Chương 23

Quỳnh Ý từ bỏ

Trong quán bar ầm ĩ, mùi thuốc lá và mùi cồn tràn ngập khiến người ta lâng lâng, cả trai lẫn gái đang điên cuồng nhảy nhót trên sân khấu, phóng thích du͙© vọиɠ hoang dã vào trong màn đêm.

Trên ghế dài lớn nhất đối diện sân nhảy, một đám nam nữ vui vẻ cười nói, một cô gái trang phục mát mẻ dán vào l*иg ngực của một vị phú nhị đại, còn dùng miệng đút hắn uống rượu khiến mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi. Chu Thừa ngồi giữa đám người, vẻ mặt vô tình uống rượu, giống như những náo nhiệt xung quanh không hề liên quan gì tới hắn. Mà hai bên cạnh hắn không hề có một ai, bởi vì không một ai dám đυ.ng vào người hắn.

Người trong giới đều biết, trên người Chu thiếu có chút tà đạo, chỉ cần kẻ nào không có mắt dám động tay động chân muốn nhào vào người hắn, thì trong vòng 3 ngày sẽ gặp phải tai nạn đổ máu, nhẹ thì gãy xương, nặng hơn còn có thể bị hôn mê bất tỉnh. Một lần hai lần người ta còn nghĩ là trùng hợp, nhưng mà số lần nhiều hơn thì có là trùng hợp đi nữa cũng phải khiến người ta sợ hãi.

Chu Thừa không thèm quan tâm chuyện không có ai muốn sà vào lòng mình, hắn vỗn dĩ chán ghét những thứ đó, huống chi những kẻ dung tục phấn son này, còn không bằng một sợi tóc của Quỳnh Ý. Điện thoại di động trên mặt bàn hết sáng rồi tắt, hắn nhìn số điện thoại người gọi tới, bất giác siết chặt ly rượu trên tay.

"Chu ca, sao vậy, là ai gọi điện cho anh cả đêm vậy." Người nói chuyện là một tên mập mạp, là bạn học hồi cấp hai của hắn, cũng một kẻ giàu có, tên mập mạp bưng chén rượu ghé lại nhìn, người gọi tới không được đặt tên cụ thể, chỉ hiện một một dấu "."

"Điện thoại reo cả đêm thế này, là chị dâu sao?" Mập mạp trêu chọc, bọn họ đều biết Chu Thừa rất ít ra ngoài tụ tập, nghe nói là do người kia trong nhà quản nghiêm.

Chu Thừa không trả lời, hắn uống có chút say, cũng chưa nói phải hay không phải.

Khi đó hắn nhìn thấy hình ảnh Quỳnh Ý cùng nam nhân khác lôi lôi kéo kéo, trong lòng ngoại trừ phẫn nộ còn có một sự hoảng loạn không tên. Hắn tính nói là Quỳnh Ý câu dẫn người khác, nhưng mấy năm nay hắn đều thấy rõ Quỳnh Ý chưa từng cùng người nào đυ.ng chạm, chỉ có lần này là khác.

Dưới cơn tức giận hắn vội gọi điện thoại qua chất vấn anh, vậy mà kết quả Quỳnh Ý lại không nghe máy. Từ xưa đến nay, mỗi lần hắn gọi điện thoại cho Quỳnh Ý, có khi nào không phải là được bắt máy trong vòng 3 giây.

Lần này tại sao Quỳnh Ý lại không nghe điện thoại, có khi nào đang ở bên cạnh nam nhân kia không!

Chu Thừa giận đến nổ phổi, phẫn nộ che mờ mắt hắn, lúc sau Quỳnh Ý gọi lại hắn cũng không muốn bắt máy, hắn bây giờ như một đứa trẻ to xác đang giận dỗi, lúc đòi đồ không chịu đưa cho hắn, lúc sau có đưa thì hắn cũng sẽ dỗi không thèm nhận.

Không nhận được câu trả lời, mập mạp cũng không hứng thú nói tiếp, hắn nhún nhún vai đi qua bên kia uống rượu với các anh em. Còn Chu Thừa bên đây thì đỏ lừ hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tay không ngừng rót rượu, một ly lại một ly, uống đến say mèm không biết gì.

Sáng hôm sau.

Quỳnh Ý bị tiếng đập cửa đánh thức, tay anh vẫn còn cầm điện thoại, không biết tối qua đã ngủ quên lúc nào mà bây giờ cơ thể vô cùng mệt mỏi. Vừa tỉnh giấc anh liền theo bản năng kiểm tra thông báo, nhưng cũng không hề nhận được tin tức mà anh chờ mong.

Trong lòng lại đau thêm một chút, đau đến bản thân anh chết lặng.

Quỳnh Ý đứng dậy mở cửa, cửa vừa mở, Quỳnh Thủy nhanh chân lách vào.

"Anh hai, anh hai, hôm nay em và Hổ ca về nhà rồi!" Quỳnh Thủy ôm eo Quỳnh Ý cọ mặt làm nũng.

"Về sớm vậy sao?" Quỳnh Ý thấy em trai ngây thơ của mình, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần ý cười, giơ tay sờ sờ đầu Quỳnh Thủy.

"Phải trở về bán hàng nữa, cửa hàng của Hổ ca bán đắt lắm, gần đây đóng cửa đều bị khách quen nhắn tin hỏi thăm." Quỳnh Thủy có chút đắc ý nhỏ, quán nướng làm ăn tốt, cũng là nhờ cậu giúp đỡ nha.

Quỳnh Ý cong cong mắt, "Đã nói với phụ vương chưa?"

"Nói rồi ạ." Quỳnh Thủy ngẩng đầu, ngượng ngùng xoắn xít hỏi, "Anh hai, Thủy Thủy có thể..."

"Hửm? Làm sao vậy?" Quỳnh Ý hiếm khi thấy dáng vẻ này của em trai, có chút tò mò.

"Thủy Thủy muốn mời anh hai tới nhà em chơi vài ngày!" Quỳnh Thủy chớp chớp đôi mắt to tròn chứa đầy khát vọng.

"·······" Quỳnh Ý không ngờ Quỳnh Thủy lại nói như vậy, trong lúc nhất thời anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Trong lòng anh muốn lập tức quay về Chu gia, muốn gặp Chu Thừa, anh sắp nhớ cậu ấy phát điên rồi, nhưng mà.... sự thật đã phơi bày ra trước mắt, Chu Thừa không hề muốn gặp anh. Cả một đêm, ngay cả một cuộc điện thoại cậu ta cũng không muốn nghe.

Quỳnh Ý thấp thỏm chờ đợi cả đêm, nhưng bây giờ chỉ còn sự chết lặng trong lòng, anh cố chấp với đoạn tình cảm đơn phương này 6 năm, mỗi ngày đều tìm cách dính với Chu Thừa, chẳng lẽ là sai rồi sao....

"Anh hai?" Quỳnh Thủy vẫn luôn là đứa trẻ mẫn cảm, cậu thấy anh trai có chút trầm mặc, ẩn ẩn nổi thương tâm, cậu tính dò hỏi, nhưng nhớ lời dặn của Khương Bắc Hổ nên chỉ đành kiềm lại, cậu lắc lắc tay Quỳnh Ý làm nũng, "Anh hai sẽ đi sao, Thủy Thủy nhớ anh hai quá, anh hai, anh tới nhà em chơi đi mà, em năn nỉ anh á, anh hai tốt, Thủy Thủy yêu anh hai nhất luôn ~"

Quỳnh Thủy dở khóc dở cười trước hành vi làm nũng của em trai, anh búng búng vào trán của thiếu niên hai cái nói, "Em thật là, khi nào em đi?"

Quỳnh Thủy che trán lại, dẩu môi, ánh mắt tràn ngập ủy khuất, "Buổi chiều, chiều nay em đi."

"Chờ anh suy nghĩ một chút, lát nữa lại trả lời Thủy Thủy được không?" Quỳnh Ý ôn nhu hống cậu.

"Được rồi." Quỳnh Thủy miễn cưỡng đáp ứng, cậu ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên nhìn vẻ mặt sầu tư của anh trai, anh trai cậu kiêu ngạo của cậu đã khi nào phải buồn khổ như vậy, lòng Quỳnh Thuỷ vô cùng khổ sở, nước mắt nhanh chóng dâng lên.

"Sao lại khóc vậy?" Quỳnh Ý thật sự bị dọa rồi.

Quỳnh Thủy không muốn nói thật, cậu cúi đầu dụi dụi mắt, vội vàng tìm lý do, "Trán em đau quá, hic hic."

"Không khóc, anh hai thổi cho em được không." Quỳnh Ý cười khẽ, nhẹ nhàng thổi vào vết thương không thể thấy được giữa trán, "Phù phù, đau đau mau đi mất..."