Chương 29

Hắn biết phải dùng cái gì để giữ anh ở lại đây?

Quỳnh Thủy khóc đến không thể ngừng, giọng nói cũng trở nên khản đặc, Khương Bắc Hổ dỗ nửa ngày vẫn không có hiệu quả, cuối cùng Quỳnh Ý đành phải cưỡng bách thi triển thuật thôi miên với Quỳnh Thuỷ, giúp cậu bình tĩnh lại.

Quỳnh Thủy sau khi nín mới thấy rõ được sắc mặt mệt mỏi của anh hai, cậu muốn tiếp tục gào khóc nhưng ráng kiềm nén nhịn xuống, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng, lỗ mũi không khống chế được thổi ra một cái bong bóng.

······

"Ha ha ha" Tâm trạng buồn bực của Quỳnh Ý bị dáng vẻ ngốc nghếch của em trai chọc cười, anh giơ tay sờ đầu em trai, "Ngốc nghếch, anh không sao cả, anh tự hiểu bản thân mình mà."

"Hic...hức..." Quỳnh Thủy khụt khịt, cậu biết anh trai đang dỗ cậu, nhưng cậu cũng không hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng hôm qua anh trai vẫn còn rất tốt.

"Ông chủ Khương, hôm qua gây ảnh hướng với việc làm ăn của cậu, thật xin lỗi." Quỳnh Thủy nhìn về phía Khương Bắc Hổ cáo lỗi, từ khi bị thương tới giờ, hết bị Ô Già tới Chu Thừa làm phiền, bây giờ anh mới có thời gian rảnh rỗi nói chuyện này với Khương Bắc Hổ.

"Không có việc gì, chuyện này đã giải quyết xong rồi." Khương Bắc Hổ không để bụng nói.

"······" Quỳnh Ý ngầm hiểu ý hắn, tâm trạng có chút phức tạp.

"Anh hai, anh hai, chúng ta về nhà tìm phụ vương đi, phụ vương chắc chắn biết anh hai có chuyện gì, phụ vương sẽ giúp chúng ta giải quyết, em không muốn anh hai bị như vậy, Thủy Thủy không muốn."

"Thủy Thủy! Không được nói chuyện này cho phụ vương! Anh sẽ không chết, không cần làm phiền tới người, nghe lời!" Quỳnh Ý nghiêm túc dặn, không một tia nhượng bộ.

Quỳnh Ý không muốn quay về, nếu phụ vương gặp anh chắc chắc người sẽ biết tiền căn hậu quả, đây là con đường mà anh lựa chọn, đi đến kết quả ngày hôm nay, lòng tự trọng của anh không cho phép bản thân yếu đuối quay về cầu cứu.

Quỳnh Thủy chưa từng bị anh hai la mắng, cậu vừa sốt ruột vừa ủy khuất, nước mắt lại dâng lên, đôi mắt to tròn ngập nước đáng thương như một chú cún bị chủ mắng, Quỳnh Ý đành nháy mắt ra hiệu với Khương Bắc Hổ, lại phải hạ giọng trần an em trai, "Anh chỉ là hơi mệt, Thủy Thủy ngoan, anh hai không sao cả, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, em cũng về nghỉ ngơi được không, bảo bảo trong bụng em cũng cần phải nghỉ."

Quỳnh Thủy không biết phải làm sao, bị Khương Bắc Hổ nửa kéo nửa ôm rời khỏi phòng anh trai, trong miệng vẫn không dừng càu nhàu đòi ngủ chung với anh hai, dáng vẻ không khác gì cảnh tượng Ngưu Lang Chức Nữ bị chia rẽ.

Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh, Quỳnh Ý nhẹ nhàng thở ra, bây giờ anh mới có thời gian nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra.

Chu Thừa vậy mà lại nói yêu anh, nếu là trước kia chắc hẳn anh sẽ vui phát điên, nhưng bây giờ chỉ còn cảm thấy thêm phiền muộn. Nhiều lúc anh cũng không biết được khi nào mới anh mới thật sự hạnh phúc, anh lừa gạt bản thân nhiều năm như vậy, lừa dối bản thân rằng một ngày nào đó Chu Thừa sẽ yêu anh, trong 6 năm qua, tuy có lúc đau buồn, nhưng tổng kết lại thì thời gian vui vẻ sẽ nhiều hơn một chút.

Bây giờ anh không lừa nổi mình nữa, lần trước anh hỏi Chu Thừa nếu anh có thai thì sao, khi đó Chu Thừa có chút do dự, anh còn tự an ủi bản thân chắc là do em ấy còn trẻ, chưa đủ khả năng gánh vác một sinh mệnh mới, nhưng sự thật bây giờ đã nói cho anh, do dự là vì, đứa trẻ đó sẽ do anh sinh ra.

Quỳnh Ý đau lòng, chuyện tới nước này nhưng anh vẫn không ngăn nổi sự đau lòng. Anh chậm rãi xuống giường, mở cửa sổ ra thông gió, nhưng khi đến bên cửa sổ anh lại thấy hình ảnh một chiếc xe Bently quen thuộc.

Đó là xe của Chu Thừa, không phải nó nên ở Kinh Thị sao, sao lại xuất hiện ở nơi này?

****

"Tiểu Lập, chuyện này cậu tương đối rành... đúng, tiền bạc không vẫn đề,... ừ, cảm ơn, sau này có việc tôi sẽ liên lạc... ừ, cúp đây."

Bên trong chiếc xe Bently tràn ngập khói thuốc, khắp nơi vươn vãi tàn thuốc và đầu lọc, mấy bao thuốc rỗng bị vo nát bị vứt lung tung trên ghế phó lái.

Chu Thừa cúp máy, dựa vào ghế phát ngốc. Hắn không hiểu tại sao mối quan hệ của hắn và Quỳnh Ý lại đi tới bước này.

Hắn biết hắn không nghe điện thoại của Quỳnh Ý là hắn sai, nhưng mà Quỳnh Ý dám nói xử lý con của bọn họ cũng đâu có đúng, hắn chỉ là lỡ giận dỗi một chút....

Còn chuyện của Tần Liên, bây giờ trong lòng hắn đã sinh ra sự hối hận vô bờ, sớm biết như vậy hắn nhất định sẽ không mềm lòng đáp ứng, bây giờ đã lỡ leo lên lưng cọp. Hắn cũng cố muốn giải thích cho Quỳnh Ý hiểu, nhưng mà bây giờ anh ấy không còn tin hắn như trước nữa.

Nhớ tới khuôn mặt tái nhợt tuyệt tình của Quỳnh Ý, trong lòng hắn càng thêm loạn, duỗi tay muốn kiếm một điếu thuốc nhưng bên cạnh chỉ toàn là bao thuốc rỗng.

"Mẹ nó", Chu Thừa thấp giọng mắng, hắn chống tay lên vô lăng gục đầu xuống, trên mặt đầy vẻ mệt mọi.

Tồi hôm qua nghe tin Quỳnh Ý xảy ra chuyện, lại không thể mua vè máy bay ngay lập tức, hắn nóng lòng lái xe cả đêm từ Kinh Thị tới Hải Thị, cả đoạn đường trừ một lần ghé đổ xăng, hắn cũng không dám chậm thêm một giây nào.

Chu Thừa nhìn bản thân qua gương chiếu hậu, tóc tai tán loạn, quần mắt xanh đen, râu ria xồm xoàm, hắn cười tự giễu, bộ dáng không khác gì quỷ này nên Quỳnh Ý không muốn gặp là phải.

Lúc trước mỗi lần hắn chở Quỳnh Ý ngồi ở ghế phó lái bên cạnh, anh luôn dùng ánh mắt si mê nhìn hắn, lúc đó hắn lúc nào cũng tỏ vẻ trốn tránh không thích, nhưng chẳng phải trong lòng toàn trộm đắc ý, vui vẻ vì Quỳnh Ý sẽ không thể rời khỏi hắn sao.

Bây giờ hắn mới nhận ra một điều, không phải Quỳnh Ý không thể rời khỏi hắn, mà vì yêu hắn nên mới không muốn rời đi. Chu Thừa nghiêm túc nhìn lại bản thân, càng nghĩ càng cơn sợ hãi trong lòng càng trướng to.

Nếu Quỳnh Ý thật sự muốn rời đi, vậy hắn biết phải dùng cái gì đễ giữ anh ở lại đây? Tiền tài, địa vị, nhan sắc, Quỳnh Ý thân là vương tử anh ấy còn thiếu mấy thứ đó sao, mà bản thân hắn có thể cho Quỳnh Ý cái gì, mới khiến anh hồi tâm chuyển ý đây?