cũng không có gì ghê gớm, nhưng lại khiến Chu Thừa xù lông.

"Đừng!! Em tự mình đi được!! Không được bế em!!" Chu Thừa ồn ào.

Chu Thừa bị thương ở eo, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng để nhanh chóng hồi phục, hắn gần đây vẫn ngồi xe lăn, mỗi ngày được Quỳnh Ý đẩy tới đẩy lui còn vô cùng thích ý, chỉ có lúc lên giường xuống giường bị Quỳnh Ý ôm như vậy, hắn thật sự cảm thấy mặt mũi bị tổn hại.

Quỳnh Ý không để bụng sửa sang lại cho Chu Thừa, sau đó ngồi ở mép giường, hơi nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần giảo hoạt, "Thừa Nhi ngoan, lo dưỡng thương cho tốt nha."

Xưng hô này khiến Chu Thừa có cảm giác bản thân quay về khoảng thời gian lσạи ɭυâи cấm kỵ lúc trước, hắn bị nghẹn một chút, "Hiện tại chúng ta đã kết hôn, có phải anh nên đổi một cái xưng hô khác rồi không?"

Quỳnh Ý hỏi lại: "Hửm? Đổi thành cái gì, ông xã?

Rõ ràng lúc làʍ t̠ìиɦ Quỳnh Ý cũng từng gọi hắn là chồng, nhưng cảm giác nghe được lúc đó hoàn toàn khác bây giờ. Lỗ tai Chu Thừa nóng lên, tâm trạng nhộn nhạo mà còn giả vờ bình tĩnh không để ý, "Ừ, như vậy cũng tạm được."

Quỳnh Ý mím môi nhịn cười, Chu Thừa lập tức ý thức được dáng vẻ của bản thân có chút buồn cười, hắn vờ ho khan một tiếng, mạnh mẽ đổi để tài, "Còn nữa, chuyện chúng ta kết hôn, ba em..."

Quỳnh Ý trầm ngâm, "Ba em và bạn bè của ông ấy đều đã quên anh, chỉ cần anh muốn, bọn hỏ cả đời đều không thể nhớ tới."

Dù sao cũng đã mở miệng, Chu Thừa không còn ngại ngùng lộ ra sự ghen tuông của bản thân, hắn chua lòm mở miệng, "Lúc trước khi ba em ở nhà, anh ngủ ở đâu?"

"Em đoán xem?" Quỳnh Ý chống cằm, chớp chớp mắt. Chu Thừa nhìn dáng vẻ của Quỳnh Ý như vậy, có chút lớn mật đoán, "Ngủ ở bên cạnh em?"

Quỳnh Ý không đáp, chỉ là vẫn luôn cười. Chu Thừa như bắt được manh mối, nắm lấy tay Quỳnh Ý gặng hỏi bằng được, "Phải không, ngủ bên cạnh em phải không."

Quỳnh Ý liếc nhìn hắn, "Phải, ngoại trừ những hôm em không về nhà ngủ, mỗi đêm anh đều ở bên cạnh em."

Chu Thừa bị mấy chữ "Không về nhà ngủ" nghẹn lại, hắn gãi gãi tóc, không đủ tự tin nói, "Em, em cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với anh, với lại cũng là do lúc đó.. em không hiểu..."

"Không hiểu cái gì?" Quỳnh Ý nhìn Chu Thừa, vẻ mặt một hai phải chờ được đáp án.

"Còn có thể là cái gì chứ!" Chu Thừa ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Quỳnh Ý, "Khi đó em không hiểu rằng, bản thân mình yêu anh tới cỡ nào."

"Trước kia em khốn nạn, không ra gì khiến anh phải chịu nhiều tổn thương, sau này em sẽ không như vậy nữa." Chu Thừa nắm tay Quỳnh Ý, anh mắt chân thành, giọng điệu thành khẩn.

Chu Thừa hiếm khi đứng đắn nói những lời này, Quỳnh Ý ngược lại có chút thẹn thùng rũ mặt, bây giờ anh mới cảm giác có chút chân thật.

Chu Thừa đã cùng anh kết hôn, bọn họ nhận được sự chúc phúc của Hải thần, trở thành một đôi không gì có thể chia lìa.

Hốc mũi Quỳnh Ý có chút cay cay, chờ đợi 6 năm nay, cuối cùng anh cũng chờ được tới ngày này.

"Chu Thừa, anh cũng có chuyện muốn nói với em." Quỳnh Ý sắp xếp lại cảm xúc, nhìn về nam nhân đối diện.

"Chuyện gì vậy?" Chu Thừa nghi hoặc.

"Anh có thai."

Chu Thừa sửng sốt vài giây mới nhận ra được Quỳnh Ý đang có ý gì, "... cái gì?!"

Quỳnh Ý có chút ngượng ngùng, tất cả những hiểu làm trước kia đều do vật nhỏ trong bụng gây ra, anh cũng chưa dám nói với Chu Thừa, bởi sợ vừa nói ra, có thể hắn sẽ giận luôn vật nhỏ trong bụng anh mất. Có lẽ sau này anh lại nói, nhưng bây giờ chưa phải.

Quỳnh Ý cầm tay Chu Thừa đặt lên bụng mình, ôn nhu nói, "Nơi này, có một tiểu bảo bảo."

Trong nhất thời Chu Thừa giống như đang đi trên mây, bàn tay hắn chạm vào vòng eo mảnh khảnh của Quỳnh Ý, bụng anh vẫn chưa lộ ra vẻ của một người mang thai, nhưng hắn dường như có thể cảm nhận được nhịp đập của tiểu sinh mệnh đang đang tồn tại.

Thật ra với Chu Thừa mà nói, hắn vui mừng không phải bởi vì có con, mà hắn vui mừng là vì, Quỳnh Ý, người mà hắn yêu, nguyện ý vì hắn sinh dục một đứa trẻ. Đó sẽ là minh chứng cho sự liên kết không thể chia lìa giữa hắn và anh.

Quỳnh Ý là mối tình đầu của Chu Thừa.

Gặp nhau từ năm hắn 16 tuổi, đến tận bây giờ, toàn bộ thời niên thiếu của hắn chỉ yêu mỗi Quỳnh Ý, chỉ là tình cảm này đối với một tên nhóc như hắn quá mơ hồ, hắn không hiểu, thậm chí còn trốn tránh, sợ hãi không chấp nhận được sự thật bản thân đã yêu mẹ kế của mình, mới làm ra những hành động trẻ trâu vô cùng như vậy.

Hôm nay, khi quay đầu lại nhìn quá khứ đã qua, hắn mới biết bản thân mình đã bỏ lỡ nhiều thứ như thế nào.

"Quỳnh Ý, anh có yêu em không?" Chu Thừa vội vàng nhìn Quỳnh Ý, hỏi ra vấn để ẩn sâu trong lòng hắn 6 năm qua.

Quỳnh Ý cong cong đôi mắt, anh nói.

"Anh yêu em."